Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 827: Những biểu hiện



Vivian kể xong, không khí trong căn phòng thay đổi đi hẳn, dường như tâm trạng của cả hai cô gái đều ảnh hưởng bởi câu chuyện của Âu Dương Vô Thần, khi mà hoàn cảnh dẫn đến nó lại vô cùng éo le, ngang trái.

Hóa ra anh ấy đã từng có một quá khứ tệ đến vậy, đứng một mình dưới tuyết trong đêm đông sao? Âu Dương Thiên Thiên tự hỏi điều gì khi đó đã xảy ra khiến một đứa bé tuyệt vọng đến mức phải làm như thế?

Vivian đã kể thì kể cho hết, cô nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp:

- Lão đại nhận Phelan làm học trò từ đó, cô ấy vì cậu ta mà làm rất nhiều thứ, mở trường học, thành lập hội, đào tạo nhân tài... dường như mọi thứ đều từ cậu ấy mà có.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, mở to mắt kinh ngạc, hỏi:

- Hội cũng là vì A Thần mới thành lập sao?

Vivian gật đầu, lên tiếng:

- Đúng vậy, điều này là tôi vô tình biết được. Phelan cứ ngỡ hội đã thành lập từ rất lâu nhưng không, là khi cậu ấy gặp được lão đại thì mới có nó, cậu ấy là lí do hội được ra đời. Không chỉ thế, vì để qua mắt nhà Bush, lão đại còn mua lại một ngôi trường có tiếng ở Mỹ, rồi dùng nó làm nơi để dạy cậu ta. Trong suốt những năm tháng học ở đó, dưới lớp vỏ bọc một học sinh thường xuyên đi đi về về, cậu ấy đã trải qua những lớp huấn luyện và đào tạo vô cùng khắc nghiệt, có những lúc sẽ để lại vết thương nhưng Phelan luôn biết cách che giấu, và những kì kiểm tra, lão đại sẽ chủ trương tổ chức những đợt "cắm trại" dài hạn, cứ như thế, họ làm việc đó trong nhiều năm, mà ngay dưới con mắt của gia tộc mạnh nhất nhì thế giới ngầm, cũng thần không biết quỷ không hay.

Âu Dương Thiên Thiên lần này trực tiếp há hốc mồm, cô không thể nghĩ đến những chuyện như vậy lại có thể xảy ra.

Tiêu Tử Du.... thật sự... vượt ngoài sức tưởng tượng của cô!

Thành lập hội? Để tiếp nhận và đào tạo những con người này? Mua trường học? Làm tất cả mọi thứ mà không e ngại ai? Tiêu Tử Du có quyền lực đến mức nào nữa chứ?

Cô ấy còn không sợ hãi một gia tộc mạnh nhất nhì thế giới ngầm, vậy thì thân phận... chắc chắn rất lớn. Thậm chí, nó có thể còn lớn hơn cả những gì mà cô biết.

Vivian thở ra một hơi, nói:

- Thiên Thiên, đây là chuyện bí mật, hi vọng em sẽ giữ trong lòng một mình, đừng nói với bất kì ai.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, gật đầu đáp:

- Em biết rồi.

Vivian nhận được câu trả lời, đột nhiên im lặng vài giây, sau đó lại lên tiếng:

- Còn nữa... có một chuyện tôi nghĩ tôi nên giải thích rõ ràng với em. Đó là về mối quan hệ giữa tôi và Phelan.

Vế sau của người phụ nữ làm Âu Dương Thiên Thiên chú ý đến, cô bất giác nhìn Vivian, tựa như nghiêm túc muốn nghe. Thấy vậy, Vivian chớp mắt nói:

- Tôi và Phelan là những người hiếm hoi có cùng hoàn cảnh với nhau, mặc dù tôi không quen biết cậu ta lâu như Stefan hay Andrew nhưng trong lòng chúng tôi đều có một chỗ nhất định dành cho đối phương. Đó không phải là tình yêu hay một thứ gì đó đặc biệt, nó đươn giản chỉ là sự đồng cảm... rất có ý nghĩa mà thôi. Chúng tôi có bóng tối giống nhau, vậy nên luôn khao khát việc tìm ra một loại ánh sáng có thể xóa đi tất cả những tổn thương đã chịu đựng. Khoảng thời gian gặp em như thế nào, tôi không hề biết, nhưng tôi đã biết rất rõ một Phelan khi không có em, vậy nên... đối với tôi cậu ấy rất giống tri kỉ. Tôi đã được Phelan cứu giúp, trong những khoảnh khắc tôi khó khăn nhất, trong những giây phút tôi chìm vào bóng tối của tuyệt vọng, thế nên khi cậu ấy gặp nguy hiểm tôi nhất định cũng sẽ giúp lại. Nói đúng hơn, những khi cậu ấy gặp hoạn nạn, sẽ nghĩ đến tôi đầu tiên và ngược lại.

