Vivian nhìn Âu Dương Vô Thần nói chuyện điện thoại, rũ mắt không lên tiếng. Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ta chấp nhận hi sinh nhiều thứ như vậy vì một người. Mặc cho bản thân có bao nhiêu nguy hiểm, cũng chỉ muốn bảo vệ thật tốt cho cô gái trong lòng.
Phelan, hóa ra cậu cũng có mặt này. Lúc trước lạnh lùng lãnh đạm bao nhiêu, bây giờ lại ôn nhu quan tâm bấy nhiêu. Tôi những tưởng cậu sẽ mãi mãi là tảng băng không bao giờ tan chảy, ai ngờ.... gặp được định mệnh lại hóa thành nham thạch tỏa nhiệt suốt bốn mùa. Có thể tôi đã nhận định sai rồi, cậu không phải vô tâm, chỉ là... tâm của cậu không hướng về tôi mà thôi.
Âu Dương Vô Thần nói chuyện điện thoại xong, anh tắt máy, khuôn mặt trở về với sự lạnh lùng vốn có. Vivian thở hắt ra một hơi, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông, nói:
- Cậu muốn Âu Dương Thiên Thiên nhận được sự bảo vệ từ Bush sao? Bằng cách đưa cô ấy đến gặp bà nội và cha cậu?
- Phải, một trong những tấm khiên chắc chắn nhất chính là có được sự bảo vệ của Bush, gia tộc của tôi từng có một lời thề, không ai được động đến người có mối quan hệ mật thiết với tất cả các thành viên trong gia tộc, đặc biệt là quan hệ nam nữ. Bây giờ Thiên Thiên là người của tôi, và nếu như bà nội tôi cũng nhận định điều này, thì dưới cái vỏ được bao bọc bởi lời thề ấy, Thiên Thiên.... nhất định sẽ an toàn. Nhưng để làm được điều đó, tôi buộc phải tự mình ra mặt, về lại ngôi nhà mà chính tôi đã rời đi nhiều năm....
================================
Trở lại với câu chuyện của Âu Dương Thiên Thiên và Bạch Oa Oa, hai cô gái tiếp tục kể về chuyến đi đến Mỹ của mình năm 8 tuổi...
- Lúc đó, Âu Dương phu nhân đưa mình và cậu sang Mỹ chơi, chúng ta còn đi đến rất nhiều nơi nữa. Có một lần, cậu và Âu Dương phu nhân cùng ra ngoài, còn một mình mình ở lại trong khách sạn. Nhưng mà... sau khi hai người trở về thì kì lạ lắm. Mắt của cô ấy đỏ hết lên, trông giống như vừa mới khóc vậy, còn cậu thì cả khuôn mặt đều trắng bệch, mắt cứ mở to và toàn thân thì run rẩy không thôi. Ngay tối hôm đấy, Âu Dương phu nhân đã đặt vé máy bay và cả ba đều trở về Trung Quốc. Sau này, khi mình thấy hình xăm trên tai cậu mình có hỏi, nhưng cậu lại tỏ vẻ như không biết gì, còn Âu Dương phu nhân lại giải thích với mình rằng là đằng sau tai cậu có một vết sẹo xấu, nên xăm hình lên để che đi thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô đảo mắt, trong lòng thầm nghĩ. Có lẽ thời điểm đó chính là lúc Đường Nhược Vũ đưa cô sang Mỹ, gặp được Aurora và Tiêu Tử Du.
Mím môi, Âu Dương Thiên Thiên hỏi tiếp:
- Vậy... trong suốt thời gian bên Mỹ, cậu có thấy chuyện gì lạ không? Hoặc là... gặp một người nào đó không quen chẳng hạn?
Bạch Oa Oa nhướn môi, im lặng tỏ vẻ suy nghĩ. Vài giây sau, cô chậm rãi lên tiếng:
- Chuyện lạ thì không thấy, nhưng mình có gặp một người rất lạ đấy.
- Vậy cậu có thấy được mặt của ông ta không?
Bạch Oa Oa lắc đầu, thành thật trả lời:
- Không thấy được, vì là người Tây nên ông ta rất cao, lại đứng gần cửa, vì vậy khuôn mặt không lọt vào tầm nhìn của mình. Thứ mình thấy khi đó, chỉ có một tấm ngực rất to mà thôi, vai cũng rất rộng nữa.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, một ý nghĩ vụt qua trong đầu, cô lập tức đặt nghi vấn luôn:
- Liệu có phải.... tên của ông ta... là Alex không?
Bạch Oa Oa nghe cái tên phát ra từ miệng của cô, nét mặt không có phản ứng gì, nói:
- Mình không biết, ông ta không giới thiệu tên, chỉ liên tục gọi Âu Dương phu nhân thôi, tâm trạng rất không bình tĩnh.
Dừng một chút, cô nheo mắt nói tiếp:
- Nhưng mà... mình có nghe những người xung quanh gọi ông ta bằng một chức vị, hình như là.... gia chủ. Đúng vậy, chính là gia chủ, có vẻ như người đàn ông đó rất có địa vị, khiến những kẻ xung quanh luôn phải cúi đầu và tỏ vẻ cung kính. Mình đoán ông ta có thân phận không hề nhỏ.
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, tiếp tục chìm trong im lặng. Gọi bằng "gia chủ" sao? Đó là chức vị cao nhất trong một gia tộc, và thường thì chỉ có ở những gia tộc lớn và lâu năm mà thôi. Người đàn ông đến tìm Đường Nhược Vũ đã được gọi như thế, vậy thì chắc chắn địa vị rất cao. Lẽ nào....
Bạch Oa Oa uống một ngụm nước, cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, chợt thấy thời gian đã trôi qua hơn dự định, liền đứng dậy, cầm lấy chiếc túi và lên tiếng:
- Ôi đến giờ rồi, mình phải đi làm việc đây, Thiên Thiên a, cảm ơn cậu nhé.
Âu Dương Thiên Thiên tạm gác suy nghĩ qua một bên, cô cùng Bạch Oa Oa đi về phía cửa, gật đầu đáp: