Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! Âu Dương Thiên Thiên càng nghĩ càng không thể tìm ra được lời giải thích hợp lí nào, tất cả mọi suy đoán hay hoài nghi đều đi vào bế tắc, lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người phụ nữ đối diện đột nhiên liếc sang, hành động của cô ta khiến Âu Dương Thiên Thiên giật mình, không tự nhiên chuyển tầm nhìn qua chỗ khác. "..." Thật là dọa người, Tiêu Tử Du này giống như có giác quan thứ sáu vậy, rõ ràng đang nói chuyện với một người khác, thế mà lại có thể đột ngột chuyển hướng nhìn cô. Ánh mắt của cô ta tuy bình thường nhưng mang nét sắc bén hệt như tia lazer, một cái quét ngang qua cũng đủ khiến người khác không tự chủ mà run rẩy. Người phụ nữ này... thật sự rất không đơn giản! Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không suy nghĩ tiếp nữa, cô vươn tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rồi tự rót cho mình một ly trà nóng. Lúc nãy uống rượu có chút kích thích dạ dày của cô, với cả sáng nay cô vẫn chưa ăn cái gì, đột ngột uống rượu rất không quen, cứ nên uống trà nóng cho lành bụng. Elena và Andrew cùng lúc đi vào, đến trước mặt Tiêu Tử Du, Elena nhìn cô, lên tiếng: - Lão đại, đã dặn đầu bếp chuẩn bị bữa sáng rồi, vài phút nữa sẽ mang lên. - Những thứ được gọi đều là món cô thích ăn nhất, tôi đã hỏi qua ý của lão Tứ rồi. - Andrew nói thêm vào. Tiêu Tử Du nghe thấy, hơi liếc mắt về phía người đàn ông trung niên phía sau mình (lão Tứ), hờ hững trả lời: - Được rồi, ngồi đi. Dứt lời, Andrew và Elena cùng ngồi xuống ghế. Không lâu sau đó, các món ăn nhanh chóng được dọn lên, người phục vụ cẩn thận đặt những phần ăn khác nhau trước mặt từng người, ai nấy cũng đều là sơn hào hải vị, bào ngư di cá hạng tốt nhất. Khẩu vị của Âu Dương Thiên Thiên sớm đã được Âu Dương Vô Thần ghi nhớ kỹ và căn dặn trước với Andrew, vậy nên phần ăn của cô như thường lệ vẫn là bít tết với salad rau củ quả. Tuy nhiên, có một điều không ngờ tới chính là khẩu phần ăn của Bạch Tử Du cũng giống như vậy, cũng là một dĩa bít tết với salad rau củ y hệt Âu Dương Thiên Thiên. Nếu có khác, phải chăng chỉ là độ chín tái của thịt mà thôi. Âu Dương Thiên Thiên không nghĩ đến sẽ trùng khẩu vị với người phụ nữ này, cô bất giác ngước mặt nhìn Tiêu Tử Du, vừa vặn thấy nét mặt thoáng thay đổi của cô ấy. Biểu hiện vẫn lạnh nhạt bình thường nhưng mi mắt hơi nhíu lại, dường như đang tỏ vẻ không hài lòng với thứ gì đó. Âu Dương Thiên Thiên theo tầm mắt Tiêu Tử Du nhìn xuống dĩa thức ăn, vài giây sau thì vươn tay đến kéo phần bít tết của cô ấy về phía mình, sau đó chuyển phần của mình sang ngược lại. Trước hành động này, đám người xung quanh đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần bên cạnh cũng bất ngờ không kém, vội vã hỏi: - Thiên Thiên, em làm cái gì vậy? Cô gái không nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Tiêu Tử Du, chậm rãi nói: - Của tôi chín 7 phần. "..." Bầu không khí im lặng sau lời nói của Âu Dương Thiên Thiên, đám người xung quanh không chỉ nhìn cô ấy, mà còn hướng ánh mắt hoài nghi về phía người phụ nữ đối diện. Lúc này, người đàn ông trung niên phía sau mới chợt nhận ra điều bất thường, liền cúi đầu lên tiếng: - Đại tiểu thư, là sơ suất của tôi, tôi... - Vì sao cô biết tôi không ăn được thứ đó? - Trực tiếp cắt ngang lời của lão Tứ, Tiêu Tử Du nhìn thẳng Âu Dương Thiên Thiên hỏi. Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thản nhiên đáp: - Đoán! Tôi vô tình thấy cô có vẻ không hài lòng khi nhìn dĩa thịt này, nên mới phỏng đoán cô không thích ăn bít tết quá sống. Tiêu Tử Du nghe xong, trên khuôn mặt không thay đổi bất cứ biểu hiện gì, nhướn mày nói: - Chỉ là phỏng đoán mà cũng tự tin như vậy? Dừng một chút, cô nhếch môi, liếc mắt nhìn sang đám người, đột nhiên hỏi: - Khi nãy, có ai trong các người nhìn thấy tôi tỏ vẻ không hài lòng với phần ăn bữa sáng này không? Andrew, Elena, Stefan và Âu Dương Vô Thần đồng loạt nhìn nhau vài giây nhưng không nói gì, rõ ràng họ đã không nhận ra được. Riêng Mã Nhược Anh lại đảo mắt một hồi mới trả lời: - Hình như... lão đại có nhíu mày một lần... rất nhanh. Mã Nhược Anh nói xong, Tiêu Tử Du không đáp trả lại, cô di chuyển tầm mắt, một lần nữa đặt nó lên người Âu Dương Thiên Thiên, tựa như đang đợi câu trả lời từ cô. Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng: - Không phải nhíu mày, mà là nheo mắt. Là một cái nheo mắt thoáng qua rất nhanh. Câu nói của Âu Dương Thiên Thiên thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh, bọn họ không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía cô, Tiêu Tử Du thì vẫn ngồi nghe một cách im lặng. Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền giải thích: - Cụ thể thì là mắt phải của cô, khi nhìn vào phần thức ăn, hai mi mắt đã bất giác di chuyển, dẫn đến đầu lông mày và ấn đường có chút nhăn lại. Đôi con ngươi phản chiếu trọng tâm là miếng bít tết nên không khó nhận ra nó chính là mấu chốt khiến cô không hài lòng. Liên quan đến một miếng thịt có thể khiến người dùng bữa không hài lòng, thì chỉ có thể là độ chín của nó mà thôi. Miếng bít tết trong dĩa của cô nhìn sơ qua cũng biết chỉ được nướng tái, nói dễ hiểu thì nó hầu như vẫn còn sống, vậy nên cô mới không hài lòng. Cô cần thứ đó chín hơn nữa, đúng không? Tiêu Tử Du nghe xong những lời mà Âu Dương Thiên Thiên nói, ánh mắt hơi đen lại, sau vài giây im lặng, cô ta đột nhiên nhếch môi, lên tiếng: - Quan sát tốt thật, nhưng mà... cô dường như quên mất một điều rồi, Âu Dương Thiên Thiên. Đây là món ăn yêu thích của tôi, vậy nên, đối với độ chín tái, tôi luôn biết và đòi hỏi đạt ở mức độ hoàn hảo nhất. Cô nghĩ rằng, tôi không nhìn ra giá trị của một miếng thịt khi nó ở mức độ nào sao? Chín ba phần so với chín bảy phần, cô nghĩ tôi sẽ lựa chọn phần ăn như thế nào? Những lí lẽ từ miệng của người phụ nữ phát ra khiến Âu Dương Thiên Thiên câm nín, nhất thời không biết phải phản bác như thế nào. Đúng là đối với một phần bít tết hoàn hảo, thì độ tái ba phần sẽ thưởng thức ngon nhất. Tiêu Tử Du nếu đã yêu thích món ăn này, chắc chắn yêu cầu sẽ rất cao, làm sao có thể chịu ăn một miếng thịt gần như chín hẳn của cô chứ? Chẳng qua bình thường Âu Dương Vô Thần không cho cô ăn đồ sống vào bữa sáng, vậy nên đối với món ăn yêu thích là thịt cũng đặc biệt