- Chúng tôi hỗ trợ nhau mọi lúc và điều đó dần như một thói quen, nhưng đây chính xác không phải tình cảm nam nữ, nó chỉ là sự thương cảm xuất phát từ quá khứ mà chúng tôi đã trải qua thôi. Nó không giống em....

Dừng một chút, người phụ nữ kiềm chế những cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng nói tiếp:

- Khoảng bốn năm trước, một người phụ nữ đã từng tiếp cận Phelan, đối với những kẻ như vậy, chúng tôi luôn rất đề phòng, nhưng mà... chỉ vì cô ta có gương mặt giống mẹ ruột của cậu ấy, nên Phelan đã cho cô ta ở lại bên cạnh mình. Có lẽ nguyên nhân ban đầu khiến cậu ấy gặp lão đại, chính là vì đã chứng kiến mẹ mình ra đi trong đêm đông, vì vậy khi thấy cô ta nằm co rúc trước cổng nhà trong hoàn cảnh tương tự, cậu ấy đã mềm lòng nhận làm người hầu.

- Sau này, chúng tôi biết được cô ta là nội gián do Mary FirstFlo cài vào, ngay khi đến nhà Phelan định giết chết cô ta thì phát hiện cậu ấy bị thương rất nặng. Trước khi chết, tên nội gián và Phelan đã xảy ra ẩu đả, cô ta dùng súng bắn Phelan, viên đạn xuyên vào gan làm máu chảy rất nhiều, chúng tôi phải đưa cậu ấy đến bệnh viện gấp. Cuộc phẫu thuật kéo dài hàng tiếng đồng hồ và cuối cùng cậu ấy đã sống sót. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Phelan bị thương, và cũng là lần cuối cùng. Mãi cho đến sau này gặp em, tôi mới thấy cậu ta bị thương thêm lần nữa.

- Thế nên Thiên Thiên, lúc đầu không phải chúng tôi khó khăn với em, mà là chúng tôi sợ, sợ quá khứ một lần nữa tái hiện, và Phelan sẽ vì một người phụ nữ nào đó mà làm tổn thương bản thân mình. Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ấy, vậy nên mới nhiều lần gây khó dễ để thử thách em. Nhưng mà sau này, chúng tôi đều nhận ra những điểm tốt ở em cũng như lí do khiến Phelan chọn em. Chúng tôi bây giờ tin tưởng, và cũng thật lòng mong hai người có thể ở bên nhau, mong rằng em có thể mang đến hạnh phúc cho Phelan, bù đắp quá khứ mang nhiều thương tổn của cậu ấy.

Vivian cũng từng giống những người khác, không hiểu vì sao Âu Dương Vô Thần lại chon Âu Dương Thiên Thiên - một cô gái tầm thường và thua kém hơn bọn họ nhiều lần, nhưng rồi dần dần, ở bên cạnh cô ấy, họ nhận ra những cái mà họ chưa bao giờ nhìn ra ở chính mình hay những người phụ nữ khác, nó đến từ con người thật sự của Âu Dương Thiên Thiên, và tính cách chân thật nhưng thu hút, chính là lí do khiến cô ấy xứng đôi với Âu Dương Vô Thần!

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô mím môi, không biết phải nói gì. Đảo mắt một lượt, cô lên tiếng:

- Tôi có thể hiểu, tuy là hiện tại không thể nói trước với cô điều gì, Vivian, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều. Tương lai của tôi rất muốn có mặt A Thần, vậy nên trừ khi là anh ấy chủ động bỏ rơi tôi, bằng không... tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh ấy mãi mãi. Và đương nhiên, tôi sẽ đem đến sự hạnh phúc mà tất cả chúng ta, cả tôi và cô... đều mong muốn.

Dứt lời, cả hai cùng nhìn nhau, thông qua ánh mắt, họ có thể nhận ra sự chân thật sâu tận đáy lòng. Vivian bất giác mỉm cười, thốt lên:

- Cảm ơn em.

Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái kết thúc bằng nụ cười mãn nguyện cùng sự tin tưởng tuyệt đối đến từ cả hai phía, họ dường như đã có chung một suy nghĩ, ít nhất là vào thời điểm này.

Một lúc sau, Âu Dương Vô Thần mang theo bữa sáng quay về, khi đi vào, nhìn thấy Vivian ngồi trên ghế, anh vô thức nhíu mày, hỏi:

- Tại sao cô ở đây?

Người phụ nữ nhìn anh, tỏ vẻ thản nhiên trả lời:

- Lần trước tôi nói với cậu rồi mà, tôi sẽ đi chung với hai người. Dù sao tôi cũng chưa có dịp nhìn thấy gia tộc nổi tiếng nhất nước Mỹ, nên muốn đi xem một lần cho biết.

"..."

Âu Dương Vô Thần nghe Vivian nói, anh chớp mắt vài giây nhưng không đáp lại, sau đó quay đầu về phía Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Anh mua bánh bao và súp, còn có thêm bánh ngọt cho em đấy.

