Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 19: Chương 19: Trọng sinh khổ tận cam lai



Diệp Thủy Thanh biết chuyện cưới xin của anh hai về cơ bản thì coi như đã giải quyết, trong lòng cũng thoải mái không ít, ngày hôm sau Cận Văn Lễ chở mình vui vẻ đến xưởng, lúc sắp trưa thì được chủ nhiệm phân xưởng – Hoàng Cương gọi đến văn phòng.
 
“Chủ nhiệm anh tìm em có chuyện sao?” Diệp Thủy Thanh nhìn đồng hồ trên tường, thấy sắp đến giờ ăn cơm rồi, Cận Văn Lễ chắc cũng qua tìm mình, không biết tại sao lúc này chủ nhiệm lại tìm mình.
 
Thái độ của Hoàng Cương rất hòa nhã: “Tiểu Diệp, em ngồi xuống trước, có chuyện này anh phải thay mặt lãnh đạo xưởng nói chuyện với em, đoán chừng phải mất chút thời gian nghỉ trưa của em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghiêm trọng như vậy à? Diệp Thủy Thanh không nghĩ ra được mình đã làm chuyện gì quấy rầy đến lãnh đạo, nên liền nói: “Chủ nhiệm, anh nói đi.”
 
Hoàng Cương hắng giọng, khẽ nhíu mày: “Tiểu Diệp à, hôm nay chưa đến chín giờ anh đã bị xưởng trưởng gọi qua rồi, lúc đó bố mẹ em cũng có mặt, chủ yếu là vì chuyện giữa em và Thôi Tất Thành, thật ra vốn dĩ lãnh đạo trong xưởng cũng muốn nói chuyện sâu với em về vấn đề này, bây giờ bố mẹ em cũng có thỉnh cầu này với tổ chức, vậy thì anh không thể không khuyên em. Tiểu Diệp à, em với đồng chí Thôi Tất Thành quen nhau mọi người đều rất ủng hộ, nhưng bây giờ em vì theo đuổi tự mình hưởng niềm vui từ bỏ Thôi Tất Thành đây là chuyện không thể chấp nhận được, huống hồ Cận Văn Lễ là một người thế nào mọi người cũng quá rõ ràng, xuất thân gia đình không tốt thì không nói, chỉ dựa vào tính tình thô lỗ tự cho mình là lương sơn hảo hán kia, nói không chừng hôm nào đó sẽ bị bắt đi thôi, đến lúc đó em làm sao? Thật ra tự do yêu đương là một chuyện vô cùng tốt, lãnh đạo trong xưởng ủng hộ mạnh mẽ những thanh niên theo đuổi hạnh phúc, nhưng bọn anh rất không đồng ý cái tư tưởng mục nát trong giai cấp tư sản của em, em hiểu không?”
 
Cuối cùng bố mẹ vẫn tìm đến xưởng, thật ra Diệp Thủy Thanh sớm đã tính toán, cách cuối cùng của bố mẹ chính là tìm lãnh đạo xưởng, đây cũng là một chuyện rất đau khổ, bởi vì tư tưởng của mình có vượt mức quy định đi nữa, muốn chống lại áp lực của dư luận và khuyên ngăn của bạn bè bạn học và đồng nghiệp xung quanh cũng không phải chuyện dễ dàng.
 
Đang lúc suy nghĩ nên trả lời thế nào, thì lại nghe chủ nhiệm nói: “Tiểu Diệp, hoạt động cạnh tranh đánh giá xuất sắc nửa năm đầu trong năm nay sắp bắt đầu rồi, phân xưởng của chúng ta không thể vì một người tư tưởng lạc hậu như em mà đánh mất giấy khen tiên tiến được, lợi ích tập thể mới là quan trọng nhất. Anh nói thật với em nhé, cũng sắp có tin tăng tiền lương rồi, đến lúc đó vì chuyện này mà tiền lương của em chuyển động không tăng lên thì ảnh hưởng rất lớn, em nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này.”
 
“Chủ nhiệm, anh nói em đều hiểu, nhưng em cho rằng đồng chí Cận Văn Lễ trước nay chưa từng làm chuyện trái pháp luật, cho dù xuất thân không tốt cũng không phải cá nhân anh ấy có thể quyết định, cho nên mọi người không nên có thành kiến với anh ấy, nếu anh cũng đã nói là ủng hộ tự do, vậy thì càng không nên một mực ép buộc em quen Thôi Tất Thành, em không có tình cảm với anh ta, em sẽ làm công tác tư tưởng với bố mẹ em, chủ nhiệm anh phải hiểu cho em.” 
 
Hoàng Cương nghe xong thì giọng điệu càng thêm nghiêm khắc: “Tiểu Diệp, có những lời anh vẫn chưa nói xong, cũng là không muốn nói, nhưng nếu em đã ngoan cố không thay đổi như vậy thì anh buộc phải nói, Tiêu Nguyệt Ba em biết chứ? Bố cô ấy đang làm việc trong khu, thời gian cô ấy ở chung với Cận Văn Lễ không ngắn, trong xưởng đề xướng tự do yêu đương, nhưng cũng không thể dung túng công nhân của xưởng làm người thứ ba, không thể dung túng cho em phá hoại tình cảm của người khác, em là con cái xuất thân gia đình công nhân giai cấp vô sản, không thể không cần danh tiếng của mình, cho dù em không quan tâm bản thân lẽ nào còn muốn người nhà của em cùng mất mặt theo em sao?”
 
“Chủ nhiệm, anh nói Tiêu Nguyệt Ba cũng tìm đến xưởng sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, hôm nay khóc lóc ở văn phòng của xưởng trưởng suýt chút tắt hơi, nhìn cũng thật đáng thương, em đừng bị lời ngon tiếng ngọt của Cận Văn Lễ dụ dỗ, nghe chưa? Anh coi em như em út, không muốn để em gánh tiếng xấu, cả đời cũng không ngóc đầu lên được.”
 
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì cúi đầu không nói chuyện, Tiêu Nguyệt Ba chạy đến xưởng làm loạn đây là chuyện cô không ngờ được, cô gái này đúng là dám nghĩ dám làm.
 
Đi ra từ văn phòng chủ nhiệm, Diệp Thủy Thanh về thẳng phòng nghỉ, Cận Văn Lễ đã đợi có chút mất kiên nhẫn, thấy Diệp Thủy Thanh đi vào lập tức lên đón.
 
“Thủy Thanh à, chủ nhiệm bọn em tìm em làm gì, có gì mà thời gian làm việc không nói, cứ phải nói lúc nghỉ trưa vậy, hôm nay căn tin bọn em có khoai tây hầm cà, anh thấy cũng được, mau qua đây ăn đi.”
 
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Chỉ là chuyện công việc, khá gấp.”

 
Cận Văn Lễ nghe xong cũng không để trong lòng, chỉ lo đưa đũa lấy cơm cho Diệp Thủy Thanh, sau khi ăn cơm xong lại trò chuyện một lát, thấy sắp đến giờ làm mới vội vã rời khỏi.
 
Sau đó, Diệp Thủy Thanh liên tiếp bị tổ trưởng của phân xưởng, phó chủ nhiệm tìm nói chuyện, qua mấy ngày thì chủ tịch công đoàn trong xưởng, chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ cũng đều tìm cô đến thay nhau làm công tác tư tưởng khiến Diệp Thủy Thanh bực dọc, nhưng chỉ là cô không ý kiến.
 
Những chuyện này thật ra cũng không tính là gì, điều khiến Diệp Thủy Thanh khó chịu hơn, là trong phân xưởng có những người cũng bắt đầu vây quanh kỳ thị mình dưới sự chia rẽ của Ninh Quân, cho dù có đám người Tiểu Trâu bảo vệ, nhưng cuối cùng cũng không so được chuyện tăng tiền lương, suy cho cùng thì ở bên cạnh một người định tính tư tưởng lạc hậu mục nát như mình rất có khả năng bị liên lụy, cho nên dần dần Diệp Thủy Thanh phát hiện mình bị cô lập.
 
“Thủy Thanh, em đợi chút.”
 
