Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 820: Mọi thứ sẽ khác nếu người chịu tổn thương là Âu dương thiên thiên



Andrew nhìn Tiêu Tử Du với ánh mắt kinh ngạc, đôi con ngươi vô thức mở lớn, trong cổ họng lúc này lại như bị nghẹn, không cách gì có thể mở miệng ra được. Ở khoảng cách gần như vậy, dường như chỉ một centimet nữa là môi hai người chạm nhau, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, ngoài bất ngờ ra, hoàn toàn không có sự chuyển biến gì cả.

Tiêu Tử Du nhìn chằm chằm vào Andrew một lúc lâu, không thấy thêm biểu hiện nào, cô nhếch môi lên tiếng:

- Thế nào? Tiếp xúc với phụ nữ như vậy, tim không đập mắt không chớp nổi sao?

Andrew âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đáp:

- Tôi không dám, lão đại. Có thể là do cô quá xinh đẹp nên mới khiến tôi nhìn không chớp mắt thôi.

Người phụ nữ nghe xong, hừ lạnh một tiếng. Cô lùi người ra sau, nói với giọng thản nhiên:

- Đừng nói những lời thừa thãi, anh biết rõ ý của tôi là gì. Một người đàn ông khi ở trước mặt một người phụ nữ, nhưng không thể rung động cho dù cô ta xinh đẹp tuyệt sắc, là mỹ thế giai nhân, ngoài việc cô ta không hấp dẫn thì chỉ có thể vì trong lòng kẻ đó đã có một người khác mà thôi. Andrew, tình cảm là điều rất khó che giấu, nhất là tình cảm đơn phương. Cậu có thể giấu nó nhất thời, một năm hai năm, nhưng vĩnh viễn không thể không bộc lộ ra ngoài. Trong vô thức, một phần trong anh vẫn sẽ quan tâm đến cô ấy, lo lắng cho cô ấy, dù cô gái đó có ngốc nghếch đến thế nào, nhất định cũng sẽ có lúc nhận ra sơ hở.

- Anh muốn bên cạnh Elena với thân phận một người bạn, tôi không phản đối, nhưng tôi cần nói cho anh biết một điều, Andrew. Chỉ cần còn một ngày anh có tình cảm, thì anh và cô ấy... vĩnh viễn cũng không thể làm bạn được.

Dứt lời, Tiêu Tử Du liền đứng dậy, cô nhìn về phía lão Tứ, hất cằm rời đi. Người đàn ông nhận tín hiệu của cô, cúi đầu rồi chạy theo sau.

Andrew quay mặt sang, vừa vặn chạm ánh nhìn của Elena, nhưng cô không tỏ ra biểu hiện gì, chỉ nhìn anh tầm vài giây rồi cũng quay người bước đi.

=================================

Ở một nơi khác, Âu Dương Vô Thần và Vivian đang ngồi chung với nhau, cả hai nói chuyện nhưng khuôn mặt hiện lên vài phần nghiêm túc, trông có vẻ nghiêm trọng.

Vivian thở hắt ra một hơi, cô dựa người ra sau, chậm rãi nói:

- Người của cậu vẫn chưa sang hết, có lẽ cần phải đợi thêm một thời gian nữa thôi. Mọi hành động của Mary hiện tại vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát, tôi nghĩ cậu chưa cần vội vàng bây giờ đâu.

Âu Dương Vô Thần liếc đôi mắt sắc bén, lạnh nhạt lên tiếng:

- Không, tôi lại cảm thấy mọi chuyện đang xảy ra rất lạ, sự yên tĩnh từ phía Mary chính là điều không ổn nhất. Trước đây bà ta từng cho ám vệ theo dõi tôi và Thiên Thiên, nhưng từ sau khi hắn ta bị Nhược Anh giết chết, Mary liền im hơi lặng tiếng cho đến bây giờ, tại sao phải vậy chứ?

Người phụ nữ nheo mắt, nghi hoặc hỏi:

- Có thể là bà ta sợ cậu chăng?

Dù sao thì Âu Dương Vô Thần cũng nằm trong vòng tay che chở của gia tộc Bush, đặc biệt là sự bao bọc từ bà nội và ba ruột cậu ta, Mary có lẽ là e dè việc này nên không dám hành động?

