- Chị nghĩ chị không thể giúp em thêm được gì nữa đâu. Chị có việc bận rồi, đi trước đây.
Dứt lời, người phụ nữ lùi bước về sau rồi quay người vụt đi, Âu Dương Thiên Thiên không ngăn được cô lại, chỉ có thể đứng phía sau gọi thật lớn:
- Khoan đã, chị Nhược Anh, chị Nhược Anh!
Mã Nhược Anh chạy khỏi căn phòng đó rất nhanh, cô lao ngang qua người Kỳ Ân, không nói không rằng đi thẳng vào phòng vệ sinh. Đóng sầm cửa lại, Mã Nhược Anh khóa trái cửa, cô đứng dựa vào bờ tường lạnh lẽo và thở hổn hển, ánh mắt có chút lấp lánh.
Phải qua vài giây sau mới bình tâm lại mình, cô đi đến trước gương, nhìn chính bản thân trong gương, lẩm bẩm thành tiếng:
- Mẹ, con không thể hoang mang về điều gì lúc này được, chúng ta đã đợi quá lâu cho ngày hôm nay rồi. Lần này, con nhất định phải khiến bọn họ trả giá cho tất cả.
Nỗi đau của con, nỗi khổ của mẹ, sự hi sinh của cả gia tộc ta và còn.... nỗi sỉ nhục của dòng máu trong người con, tất cả.... đều phải hoàn trả hết!!!
Dứt lời, Mã Nhược Anh giơ nắm tay lên, một đường đấm thẳng vào tấm kính trong suốt trước mặt.
"Choang" - Âm thanh chói tai vang vọng trong không gian, cùng với đó... là sự rơi vãi của những mảnh thủy tinh nhỏ, như một điềm báo... cho sự đổ vỡ đầy hào nhoáng trong một tương lai không xa...
====================================
Từ sau khi Mã Nhược Anh rời đi, Âu Dương Thiên Thiên vẫn đứng ngây một chỗ, đầu cô còn quay vòng với những điều mà mình vừa được nghe.
Mặc dù là từ chính miệng chị Nhược Anh nói, nhưng cô vẫn có chút không tin được.Tiêu Tử Du có năng lực tài giỏi đến mức khiến những người vốn rất mạnh này phục tùng theo ư? Thật tò mò. Cô ấy lợi hại như thế nào chứ?
Sự tài giỏi là thuộc về thiên bẩm, hay là... cô ấy có năng lực huyền bí nào đó? Giống như cô vậy? Chết đi và rồi sống lại? Sự nhầm lẫn của tạo hóa?
Ý nghĩ này vừa mới tuôn ra, Âu Dương Thiên Thiên đã ngay lập tức bác bỏ nó, cô lắc lắc đầu, xua đi những điều không tưởng.
Không đâu không đâu, sao có thể có chuyện hi hữu như thế lần thứ hai được chứ? Ông trời đã ban lầm cơ hội cho một con người kém may mắn như cô rồi, chắc sẽ không làm ra điều gì hơn nữa đâu.
Vừa lẩm bẩm, Âu Dương Thiên Thiên vừa đi về phía cửa ra vào, đóng nó lại. Quay đầu, cô buồn bực vì trong lòng vẫn chưa thông những chuyện mình thắc mắc, vô tình làm mất hết cảm giác ăn sáng. Tính về giường nằm nghỉ một chút, nhưng không ngờ vừa mới xoay người thì lại có tiếng gõ cửa vang lên.
À không, nói gõ cửa thì khiêm tốn quá, là có ai đó đang đập cửa cô thì đúng hơn.