Kết cục phải chăng sẽ xấu không thể tưởng tượng nổi? Hay là...?
"Cốc cốc" - Một âm thanh vang lên trong không gian làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, sực tỉnh khỏi suy nghĩ đang chiếm lấy tâm trí cô. Sợi tóc trên tay rơi xuống đất, Âu Dương Thiên Thiên ngồi dậy, theo bản năng lên tiếng:
- Là ai?
Sau câu hỏi của cô, bên ngoài vang vọng tiếng của một người phụ nữ:
- Nhị tiểu thư, là tôi - Kỳ Ân đây.
Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô vuốt tóc, nói hổn hển:
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt bình thản nhìn cô ta, trong đôi con ngươi hoàn toàn là lạnh nhạt, hỏi ngược lại:
- Tại sao tôi lại không dám dùng chứ?
Âu Dương Na Na nghiến răng, gằn giọng quát:
- Mày căn bản không phải người Âu Dương, mày chỉ là kẻ mang dòng máu lai dơ bẩn thôi, vậy mà còn không biết xấu hổ dùng nó sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, khuôn mặt không tỏ ra quá nhiều thái độ, ngang nhiên gật đầu đáp:
- Cô nói đúng, tôi không phải người Âu Dương. Nhưng mà... cô đừng quên mẹ tôi là con dâu của gia tộc đó, xét về mọi phương diện, dù tôi có là con riêng, thì cũng lớn hơn cô một bậc, ăn nói cho cẩn thận một chút đi. Hơn nữa, danh phận là từ khi tôi sinh ra chính gia chủ của Âu Dương gia cho tôi, cuộc đời tôi gắn liền với nó hơn 22 năm rồi, không phải trong một câu nói của cô là biến mất không còn tác dụng.
- Nhưng cô yên tâm, Âu Dương Na Na, tôi đã nói chuyện này với gia chủ nhà Âu Dương rồi, cũng đã cắt đứt quan hệ với ông ấy, bây giờ hoàn toàn không còn liên can gì. Danh phận "Nhị tiểu thư Âu Dương gia", kể từ lúc này không còn mang tên Âu Dương Thiên Thiên nữa rồi.
Âu Dương Na Na cười hắt ra một hơi, nhếch mày châm biếm hỏi:
- Cắt đứt ư? Không còn liên can ư? Nếu đã như vậy tại sao đám người này lại gọi mày là "Nhị tiểu thư"? Âu Dương Thiên Thiên, mày xem tao là con ngốc sao? Không nghe được à?
Âu Dương Thiên Thiên chẹp miệng, không nhanh không chậm đáp:
- Âu Dương Na Na, cô có thể hiểu tình hình một chút được không? Đây không phải Âu Dương gia, ở nơi này, ba chữ "Nhị tiểu thư" không hề nói lên tôi là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia, nó chẳng qua chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Vả lại, tôi không quản ai gọi tôi bằng cách gì, nên tôi không để ý đến điều đó. Mà nếu như tôi đã không để ý, thì cô cũng đừng nên để ý làm gì.
Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên hít vào một hơi sâu, cô vòng tay lại, nhẹ lên tiếng:
- Về đi, hôm nay tôi không có tâm trạng cãi nhau với cô đâu. Đừng để ngày cuối cùng của năm mới mà bắt tôi "nghiệp", nơi đây không phải Âu Dương gia đâu, tôi mà nổi giận, thì chắc chắn không ai có thể ngăn cản, cũng không ai có thể cứu cô như lần trước đâu.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên quay người muốn rời đi, Âu Dương Na Na đứng phía sau cắn môi căm hặn, cô ta như không sợ chết, bất chấp hét lớn lên:
- Đứng lại, Âu Dương Thiên Thiên. Mày bây giờ là cái thá gì mà dám cao ngạo với tao chứ? Mày không có địa vị gì để lên mặt với tao cả!! Đứng lại!!
Âu Dương Thiên Thiên mệt mỏi lắc đầu, cô bỏ ngoài tai những lời chửi rủa của cô gái phía sau, chân vẫn bước tiếp về phía trước. Thế nhưng Âu Dương Na Na lại giống như phát điên, cô ta mặc kệ đám người đang vây bắt khống chế mình, không ngừng thốt ra những câu khó nghe, cuối cùng còn gào lên một tiếng:
- Trả mạng em gái lại cho tao, Âu Dương Thiên Thiên, mày là kẻ giết người!
Câu nói này vô tình làm Âu Dương Thiên Thiên ngừng bước, không những vậy, còn khiến cô quay đầu lại nhìn Âu Dương Na Na, hỏi:
- Cô nói cái gì?
Âu Dương Na Na gào đến khan cả cổ, nhưng để thu hút sự chú ý của Âu Dương Thiên Thiên, cô ta đều bất chấp:
- Thế nào? Tao nói không đúng sao? Mày là kẻ giết người, chính mày là kẻ đã hại chết em gái tao, tại sao mày có thể tỏ ra như không hề biết như vậy? Mày sống mà không thấy áy náy ư? Mày không biết tội lỗi ư?
Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi mắt trong suốt, cô nhếch môi, đột nhiên nở một nụ cười lạnh, lên tiếng:
- Ai nói với mày.... là chính tao giết Âu Dương Hạ Mạt