Diệp Thủy Thanh đang định đến phân xưởng khác chuyển giấy thì nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn là Thôi Tất Thành thì dừng lại.
 
“Chuyện gì thế?”
 
Thôi Tất Thành nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Diệp Thủy Thanh rồi hỏi: “Thủy Thanh này, chuyện của em anh đã nghe nói rồi, đến bước này rồi em còn muốn ở bên cạnh Cận Văn Lễ sao?”
 
“Đúng vậy, em căn bản không có ý định chia tay anh ấy.”
 
Thôi Tất Thành vô cùng tức giận: “Vậy em chịu uất ức lớn như thế, anh ta cũng không nói một câu, mặc cho em bị mọi người cô lập sao?”
 
“Anh ấy không biết, em cũng không muốn nói với anh ấy, anh còn gì để nói không?”
 
“Em…Em đúng là quá ngốc! Thủy Thanh à, em sớm muộn gì cũng phải hối hận, nhưng anh sẽ luôn đợi em.” Thôi Tất Thành không che giấu được sự thất vọng và cơn giận trong lòng, anh ta rất hy vọng sự si tình này của Diệp Thủy Thanh là vì mình.
 
Diệp Thủy Thanh liếc nhìn Thôi Tất Thành thêm một lát rồi xoay người bỏ đi, đến giờ tan làm vẫn cười vui vẻ cùng Cận Văn Lễ về nhà.
 
“Sao anh không đưa em về nhà?” Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ đạp xe ra chỗ bãi cỏ ở sân sau của xưởng than đá, trong lòng có chút khó hiểu.
 
Cận Văn Lễ đợi sau khi Diệp Thủy Thanh xuống xe thì dừng xe ngay ngắn rồi mới hỏi: “Bố mẹ em với cả Tiêu Nguyệt Ba đến tìm lãnh đạo xưởng của bọn em, sao em không nói với anh?”
 
“Sao anh biết?”

 
“Em khoan hãy lo tại sao anh biết, anh hỏi em, tại sao em không nói với anh?”
 
Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Em không muốn để anh phiền lòng theo, nói rồi thì làm sao, lẽ nào anh còn định chia tay với em?”
 
“Vậy thì không thể nào, Thủy Thanh, em biết trong lòng anh bây giờ khó chịu cỡ nào, người nhà của em làm khó em, người trong đơn vị của em làm khó em, tất cả mọi người bên cạnh em đều đang làm khó em, nhưng em lại không chịu nói với anh một tiếng, cho dù có cửa ải khó khăn lớn cỡ nào cũng nên là hai người chúng ta một lòng cùng nhau xông lên!”
 
“Văn Lễ, anh đừng như vậy, em không có ý khác, thật ra những chuyện này em không hề để trong lòng, nếu em đã quyết định muốn ở cạnh anh rồi, thì người khác nói gì cũng vô dụng, em cũng không để ý bọn họ nói em thế nào, cho nên mới không nói với anh.”
 
“Em thật sự không để ý bọn họ ức hiếp em, xem thường em sao? Không được đánh giá tiên tiến, tiền lương không tăng được em cũng không để ý sao?” Cận Văn Lễ có hơi không tin Diệp Thủy Thanh sẽ nhìn thoáng như vậy, cho dù mình gặp phải những chuyện bực bội này cũng chưa chắc có thể thoải mái như vậy
 
Diệp Thủy Thanh cười lắc đầu, ôm eo Cận Văn Lễ dịu dàng nói: “Chuyện có khó đi nữa sớm muộn cũng có thể chịu đựng cho qua, chỉ cần tất cả mọi người chúng ta đều có thể sống bình an, khỏe mạnh, những thứ khác đều là chuyện nhỏ, đừng làm khó chính mình, được không?”
 
Cận Văn Lễ ôm chặt Diệp Thủy Thanh, ra sức gật đầu: “Thủy Thanh, em có biết không, lúc anh biết những chuyện này từ chỗ Thôi Tất Thành, vừa buồn vừa sợ, buồn em đã chịu nhiều uất ức như vậy cũng không nói với anh, lại sợ em không nói với anh là vì trong lòng suy nghĩ định chia tay với anh, bây giờ cuối cùng anh cũng đã gỡ được nút thắt này. Thủy Thanh à, cảm ơn em không rời xa anh!”
 
