Mã Nhược Anh nhướn mày, trong đôi con ngươi hiện lên một tầng nước mỏng nhưng nó rất quả quyết không chảy xuống, chỉ lơ lửng ở nơi đó:
Nghe câu trả lời từ cô, trái tim người đàn ông bỗng đau nhói, anh mím môi, hỏi tiếp:
- Vậy nếu như tôi nhất định ngăn cản điều đó, thì cô sẽ giết luôn tôi sao?
Mã Nhược Anh siết chặt nắm đấm, khiến móng tay đâm sâu vào da thịt cô đau rát, nhưng vẫn là gương mặt ngẩng cao đó, không chút biến đổi nói:
- Tôi sẽ không giết anh, bởi vì anh là đồng đội của tôi, nhưng nếu như hôm nay anh kiên quyết ngăn cản, vậy thì....
Vừa nói, Mã Nhược Anh vừa rút trong người ra chiếc hộp nhỏ màu đen, đưa đến trước mặt người đàn ông, chậm rãi lên tiếng:
- Muốn lấy nó... chi bằng tự tay anh kết liễu mạng sống của tôi luôn đi!
Bàn tay đang đặt trên vai người phụ nữ đột nhiên siết lại, cấu thật chặt vào những mảnh vải trơn nhẵn, Stefan nhìn Mã Nhược Anh với ánh mắt như có hàng ngàn điều muốn nói, nhưng lại không cách nào thốt nổi nên lời.
Cô ấy đang ép anh, thực sự là đang muốn ép anh!
Cuối cùng, sau một lúc giằng co trong tâm trí, cuối cùng Stefan cũng buông thỏng tay, anh nghiến răng, hạ giọng nói:
- Cô biết tôi không thể mà.... Mã Nhược Anh, cô thật sự rất tàn nhẫn....
Người phụ nữ nghe anh nói, mím môi không đáp. Lòng bàn tay âm thầm dùng sức lên chiếc hộp, chôn chặt những câu nói thật lòng trong tâm hồn.
Xin lỗi, tôi không thể cho anh hi vọng, cũng không muốn tạo thêm cơ hội nữa. Tôi không thể kéo ai vào cuộc chiến của mình được.
Không gian quanh hai người lúc này dường như trôi chậm lại, sự tĩnh lặng giữa họ càng làm khoảng cách vô hình trong mối quan hệ của cả hai trôi xa nhau hơn, và đây có thể là khoảnh khắc đầu tiên họ cảm nhận được tình cảm của đối phương rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng mà.... tại sao là ở trong tình cảnh này chứ? Tại sao cứ phải éo le và ngặt nghèo như vậy?
Thời gian trôi qua, sự im lặng càng kéo dài, không ai lên tiếng nói câu nào khiến bầu không khí trở nên nặng nề, đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên:
- Stefan!
Giọng nói thu hút sự chú ý của hai người, khiến cả hai quay đầu sang nhìn. Chợt thấy Âu Dương Thiên Thiên đang chạy về phía mình, Mã Nhược Anh vội quay ngược lại, điều chỉnh biểu hiện trên khuôn mặt và cả trang phục trên cơ thể.
Nét mặt của Stefan đã trở về với biểu cảm lạnh lùng thường ngày, anh chớp mắt, tỏ vẻ không có gì đáp:
- Vẫn chưa.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy câu trả lời, tâm trạng có chút hụt hẫng, thất vọng nhìn đi chỗ khác, nhưng khi đảo mắt lại vô tình nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, cô nhíu mày lên tiếng:
- Đây là... ai vậy?
Stefan theo ánh mắt cô liếc sang nhìn người đàn ông, nhưng chỉ dừng ở đó vài giây rồi không nói gì quay đầu rời đi.
Sự chú ý của Âu Dương Thiên Thiên dồn hết lên người đàn ông nên không quan tâm đến Stefan nữa, cô đảo mắt, cẩn thận quan sát người trước mặt mà không hề hay biết đó chính là Mã Nhược Anh.
