- Cậu... cậu đang nói bậy bạ gì vậy? - Mã Nhược Anh không khỏi sững sốt, đơ người lên tiếng.
Cô không phải con gái ruột của Cadira? Tại sao? Không thể nào!
Adelric chớp mắt nghiêm túc, đáp:
- Tôi không nói bậy, đây là sự thật. Ba tôi chưa bao giờ động vào người phụ nữ nào khác ngoài mẹ tôi, vậy nên ông ấy cũng không có bất kì người con nào ngoài tôi và Âu Dương Thiên Thiên.
Mã Nhược Anh lắc đầu, theo bản năng chối bỏ:
- Không thể nào, sao có chuyện đó được? Cậu nói dối, nếu tôi không phải con gái của Cadira thì tại sao Rostchild năm lần bảy lượt muốn giết tôi? Nếu tôi không mang dòng máu này thì tại sao...
- Tôi chưa bao giờ phủ định dòng máu trên người cô, Mã Nhược Anh, nó đúng là thuộc về Rostchild, nhưng không phải của ba tôi, mà là của một người khác. - Adelric cắt ngang lời cô gái, kiên định nói.
- Cô đã từng nghĩ về việc này một cách khách quan chưa Mã Nhược Anh? Hay là vì bị lòng hận thù che mắt nên cô không nhìn ra được lỗ hổng? Tại sao Rostchild lại muốn truy giết cô đến tận cùng? Tại sao Rostchild lại thiêu sống Mã gia? Chỉ vì cô là con gái thôi sao? Không phải, mạng cô không đáng giá như vậy đâu.
Đúng thế, Mã Nhược Anh chỉ là một đứa con gái, trong mắt Rostchild cô cùng lắm chỉ là một vết bẩn, có rất nhiều cách để xóa đi vết bẩn ấy, giết chết chỉ là phương pháp nhanh nhất mà thôi, nhưng tại sao... gia tộc ấy vẫn truy đuổi cô đến tận cùng? Dù sau khi Mã gia đã tiêu tán, Aurora đưa cô chạy trốn, họ vẫn nhất quyết đuổi theo đến cùng?
Mã Nhược Anh lần này không thể cãi lại được, cô cắn đôi môi run rẩy, đứng bất động một chỗ. Cả thân thể đều cứng nhắc, máu huyết trong người như ngưng đọng. Cho đến tận bây giờ cô vẫn không tin được những lời người đàn ông này nói. Cô từng nghĩ đến hàng vạn khả năng nhưng trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc mình đặt lòng hận thù sai chỗ.
Cô đã nung nấu sự căm ghét bao nhiêu năm nay, mối thù của gia tộc, mối hận của mẹ... không thể nào có chuyện sai người được!!
Adelric mím môi, bên tai đã nghe thấy tiếng gì đó, anh vội nói:
Kỳ Ân thu tay về, cô ngửa cổ lên cao, ngăn không cho hàng nước mắt nhỏ giọt. Không phải cô không biết khóc, cô là người đi theo Âu Dương Vô Thần lâu nhất, đương nhiên cũng rất đau khổ trước sự ra đi của anh ấy, nhưng bây giờ cô không thể yếu đuối được. Cô là người đứng đầu dẫn dắt bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, cô phải làm gương trước, cô không thể khóc.
Một lúc sau, Kỳ Ân sốc lại tinh thần, một tay ôm ngang hông, một tay cô chống đất, khó khăn đứng dậy. Đi một vòng quanh không gian nơi bọn họ đang ở, cô nhận ra đây là một căn hầm, xung quanh đều bị vây bởi gạch đá chắc chắn, không có cửa sổ, không thể nhìn được thời gian bên ngoài, đây giống như một căn hầm biệt lập vậy, hoàn toàn không có lối thoát.