Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 790: Ghen



Âu Dương Thiên Thiên cau mày, không hiểu người đàn ông này đang nói đến vấn đề gì, cô hơi động đậy thân thể, lên tiếng:

- Vô Thần, anh làm loạn cái gì vậy? Mau thả em ra.

Thế nhưng người đàn ông không hề làm theo ý cô, ngược lại ép chặt người Âu Dương Thiên Thiên vào tường, nói:

- Đừng có đánh trống lảng, trả lời anh đi, em có hứng thú với Trịnh Gia Dĩnh?

"..."

Âu Dương Thiên Thiên rất bất lực với sự cố chấp của Âu Dương Vô Thần, cô thở hắt một hơi, hỏi:

- Con mắt nào của anh thấy em hứng thú với Trịnh Gia Dĩnh?

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, thản nhiên trả lời:

- Cả hai mắt đều thấy.

"...."

Trả lời như mẹ thiên hạ vậy!

Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi một cái, hỏi tiếp câu nữa:

- Vậy... anh cảm thấy so với người bạn trai hiện tại của em là anh, thì với chút nhan sắc và năng lực đó của Trịnh Gia Dĩnh, có thể khiến em hứng thú sao?

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, chậm rãi đáp:

- Sẽ không.

Âu Dương Thiên Thiên hài lòng gật đầu, nhướn môi nói:

- Đúng vậy, con mắt thẩm mỹ của em cực kì tốt, nên chắc chắn sẽ không thể để mắt đến ai khi đã có một người đàn ông hoàn mỹ như anh bên cạnh đâu. Huống hồ, Trịnh Gia Dĩnh còn chưa đẹp đến mức đó.

Người đàn ông nghe xong, im lặng một chút tựa như đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau anh lại lên tiếng:

- Nhưng anh thấy em nhìn cậu ta, rất nhiều.

"...."

What? Bồi thêm hai chữ "rất nhiều" vào là có ý gì vậy? Cô chỉ nhìn Trịnh Gia Dĩnh có 2 lần thôi mà, nhiều hơn chỗ nào cơ? Hay ý của anh ấy là nhìn hơn 1 lần là nhiều rồi?

Cạn lời luôn!

Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu trả lời:

- Không mà, anh tin em đi có được không?

Âu Dương Vô Thần mím môi, vẫn không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục tra hỏi:

- Vậy tại sao em lại muốn tham gia vào dự án? Anh cảm thấy em có vẻ thích gặp mặt Trịnh Gia Dĩnh một lần nữa lắm?

"..."

Âu Dương Thiên Thiên lần này thực sự hạn hán lời, cô há miệng, cố gắng giải thích:

- Không phải như anh nghĩ đâu, em chỉ là muốn cho Trịnh Gia Dĩnh một bài học vì anh ta đã đắc tội với một người bạn của em thôi mà. Hoàn toàn không có tình cảm gì với tên đó hết.

Người đàn ông đối diện với ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên, hỏi một cách khẳng định:

- Thật không? Không còn lí do nào khác?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu chắc nịch, rành rọt đáp:

- Thật hơn chữ thật. Tuyệt đối không có lí do nào khác...

Dừng một chút, cô liếm môi, quay đầu đi tỏ vẻ như giận dỗi:

- Nếu anh không tin, vậy thì lấy lại dự án đi, em không cần nữa.

Lần này đến lượt Âu Dương Vô Thần xuống nước, anh bỏ tay xuống, hạ giọng nói:

- Không đâu, anh tin em. Muốn làm gì cứ làm đi, em vui là được.

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn người đàn ông, âm thầm bật cười.

Âu Dương Vô Thần mặc dù nói vậy nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra khó chịu, anh bặm môi, lẩm bẩm thành tiếng:

- Nhưng mà... sau này em đừng nhìn ai nữa, có vẻ tính chiếm hữu của anh lớn hơn anh tưởng, nên anh không thích em nhìn người đàn ông nào khác ngoài anh đâu.

"..."

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, trêu chọc nói:

- Anh cũng biết tính chiếm hữu của mình cao à? Em tưởng anh không nhận ra chứ. Chạy đến tận nhà vệ sinh nữ để tra hỏi thế này thì.... thật đúng hết nói nổi.

Dứt lời, cô quay người lại, tính mở cửa đi ra bên ngoài, thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên một cánh tay vươn tới, lại chặn tiếp cánh cửa muốn mở đó. Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chưa kịp nghĩ gì thì người đàn ông phía sau đã xoay thân thể cô lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô.

Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc trước hành động của Âu Dương Vô Thần, cô đưa tay lên, theo bản năng đẩy anh ra, nghi hoặc hỏi:

- Anh làm gì vậy? Không phải chuyện giải quyết xong rồi sao?

Âu Dương Vô Thần liếm môi một cách lưu manh, anh há miệng ra, không báo trước mà cắn lấy môi trên của cô gái, đáp:

- Anh cắn cái miệng hư của em, không ngoan ngoãn chút nào.

Âu Dương Thiên Thiên giật vai như bị kiến cắn, cô đẩy người đàn ông ra thêm một lần nữa, lên tiếng:

- Người không ngoan ngoãn bây giờ là anh đấy, chúng ta còn có người đang đợi bên ngoài kia kìa (ý chỉ Trịnh Gia Dĩnh và Tuyết Lệ)

Âu Dương Vô Thần cười nham hiểm, trả lời:

- Không sao đâu, không thấy chúng ta quay lại bọn họ sẽ tự động rời đi thôi. Dù sao cuộc hẹn em cũng đã sắp xếp xong rồi, không còn lí do gì để bàn thêm nữa.

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, lại nói tiếp:

- Nhưng túi xách em còn ở ngoài đấy, vẫn chưa...

Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đã giơ chiếc túi nhỏ trong tay mình lên, ám chỉ đồ của cô anh đã cầm cả rồi.

"..."

Âu Dương Thiên Thiên có chút câm nín, giọng ngập ngừng:

- Nhưng mà... đây là nhà vệ sinh nữ, lỡ như có ai vào thì làm thế nào? Anh trước bỏ em xuống đi đã.

Âu Dương Thiên Thiên mơ hồ cảm nhận được mùi nguy hiểm, thế nhưng đến lúc cô nhận ra thì đã quá muộn, Âu Dương Vô Thần đã nhấc bổng cô lên, nói:

- Không sao, chúng ta đổi chỗ khác là được.

!!!

Dứt lời, anh liền mang theo Âu Dương Thiên Thiên, di chuyển thật nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chí là với vận tốc "ánh sáng", trong chớp mắt, Âu Dương Vô Thần đã đưa cô lên đến tầng 40.

Vừa vào trong phòng của hai người, anh không chịu đựng được mà ngay lập tức ép cô lên cánh cửa, hôn tới tấp mọi nơi trên cơ thể của Âu Dương Thiên Thiên. Mắt, môi, cổ, xương quai xanh.... toàn bộ đều mút sạch, những nơi miệng anh đi qua, đều bị đánh dấu những vết chủ quyền riêng biệt.

Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên cao, cô cắn môi, tận hưởng cảm giác sung sướng mà người đàn ông mang lại.

"Roẹt" - Một mảnh áo trước ngực Âu Dương Thiên Thiên bị xé rách, Âu Dương Vô Thần có chút thô bạo nâng mông cô lên, để hai chân cô kẹp vào hông mình, rồi cúi mặt chôn sâu vào nơi mềm mại.

- A.... - Âu Dương Thiên Thiên rên lên một tiếng khoái cảm, hai tay cô vô thức nắm lấy tóc người đàn ông, thậm chí, vì quá kích thích mà cúi đầu xuống cắn lấy tai anh, dường như không thể chịu nổi những cảm giác này.

Hành động tưởng nhỏ như vậy lại vô tình tác động đến Âu Dương Vô Thần, anh cắn răng, ôm lấy Âu Dương Thiên Thiên đi về phía giường, đặt cô nằm xuống rồi cởi hết toàn bộ thứ vướng víu trên người cả hai ra.

Âu Dương Vô Thần triền miên trên cơ thể của Âu Dương Thiên Thiên, giờ phút đó, cả hai như lạc vào thế giới hồng hoan, không còn chút suy nghĩ gì tồn tại ở thế giới hiện thực nữa. Mặc dù lúc ân ái, Âu Dương Thiên Thiên có đôi khi vô tình nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng rồi cũng bị những khoái cảm mãnh liệt của người đàn ông mang đến chôn vùi hết tất cả.

Không nghĩ nữa, không sợ nữa, khoảnh khắc này... bọn họ chỉ là hai người yêu nhau say đắm nhau mà thôi...

========================================

Ngày hôm sau, gần 7 giờ tối, tại nhà hàng PJH...