dặn dò độ chín nhiều hơn, lúc nãy khi thấy Tiêu Tử Du thể hiện vẻ mặt không hài lòng, cô liền thay đổi ngay, cứ nghĩ như vậy là đúng, hóa ra lại... Haizz, cô thật đã quá tự tin rồi. Cái bản năng quan sát của cánh “chó săn” và tính chắc chắn này, cô cần phải kiềm chế nó lại thôi. Lão Tứ đứng đằng sau thấy một màn này, nhanh chóng quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói: - Âu Dương Nhị tiểu thư quan sát thật tốt, chỉ là có chút sai sót nhỏ mà thôi. Thật ra bình thường tiểu thư nhà chúng tôi vẫn luôn thích ăn món bít tết chín 3 phần, nhưng với bữa sáng, cô ấy phải điều chỉnh mức độ sống thấp hơn, việc này suy cho cùng là tôi không cẩn thận, nhất thời quên mất không nói kĩ với Andrew thiếu gia, nên mới dẫn đến sự việc này, thật sự xin lỗi. Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa cúi gập người, Âu Dương Thiên Thiên lần này đã hiểu ra vấn đề, thì ra... không phải cô nói sai. Vậy thì... - Quan sát tốt, nắm bắt tình hình tốt, có đủ sự tự tin nhưng cô cần phải tỉ mỉ hơn nữa. Đôi khi chỉ một sai sót nhỏ thôi, có thể dẫn đến một kết quả khác, thậm chí là lật ngược cả một ván bài cũng có thể xảy ra. Lần này là may mắn, nhưng cô nên chú ý... cho lần sau. - Tiêu Tử Du chậm rãi lên tiếng, cô không nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chỉ vươn tay cầm lấy dao nĩa rồi từ từ cắt từng miếng thịt, nhàn nhã thưởng thức bữa sáng của mình. Âu Dương Thiên Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười mỉm đáp: - Vâng, tôi biết rồi. Dứt lời, cũng không còn chuyện gì khác nữa, đám người xung quanh nhìn nhau nhún vai rồi quay lại với bữa ăn của mình. Andrew và Elena không lên tiếng, Stefan càng im lặng hơn, anh lặng lẽ ăn phần của mình, khuôn mặt không có biểu hiện gì trước sự việc vừa rồi. Không ngạc nhiên, không bất ngờ, dường như anh sớm đã đoán được rồi. Stefan biết, Âu Dương Thiên Thiên có thiên phú về mảng này. Anh đã tiếp xúc rồi, không chỉ một mà rất nhiều lần, đặc biệt là lúc đó... khi ở hòn đảo hoang... khi anh và cô gái đó một mình trong hang động, dù là đã ngụy trang kĩ nhưng vẫn bị nhìn ra được, anh vì cái gì mới tiếp cận cô ta. Âu Dương Vô Thần đương nhiên không muốn để Âu Dương Thiên Thiên ăn thịt sống, anh lấy dĩa của cô, rồi đổi bằng dĩa thức ăn đậm chất dinh dưỡng của mình: - Em dùng cái này đi. Âu Dương Thiên Thiên không làm trái ý anh, cô gật đầu, cầm muỗng lên từ tốn ăn phần của người đàn ông. Âu Dương Vô Thần nhìn cô vài giây, trong đôi con ngươi có chút suy nghĩ. Khóe mắt bất giác liếc về phía Tiêu Tử Du đối diện, anh chợt thấy cô ấy cũng đang nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, trên miệng... nhếch một vòng đầy ẩn ý. Mã Nhược Anh là bác sĩ, mặc dù không chuyên về tâm lý nhưng ít nhiều cũng có chút tinh mắt, nhìn ra phản xạ của cô là bình thường. Nhưng mà, cùng lắm thì chỉ thấy được một cái nhíu mày, không đến nỗi chi tiết như Âu Dương Thiên Thiên. Cách nhìn nhận và bản năng phát hiện của cô ta rất nhanh, hơn nữa còn rất nhạy bén, cách phân tích tỉ mỉ như vậy, không có mấy người làm được. Cô gái này.... rất có tiềm năng! *Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.