“Đồ ngốc, nếu em thật sự muốn chia tay anh, còn đến mức lảm nhảm ở đây à? Chỉ là chuyện của một câu nói thôi!”
 
“Đúng, vợ anh chính là một nữ tướng, nói chuyện làm việc đều rất nhanh nhẹn, nhưng anh cũng không thể để vợ anh uổng công chịu uất ức được, em cầm lấy cái này.” Cận Văn Lễ nói rồi đẩy nhẹ Diệp Thủy Thanh ra, lấy hai tờ tiền giấy năm mươi tệ từ trong túi quần.
 
“Anh làm gì đó?”
 
“Lấy tiền cho em, tiền lương không tăng được cũng đừng tức giận, chúng ta cũng không thiếu gì cả.” Cận Văn Lễ ra vẻ phấn khởi nhét tiền vào tay Diệp Thủy Thanh.
 
Diệp Thủy Thanh cầm số tiền mặt một trăm tệ lớn kếch xù này, hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Văn Lễ, có chuyện em đã muốn hỏi anh từ lâu, trước đây anh cũng không đi làm, nhưng cứ mua đồ ăn, quần áo còn có đồ dùng cho em, nhiều tiền như vậy rốt cuộc anh lấy từ đâu, nếu anh không nói trong lòng em không chắc chắn, cũng không muốn nhận đồ của anh nữa.”
 
Cận Văn Lễ bật cười: “Tiền của anh đều là vất vả kiếm được, cũng là có được một cách chính đáng, em cứ yên tâm tiêu đi.”
 
“Không được, nếu anh không nói thì em không cần.” Diệp Thủy Thanh hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải làm rõ, mặc dù mình quyết định ở bên cạnh Cận Văn Lễ, nhưng cũng muốn biết rốt cuộc có cách khiến cho nhà mình giàu lên không.
 

Cận Văn Lễ cười hì hì: “Anh không nói em biết cũng là sợ em nghĩ nhiều, nếu em cứ muốn hỏi thăm thì anh nói em biết vậy, anh có một cậu bạn học tên là Dương Lạc ở gần nhà anh, anh với cậu ấy chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, cơ thể cậu ấy không tốt, không chịu nổi tức giận, bất cứ chuyện gì đều phải tranh cao thấp, ngoại trừ anh thì không ai có thể đi cùng với cậu ấy. Bố cậu ấy rất có bản lĩnh, cộng thêm nhà họ bốn đời con một, không muốn để đứa con trai này tương lai không có cơm ăn, nên thương lượng với anh buôn bán than đá kiếm chút tiền.”
 
“Người ta có bản lĩnh sao không để con trai của mình đi làm, con trai của ông ấy nghe cũng không giống như có bệnh nặng gì, tại sao còn phải để anh dính vào đó?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy lời nói của Cận Văn Lễ có quá nhiều điểm đáng nghi.
 
“Em nghe anh nói xong đã, Dương Lạc có bệnh tim, lúc không phát bệnh thì là một người tốt, một khi phát bệnh thì mạng cũng có thể mất, cậu ấy không có khả năng chịu đựng áp lực không kiếm được tiền này, nhà cậu ấy là bà con xa của nhà Tiêu Nguyệt Ba, nhưng bố của Dương lạc không tin tưởng nhà họ Tiêu, ông ấy cảm thấy những bà con của nhà ông ấy đều chỉ mong con trai của ông ấy chết sớm, dễ chiếm tài sản của nhà họ Dương bọn họ, ngõ sau nhà ông ấy cũng có nhà, ông ấy cũng không ở chính là muốn cách xa những người kia một chút.”
 
Diệp Thủy Thanh vẫn không tin: “Người như thế nào mà có thể không có chút khả năng chịu đựng chứ, anh đừng dối trá đấy.”
 
“Haiz, anh nói thật mà, chính là con người Dương Lạc, lúc nhỏ trước khi đi học cô giáo mầm non chia đường phèn, cậu ấy cũng có thể vì sợ mình được chia miếng nhỏ mà phát bệnh, sau này đi học trong lớp tổ chức buổi liên hoan chơi trò đánh trống truyền hoa, cậu ấy được đưa thẳng vào bệnh viện, em nói xem chuyện này còn không nghiêm trọng sao?”
 
Diệp Thủy Thanh nghe xong vừa cảm thấy người này đáng thương, cũng cảm thấy buồn cười: “Vậy các anh kiếm tiền thế nào?”
 
“Cái này đơn giản, bố cậu lấy được than đá dư, anh cũng biết ngày nào mỗi nhà cũng phải nhóm bếp nấu cơm, nhất là lúc qua mùa đông chút than đá cho theo số lượng quy định kia thì cũng không nhà nào đủ dùng, có người thì sẵn sàng chi tiền lại không mua được, anh và bố của Dương Lạc kiếm chút giá chênh lệch sau đó chia phần trăm, hai bố con bọn họ đều vô cùng tin tưởng anh, hơn nữa cũng không cần sợ mất lòng gì, cũng đừng ai lợi dụng một đồng tiền của ai.”
 
Thì ra Cận Văn Lễ đi con đường này để làm giàu, cô còn cho rằng là dựa vào cần cù chịu khổ để phát tài chứ, xem ra mình đúng thật là nghĩ quá đơn giản rồi, cho dù muốn phát tài ở thời đại này không có đường lối cũng không thành công.
 
“Lần này em tin anh rồi chứ, cầm tiền tiêu thoải mái, một bậc lương cũng chỉ năm sáu tệ, chúng ta không cần nữa.”
 
“Xem anh ngông cuồng kìa, em hỏi anh, rốt cuộc anh và Tiêu Nguyệt Ba có chuyện gì hay không, nếu không thì sao cô ấy lại ngang nhiên đến xưởng em tìm?”
 
Cận Văn Lễ lập tức thề với trời: “Anh là trong sạch, anh thấy có thể là tinh thần của cô ta không ổn, vợ à em yên tâm, anh đã đập vỡ kính nhà bọn họ rồi, cô ta quấy rối nữa thì anh đến đơn vị của bố cô ta quấy rồi, xem ai lợi hại!”
 
“Anh cũng côn đồ quá rồi, may mà là mùa hè, nếu là mùa đông anh bảo người ta làm sao mà sống chứ.”
 
“Anh mặc kệ đấy! Vợ à, hôm nay anh đã bị dọa sợ rồi, em còn không thương anh sao?” Trái tim Cận Văn Lễ vừa rơi xuống đất, lập tức si mê dây dưa trở lại.
 
“Giờ đã mấy giờ rồi, em còn không về nhà chắc mẹ em lo lắm, anh đừng quậy.”
 
“Anh mặc kệ, em là vợ của anh, em phải ưu tiên anh chứ!” Cận Văn Lễ bày trò vô sỉ ôm lấy Diệp Thủy Thanh cứ đòi hôn môi.
 
Diệp Thủy Thanh không từ chối được, chỉ đành mặc anh quấn lấy, qua một lúc mới cảm thấy tay của Cận Văn Lễ di chuyển đến sau lưng mình, dùng lực ép mình về phía trước, để cơ thể hai người vốn đã áp vào nhau trở nên không còn chút khe hở nào, càng rõ ràng hơn chính là c@u nhỏ, chỗ ở bụng nhô cứng, một khối cứng đang không yên phận chuyển động qua lại.
 
“Cận Văn Lễ, anh biết xấu hổ không hả!” Diệp Thủy Thanh nâng mặt Cận Văn Lễ đẩy anh ra sau.
 
Sắc mặt Cận Văn Lễ đỏ lên, lại càng ôm chặt Diệp Thủy Thanh thở gấp: “Vợ à, anh khó chịu chết được, em để anh ôm như vậy một lát đi.”

 
Diệp Thủy Thanh không dám cử động lung tung, sợ k1ch thích h@m muốn của Cận Văn Lễ lớn hơn, chỉ đành nhẫn nhịn để anh khôi phục.
 
