Ý của cô, nghĩa của cô, vừa hoa lệ mà vừa trực tiếp, không ai là không hiểu. Mà chính những con người đáng lẽ ra phải làm được như thế bây giờ lại đang nhìn cô trong sự ngạc nhiên.
Âu Dương Thiên Thiên hít một hơi, cô quay sang nhìn người bên cạnh, đó là một cặp đôi nữ giới, chậm rãi duỗi tay ra, cô nắm lấy tay cô gái đó, lên tiếng:
- Tình yêu là tình yêu. Nó không biết đến thời gian hay khoảng cách. Tình yêu không phân biệt giới tính hay dân tộc. Nó không phân biệt đối xử hay phán xét. Tình yêu chỉ nhận biết tình yêu mà thôi. Nó là thuộc về cảm xúc, chứ không phải nhận thức, bất cứ ai cũng không có khả năng điều khiển được,
- Không dân tộc, không tôn giáo, không giai cấp, không màu da, không gì cả, không định hướng giới tính nào khiến ta tốt đẹp hơn bất cứ ai khác. Chúng ta đều xứng đáng được yêu thương.
Dứt lời, cô quay đầu nhìn về lại phía trước, đối mặt với đám người đang im lặng bên dưới, nói tiếp:
- Các người đều là những kẻ học tốt hơn người khác, giỏi hơn người khác, vậy các người có biết thế nào là bình đẳng hay không?
- Ai cũng nghĩ sự bình đằng đến từ việc nhận biết người khác, và đó không phải là nguồn gốc của sự bình đẳng. Bình đẳng đến từ việc..... đối xử với tất cả mọi người như nhau, dù họ là ai.
- Nếu như các người thật sự hiểu, có lẽ các người đã không thốt ra những lời như vậy.
Đôi con ngươi cô ta rơm rớm nước mắt, cứ như sắp khóc, giọng cũng thật nghẹn ngào:
- Cô nói rất đúng, nỗi đau của những người đồng tính không phải đến từ việc họ là người đồng tính, mà đến bởi cách họ bị đối xử vì là người đồng tính. Giống như tôi đây!