Ý kiến vừa được đưa ra, Âu Dương Vô Thần ngay lập tức bác bỏ:

- Sợ sao? Mười lăm năm trước thì có thể như vậy, nhưng bây giờ, cô nghĩ bà ta còn sợ Bush sao? FirstFlo đang dần có được địa vị trong nền chính trị toàn cầu, em trai của bà ta đã chắc suất Tổng thống Mỹ nhiệm kì sắp tới, ghế Nhà trắng đã lên đến 2 con số, quyền lực như được nâng lên một bậc, hậu thuẫn lớn như vậy, Mary gần như đã có sức mạnh ngang với ba tôi rồi.

Âu Dương Vô Thần không nghĩ ra được điều gì có thể ngăn cản được Mary FirtFlo hiện tại, nếu như e dè, có lẽ cũng chỉ đến từ sức ép của bà nội anh mà thôi. Nhưng so với điều đó, thì việc ra tay với anh vẫn còn rất khó hiểu, tại sao bà ta lại "án binh bất động" chứ?

Bao nhiêu năm nay, Mary âm thầm thao túng rất nhiều người trong gia tộc Bush, không nghi ngờ gì khi bà ta muốn con trai mình lên nhận quyền thừa kế, và nếu như ngăn cản được sự phát triển của anh, bà ta sẽ nắm trong tay nhiều phần thắng hơn nữa.

Vivian thở hắt ra một hơi, mím môi nói:

- Nghĩ cũng đúng. Hôn ước của cậu với Elena bị hủy rồi, phần hậu thuẫn đến từ gia tộc Weithermer đã mất, lợi thế của cậu chắc chắn sẽ yếu hơn, trong lúc này mà làm chút gì đó, thì tuyến phòng ngự của cậu rất dễ lung lay, vậy mà Mary FirstFlo lại không làm gì, đúng là quá đáng nghi.

Dừng một chút, như nghĩ đến điều gì đó, người phụ nữ nói tiếp:

- Nhưng khoan đã, liệu có phải bà ta đang có âm mưu gì đó không? Thay vì động trực tiếp đến cậu, có thể bà ta sẽ.... động đến người bên cạnh cậu.

Âu Dương Thiên Thiên... đó là cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu của Vivian, cũng chính là suy nghĩ của Âu Dương Vô Thần hiện tại, niềm lo lắng của anh.

Người đàn ông bất chợt đứng dậy, anh quay người, bỏ một tay vào túi, không khí xung quanh như len lỏi vài phần lạnh lẽo, giảm đi mấy độ ấm áp. Vivian nhìn bóng lưng cao lớn của anh, chậm rãi lên tiếng:

- Phelan, dù cậu có nghĩ gì thì cũng đừng hành động vội vàng, Mary đang có thế lực rất lớn, đối đầu với bà ta hiện tại là rất bất lợi. Không tính toán kĩ càng, cậu nhất định sẽ thua cuộc, đến lúc đó, không chỉ đơn giản là cậu mất quyền thừa kế thôi đâu, cậu có thể sẽ mất mạng đấy.

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, giọng bình tĩnh đáp:

- Tôi không quan tâm đến chuyện quyền thừa kế rơi vào tay ai, cũng không để ý việc bản thân có bị thương hay không, nhưng... mọi chuyện sẽ khác nếu như vì việc này mà Âu Dương Thiên Thiên phải chịu tổn thương. Tôi không cho phép bất kì ai động vào cô ấy, cuộc chiến này là của riêng tôi.

Vivian thở dài một hơi, cô nghiến răng, hạ giọng hỏi:

- Vậy bây giờ cậu tính như thế nào?

Nghe câu hỏi của cô, người đàn ông thản nhiên phun ra hai chữ:

- Lộ diện!

- Cái gì? - Gần như là ngay tức khắc, Vivian liền thốt lên, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

- Cậu điên rồi sao?

Nét mặt Âu Dương Vô Thần ngược lại không tỏ ra biểu hiện gì, anh rút trong người ra chiếc điện thoại, chậm rãi trả lời:

- Nếu đã không thể đợi bà ta hành động, thì chúng ta phải đánh phủ đầu thôi. Lần này tôi sẽ đích thân ra mặt, trong thân phận.... là trưởng tôn đã được công nhận của Bush!

Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, Âu Dương Vô Thần bấm một dãy số dài, rồi đưa điện thoại lên cao, áp vào tai mình. Sau một loạt những âm thanh kéo dài, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nhấc máy. Âu Dương Vô Thần không đợi người đó nói, anh liền lên tiếng trước:

- Grandma, how have you been?

( Bà nội, dạo này bà thế nào?)

*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.