Âu Dương Thiên Thiên thấy túi bánh trong tay anh, hai mắt tự động sáng rõ, vui vẻ nói:

- Thật sao, vậy để em soạn ra dĩa.

- Không cần, để anh làm, em ngồi đó đi. - Ngay lập tức, Âu Dương Vô Thần đưa tay ra ngăn cản, anh liếc Vivian bên cạnh cô một cái rồi xoay người đi vào bếp.

Vivian biết rõ ánh mắt đó là gì, nhưng cô không quan tâm. Quay qua nhìn Âu Dương Thiên Thiên, người phụ nữ vu vơ hỏi:

- Em thích ăn bánh ngọt sao? Lúc trước không hay thấy em để ý những thứ này.

Âu Dương Thiên Thiên phì cười, tự nhiên đáp:

- Không phải thích, chỉ là dạo gần đây hay thèm ăn thôi. Hơn nữa, tôi phát hiện ăn đồ ngọt làm tâm trạng tốt hơn hẳn. Nữ hoàng, cô cũng nên thử đi.

"..."

Vivian nghe xong, chỉ ừ nhẹ coi như trả lời, không suy nghĩ gì nhiều. Vài phút sau, Âu Dương Vô Thần mang từ trong bếp ra một dĩa thức ăn và một tô súp, đặt nó lên bàn, anh nhìn người phụ nữ hỏi:

- Trước khi đến cô đã ăn sáng chưa?

Vivian nghe hỏi, liền biết dụng ý của người đàn ông, xua tay từ chối:

- Không cần đâu, tôi uống nước được rồi, hai người cứ tự nhiên đi.

Âu Dương Vô Thần nhíu mày, đặt câu nghi vấn:

- Vậy là chưa ăn phải không? Để tôi pha cho cô ly sữa.

Nói rồi, không cần nghe câu trả lời từ Vivian, anh trực tiếp quay đầu đi lại vào trong. Người phụ nữ thấy vậy liền muốn đứng lên ngăn cản, thế nhưng lại bị Âu Dương Thiên Thiên dùng tay kéo về, nói:

- Cứ để anh ấy làm đi, cô tốt xấu cũng nên có chút gì đó lót dạ chứ, không thể nhịn bữa sáng được đâu.

Dứt lời, cô hướng mắt về phía dĩa bánh bao, nhanh nhảu vươn tay ra cầm lấy một cái. Vivian không làm gì được, chỉ biết thở dài một hơi. Lúc này, chợt thấy bánh bao trên tay Âu Dương Thiên Thiên, cô thắc mắc lên tiếng:

- Không phải bình thường em hay ăn bít tết sao? Hôm nay đổi món à?

Âu Dương Thiên Thiên cười cười nhìn cô nhưng không đáp, tay nhanh nhẹn đưa nó lên cắn một miếng lớn. Thế nhưng chỉ vừa nhai chóp chép vài miếng, khuôn mặt Âu Dương Thiên Thiên đã đột nhiên thay đổi, biểu hiện như có chút khó chịu.

Vivian thấy vậy, ngay lập tức hỏi:

- Em sao thế?

Âu Dương Thiên Thiên không nói không rằng cau mày, sau vài giây, cô rút khăn giấy trên bàn đưa lên miệng mình, nhả ra miếng ăn bên trong. Ánh mắt đanh lại, cô nhìn thứ trong tay mà cau có.

Thịt? Bánh bao nhân thịt ư? Vị của nó như thế nào lại lạ vậy, thật khó chịu!

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau chặt lại, cô nhận ra có một xúc cảm trong lồng ngực như muốn bùng nổ, tràn lên đến cổ họng.

"Ưm" - Bất giác đưa tay lên che miệng, Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên nôn khan. Hành động của cô khiến Vivian ngồi bên cạnh kinh ngạc, bất ngờ thốt lên:

- Thiên Thiên?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô bình tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, cố trấn an lại bản thân, rồi ngước mặt lên nói:

- Tôi không sao, chỉ là... đột nhiên có chút nhợn. Có lẽ bình thường hay ăn bít tết cao cấp nên bây giờ ăn thịt bình thường thấy vị khác nhau quá.

Mặc dù nghe thấy những lời nửa đùa nửa thật như vậy, nhưng Vivian vẫn tỏ ra khá lo lắng, cô bối rối rót một ly nước đưa đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, quan tâm hỏi:

- Thật sự không sao chứ? Sắc mặt em hơi kém đấy.

Âu Dương Thiên Thiên cười gượng, xua tay đáp:

- Không sao thật mà, nhưng tôi nghĩ... có lẽ phải lấy nhân bên trong ra thôi, tôi sẽ chỉ ăn phần bánh bên ngoài.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên rút thêm vài tờ khăn giấy nữa, rồi cẩn thận tách những lớp vỏ của cái bánh bao ra. Vivian ở bên cạnh nhìn một màn này, ánh mắt sâu vài phần, im lặng không lên tiếng....

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.