Âu Dương Thiên Thiên đã đến đợi từ sớm, cô ngồi trên ghế, an an tĩnh tĩnh chờ đợi. Ngày hôm nay, khoác trên người một chiếc váy đỏ, kết hợp với những phụ kiện tinh tế đã tôn lên nhan sắc của cô, đưa sắc đẹp lên một tầm cao mới, vừa mạnh mẽ, vừa tự tin lại toát ra sự thông minh quyến rũ.

Âu Dương Thiên Thiên liếc nhìn đồng hồ một chút, vừa lúc kim phút chạm đến số 12, một thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mắt cô. Bạch Oa Oa đến rồi!

Nở một nụ cười mỉm, Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt nhìn lên, nói:

- Đúng giờ thật đấy!

Bạch Oa Oa cúi mặt cười gượng, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, chậm rãi đáp:

- Xin lỗi, vì hôm nay gặp cậu nên mình cố ý lựa trang phục trông chỉnh chu một chút, nên mới mất nhiều thời gian. Cũng may là còn kịp, không trễ giờ hẹn với cậu.

Âu Dương Thiên Thiên nhìn Bạch Oa Oa một thân váy trắng thanh lịch, nhẹ thở một hơi lên tiếng:

- Không sao đâu, nhìn hợp với cậu lắm.

Vừa nói, cô vừa cầm chiếc túi bên cạnh mình đặt lên bàn, đẩy nó về phía trước:

- Lúc nãy đi dạo phố mình có mua một số thứ, cảm thấy những cái này sẽ hợp với cậu nên mình đem tới, cậu nhận đi. Xem như đây là quà mình tặng cậu sau nhiều năm không gặp.

Bạch Oa Oa chớp mắt ngạc nhiên, nhìn nhãn hiệu in trên túi hàng mà sửng sốt.

Đây không phải là Lancome, nhãn hiệu mỹ phẩm nổi tiếng thế giới của tập đoàn L"Oreal - Pháp sao?

Liếc mắt nhìn những thứ bên trong, toàn là son và những sản phẩm dành cho da, nhìn sơ qua cũng biết là hàng hiệu rồi. Những thứ này... chưa chắc ai cũng mua được.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chậm rãi nói:

- Là con gái, nên chăm sóc bản thân mình thật tốt. Ở nơi tha hướng xứ người này, yêu thương bản thân chính là cách để tồn tại lâu dài nhất. Cậu còn trẻ, lại đam mê công việc như vậy, mình nghĩ những thứ mình mua này, có thể sẽ giúp cậu nhiều lắm đấy!

Bạch Oa Oa vừa cảm động vừa xấu hổ, cô ngước mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nghẹn ngào trả lời:

- Như vậy sao được chứ, cậu đến đây mình đã không mua được gì cho cậu rồi, ngược lại sao có thể nhận quà từ cậu chứ?

Âu Dương Thiên Thiên biết trước Bạch Oa Oa sẽ nói những lời này, cô nhếch môi, tỏ ra tinh nghịch đáp:

- Ai nói là cậu không mua gì cho mình? Không phải cậu nói sẽ đãi mình một bữa thật ngon sao? Tối hôm nay, mình sẽ ăn những món ngon nhất trong nhà hàng này, để vơ vét hết túi tiền của cậu luôn. Rồi cậu sẽ thấy, cái giá để đánh đổi "món quà" của mình.

Bạch Oa Oa bật cười trước sự hài hước của Âu Dương Thiên Thiên, cô gật đầu mạnh, lên tiếng:

- Được, vậy thì gọi món đi. Hôm nay mình sẽ làm "kim chủ", bao cậu một bữa hoành tráng.

Dứt lời, cả hai cùng cười phá lên. Âu Dương Thiên Thiên ngoắc tay với người phục vụ, xem qua một lượt thực đơn rồi gọi món, đặc biệt, cô còn gọi thêm một chai rượu vang với nồng độ cồn thấp, để cả hai cùng uống.

...

Không đợi quá lâu, các món ăn nhanh chóng được dọn lên, Âu Dương Thiên Thiên như bình thường ăn bít tết chín 4 phần, cô cầm dao nĩa cắt từng miếng bằng phẳng, đẹp mắt, động tác vô cùng thành thạo.

Bạch Oa Oa ăn cũng rất khí chất, vì tính chất công việc nên cô vốn quen với chuyện ăn uống phải thanh lịch rồi, nhưng nhìn phong thái mà Âu Dương Thiên Thiên tỏa ra, vẫn là không nhịn được lên tiếng:

- Thiên Thiên, 7 năm rồi không gặp, cậu thay đổi nhiều quá. Bây giờ đã là một tiểu thư thuê các thật sự rồi.

Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, hỏi ngược lại:

- Mình vẫn vậy thôi, có gì khác đâu chứ.

Bạch Oa Oa lắc đầu, ánh mắt có chút sâu xa, đáp:

- Không đâu, cậu thay đổi như thế nào mình nhận ra được mà. Lúc nhỏ chúng ta thường chơi chung với nhau, tính cậu vừa nhút nhát vừa dễ khóc, lại rất hay sợ người lạ, thú thật khi đó không nghĩ cậu sẽ lớn được đâu. Không ngờ... chớp mắt một cái, cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều. Bây giờ, cậu tự tin, xinh đẹp, vừa trầm tĩnh vừa dịu dàng, đến cách nói chuyện cũng ý tứ, mình bất ngờ lắm đấy.

Âu Dương Thiên Thiên nghe Bạch Oa Oa nói, cô hơi ngưng tay, nhưng rồi rất nhanh lại tiếp tục cắt miếng thịt của mình, nói:

- Con người rồi ai cũng lớn, cũng cần phải học cách trưởng thành, đâu ai có thể mãi như lúc nhỏ, đúng không?

Bạch Oa Oa cười hắt ra một hơi, cúi đầu trả lời:

- Phải, cậu nói rất đúng. Con người ai cũng cần lớn, không ai là không thay đổi....

Âu Dương Thiên Thiên nuốt miếng ăn trong miệng mình xuống, cô buông dao nĩa, vươn tay cầm lấy ly rượu bên cạnh, hớp một ngụm nhỏ.

Liếc nhìn đồng hồ trong tay, cô nhìn về phía Bạch Oa Oa, hỏi:

- Oa Oa, nếu như cậu phát hiện bạn trai hiện tại của cậu lừa dối cậu, thì cậu sẽ làm gì?

Bạch Oa Oa nhướn mày, đảo mắt đáp:

- Bạn trai hiện tại? Ý cậu nói là Gia Dĩnh sao? Không thể nào đâu, anh ấy rất tốt, sẽ không bao giờ lừa dối mình chuyện gì đâu.

Âu Dương Thiên Thiên lắc chiếc ly trong tay, mỉm cười nói:

- Cậu có vẻ tin tưởng tuyệt đối bạn trai mình quá nhỉ, nhưng mình chỉ bảo "nếu" thôi mà. Nếu như có một ngày, cậu phát hiện Trịnh Gia Dĩnh phản bội cậu, cậu sẽ làm gì?

Bạch Oa Oa hơi nheo mắt, im lặng như có chút suy nghĩ, tầm vài giây sau, cônhìn sang chai rượu vang bên cạnh, lên tiếng:

- Ưm... nếu như là vậy...

Kéo dài âm cuối câu, Bạch Oa Oa vươn tay cầm lấy chai rượu vang, dõng dạc trả lời:

- .... Thì mình sẽ dùng cái chai này, đập vỡ đầu anh ta. Có đúng ý cậu không? Hahaha.

Dứt lời, Bạch Oa Oa cười một cách tinh nghịch. Âu Dương Thiên Thiên cũng cười theo, nhưng trong mắt cô lại không hề hiện lên sự phấn khích như thế, chỉ rũ mắt, nói nhỏ:

- Thật vậy sao.

Âu Dương Thiên Thiên vừa nói xong, từ phía cửa, xuất hiện hai bóng hình quen thuộc khoác tay nhau, đang thản nhiên bước vào bên trong. Bạch Oa Oa ngồi đối diện Âu Dương Thiên Thiên, với góc nhìn của cô, vô tình nhìn thấy được khung cảnh này. Khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi Bạch Oa Oa cứng đờ, ánh mắt... cũng hoàn toàn đứng hình.

Âu Dương Thiên Thiên không cần nhìn cũng biết lí do Bạch Oa Oa ngừng cười, cô liếc mắt xuống đồng hồ trên tay, còn 5 phút nữa là đến 8 giờ. Như vậy... có lẽ là cũng tới rồi.

Ngẩng mặt lên, Âu Dương Thiên Thiên bình thản đặt ly rượu xuống bàn, đôi con ngươi nhìn thẳng Bạch Oa Oa.

Oa Oa, mình thắc mắc đấy. Liệu cậu... sẽ thật sự làm như điều mình nói chứ?

*Bão sắp tới Tiêu ấn định là vào thứ bảy tuần này nha, 5 chương. Những ngày tiếp theo, không biết Tiêu có ra chương hay không, nên các bạn cứ kiên nhẫn đợi nhé.*

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.