Người đàn ông này là ai? Có tầm ảnh hưởng gì mà khiến một người đang vội vã tìm kiếm Mã Nhược Anh và chiếc hộp bí ẩn kia phải dừng lại? Mọi câu hỏi hiện lên tron đầu Âu Dương Thiên Thiên rất nhiều, và không có lời giải đáp nào hợp lí. Lúc này, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một bóng người, Sherry nhanh như một cơn gió đến bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên, thở gấp nói:
- Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?
Âu Dương Thiên Thiên không trả lời câu hỏi của Sherry, chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi trở lại với người đàn ông kia, lên tiếng:
- Excuse me?
(Xin lỗi?)
Mã Nhược Anh cắn môi, biết không thể trốn tránh được, cô từ từ quay mặt lại, đối diện với Âu Dương Thiên Thiên, đáp:
Ba chữ "vật riêng tư" lọt vài tai Âu Dương Thiên Thiên liền khiến cô cứng họng, những lời của Mã Nhược Anh đã chính thức tước lấy cơ hội hỏi của cô, đồng thời cũng ngăn chặn sự nghi ngờ một cách hợp pháp. Tuy nhiên, nó chỉ càng khiến suy nghĩ trong đầu Âu Dương Thiên Thiên có cơ sở chắc chắn hơn, khi mà cô cho rằng nó chính là chiếc hộp mà Stefan đang tìm kiếm.
Nhưng nếu nghĩ theo cách này, thì người đàn ông đó sao lại có được chiếc hộp ấy chứ? Anh ta vừa gặp Mã Nhược Anh sao? Chị ấy đã đưa cho anh ta? Để làm gì chứ?
Thêm một loạt những câu hỏi được vạch ra nữa, nhưng vẫn như cũ không có lời giải đáp. Âu Dương Thiên Thiên không thể hiểu nổi, cô bất giác siết tay, ngay lúc này, bỗng từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm trơn nhẵn, khiến cô cau mày, theo bản năng rũ mắt nhìn xuống. Và cũng lúc đó, một vật đã lọt vào tầm mắt của Âu Dương Thiên Thiên, đó chính là... một chiếc nhẫn.
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả, là chiếc nhẫn này thật quen mắt. Nó... không phải là chiếc nhẫn được làm bằng kim cương đen mà Tiêu Tử Du vừa tặng cho đám Âu Dương Vô Thần ngày hôm qua sao? Những chiếc nhẫn được thiết kế tinh tế đến từng chi tiết và là thứ có một không hai, độc nhất trên thế giới.
Tại sao? Tại sao anh ta lại có chiếc nhẫn này chứ? Cô đã từng tận mắt chứng kiến những chiếc nhẫn do Tiêu Tử Du mang đến rồi, nên chắc chắn cả hai là cùng một loại, nhưng mà... tại sao anh ta có được nó? Anh ta có mặt ở buổi gặp gỡ ngày hôm qua sao? Không thể nào!
Đó là buổi gặp mặt riêng biệt của nhóm Âu Dương Vô Thần, ngoài Stefan, Andrew và người đi theo Tiêu Tử Du thì làm gì còn đàn ông nào khác nữa chứ? Anh ta đối với cô là hoàn toàn xa lạ.
Những câu hỏi chen chúc nhau lẫn lộn trong đầu Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô như muốn nổ tung. Nhíu chặt ấn đường, Âu Dương Thiên Thiên chớp đôi con ngươi trong suốt, nhìn thật kĩ càng chiếc nhẫn trên tay người đàn ông, từ chiếc nhẫn... rồi đến tay. Bấy giờ, một ý nghĩ đột nhiên vụt qua trong đầu cô.
Bàn tay này sao lại nhỏ như vậy? Vừa trắng vừa mềm mịn, nhìn qua có chút... không giống với tay đàn ông. Không lẽ....
Suy nghĩ đó vừa hiện lên, đồng tử Âu Dương Thiên Thiên liền mở lớn. Không thể nào, cô đang nghĩ cái gì vậy? Điều đó thật phi lý.
Mã Nhược Anh thấy cô gái im lặng không nói nữa, liền lên tiếng:
- Hey...
(Này...)
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, vài giây sau, toàn thân cô đột nhiên run rẩy, bàn tay đang nắm lấy Mã Nhược Anh cũng buông lỏng ra, cúi đầu xuống rên rĩ: