- Âu Dương Na Na, thấy vết sẹo trên mặt cô còn chưa lành hẳn tôi vốn là muốn tha cho cô, nhưng xem ra... không dạy dỗ cô thực sự là không được rồi.
Dừng một chút, cô lên tiếng ra lệnh:
- Bỏ tay ra đi!
"..."
Đám người hầu đứng xung quanh đơ ra vài giây rồi mới biết Âu Dương Thiên Thiên nói tới cái gì, bọn họ ngay lập tức thả tay đang giữ chặt người Âu Dương Na Na ra, lui hết về phía sau.
Âu Dương Thiên Thiên bóp chặt quai hàm mảnh mai, cô bước lên một bước, bất giác khiến Âu Dương Na Na phải lùi về sau một bước. Vừa đi, cô vừa nói:
- Âu Dương Na Na, mày nói những chuyện tao làm là vô nhân tính, vậy mày nghĩ những chuyện mày làm là thiện đức sao? Đừng quên, chính mày đã bắt tay với Âu Dương Hạ Mạt hại tao rất nhiều lần. Từ lúc tao mất chỗ dựa là mẹ, cho đến tận bây giờ, số lần bị chúng mày bắt nạt tao đếm không hết đâu. Sơ trung, cao trung, đại học, thậm chí là khi tao đã ra khỏi Âu Dương gia, chúng mày vẫn không tha cho tao, hết lần này đến lần khác bày kế hãm hại tao, phá hoại công việc của tao, còn dám âm mưu giết chết tao nữa. Chúng mày mới là những kẻ cặn bã bại hoại đáng sợ nhất. So với chúng mày, việc tao làm chẳng là gì cả...
Bước tiếp một bước nữa, người con gái kia lại phải lùi thêm một bước, quai hàm của cô ta bị bóp đến đau đớn. Âu Dương Thiên Thiên dùng lực mạnh hơn, miệng vừa lẩm bẩm:
- Mày gọi tao là ác quỷ, mày nói tao trèo cao, khẩu phật tâm xà, vậy còn mày và gia đình mày? Gia đình mày là thể loại gì khi muốn cướp đi mạng sống của tao chứ? Bạc Tuyết Cơ gián tiếp làm mẹ tao chết, không ít lần đánh tao, làm tao bị thương. Âu Dương Hạ Mạt thì trực tiếp bắt tay với Đường Gia Ưng muốn lấy mạng tao, mày có biết em gái mày đã làm những chuyện gì hay không? Nếu mày biết, mày chắc chắn sẽ không gọi tao là ác quỷ đâu, bởi vì lớp mặt nạ ghê tởm đó phải là dành cho em gái mày mới đúng!
Xương hàm của Âu Dương Na Na bị ép đến tưởng chừng sắp nát rồi, cô ta run rẩy đưa tay lên, dường như muốn đẩy Âu Dương Thiên Thiên ra, thế nhưng...
"Pặc" - Nắm lấy cánh tay của cô ta một cách nhanh gọn, Âu Dương Thiên Thiên cắt đứt hành động của Âu Dương Na Na, cô bước tiếp một bước, tay dùng thêm lực, lần này đã khiến da miệng bên trong cô ta rách ra, máu chảy loang ra cả khoang miệng.
- Mày nói tao đê tiện, nói tao phá nát cả gia đình của mày, nhưng thực chất... tao chẳng làm gì cả. Chính mày, em gái mày và Bạc Tuyết Cơ mới là những kẻ đã tự tay hủy hoại thứ được gọi là gia đình!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên dùng sức quăng Âu Dương Na Na xuống, khiến cả thân thể cô ta nằm sóng xoài trên mặt đất.
Âu Dương Na Na run rẩy thở hổn hển, mùi máu nồng nặc trong khoang miệng khiến cô ta thấy nhợn, cúi đầu nôn hết mọi thứ ra ngoài. Ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, quai hàm cô ta run đập cầm cập vào nhau, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, dõng dạc nói:
- Thay vì ở đây oán trách thứ bất công đã xảy đến với mình, tao khuyên mày... nên về nhà lo toan cho tang lễ của Âu Dương Hạ Mạt thật chu toàn đi, và nếu được, hãy ngày ngày thắp hương khấn Phật, thay cô ta trả toàn bộ tội lỗi. Đừng gây thêm chuyện nữa, nếu không, đường xuống hoàng tuyền, tao chắc chắn cho mày đi thử giống như cô ta, một đi... không bao giờ quay lại!