Cận Văn Lễ cọ xát Diệp Thủy Thanh cách lớp áo, làm cả buổi rồi lại môi chạm môi, nhấp lưỡi, m*t môi đủ kiểu, nóng bức mới giảm đi một chút: “Còn tiếp tục giày vò như vậy nữa chắc chắn anh sẽ chết trong tay em mất. Haiz, mau chóng kết hôn đi.”
 
Diệp Thủy Thanh đẩy Cận Văn Lễ ra, chải lại tóc rồi chỉnh quần áo của mình xong mới hừ một tiếng: “Anh chỉ biết nghĩ mấy chuyện này, còn chút tiền đồ không hả? Mau đưa em về nhà!”
 
“Anh muốn vợ mình sao lại không có tiền đồ chứ? Anh vốn dĩ chính là cả ngày suy nghĩ em không mặc gì cả nằm trong lòng anh, mùi vị đó tuyệt khỏi phải nói.”
 
“Anh cút sang một bên cho em, nói nữa là em mặc kệ anh đấy!” Diệp Thủy Thanh tức giận đánh Cận Văn Lễ mấy cái, kết quả người ta lại càng đắc ý, la hét dễ chịu, bảo Diệp Thủy Thanh đánh thêm mấy cái.
 
Cả đoạn đường hai người cười nói đến đầu hẻm, Diệp Thủy Thanh về thẳng nhà.
 
Hai vợ chồng Chung Xuân Lan thấy tìm đơn vị cũng không có tác dụng gì với con gái, cộng thêm người xung quanh cười nhạo thì càng bực tức, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được cách khác, vốn dĩ còn định lấy tiền lương nói chuyện, không ngờ con gái trực tiếp đập tiền giấy năm mươi tệ lên bàn, tiền này không cần nói chắc chắn là Cận Văn Lễ đưa, nếu tiếp tục ăn của người ta mặc của người ta, dùng của người ta như vậy, làm sao mà tách đây, thật là lo lắng! 
 
Diệp Thủy Thanh vượt qua thời kỳ khó khăn ban đầu, bây giờ đã không cảm thấy bị cô lập khó chịu cỡ nào nữa, dù sao thì người khác không thiếu ăn thiếu uống thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó, xã hội sau này thay đổi rất nhiều!
 
Thứ bảy lúc tan làm về nhà, Cận Văn Lễ lại đưa cho mình một hộp cơm thịt chiên để người nhà cùng ăn, lần này cô không từ chối, đã nhận định đang bên nhau thì cũng không cần phải khách sáo nữa.
 
Lúc sắp đến cổng nhà, Diệp Thủy Thanh nhìn thấy người không muốn gặp nhất.
 
“Diệp Thủy Thanh, lần này tôi tìm cô là muốn hẹn một thời gian với cô chúng ta nói chuyện một lần cuối cùng.” 
 
Diệp Thủy Thanh nhìn Tiêu Nguyệt Ba không nói chuyện.
 
Tiêu Nguyệt Ba khẽ cười: “Tôi biết cô hận tôi bảo người thả chó cắn cô, càng hận tôi đến xưởng các người tố cô, nhưng cô cũng là người từng yêu đương, biết con gái một khi rung động thì dễ làm ra chuyện ngốc. Cô yên tâm, lần này tôi sẽ không trẻ con như vậy nữa, suy cho cùng dù tôi gây phiền cho cô, nhà của tôi cũng bị Cận Văn Lễ làm khổ quá mức, trưa mai chúng ta gặp mặt ở chỗ tường lớn xưởng than đá, nếu lần này tôi làm chuyện khác người với cô thì tôi không phải người! Cô thấy thế nào, cô xuất hiện giữa tôi và Cận Văn Lễ một cách khó hiểu, có thể nào đi nữa cũng nên để tôi nói chuyện chứ!”
 
Diệp Thủy Thanh nhìn Tiêu Nguyệt Ba, biết cô ta sẽ không chịu để yên, hẹn mình chắc chắn cũng là có kế hoạch gì đó, chỉ là mình cứ trốn tránh chung quy cũng không phải cách, thế là trong lòng đã có quyết định.
 
“Vậy được, trưa mai mười một giờ, không gặp không về!”
 
Có được câu trả lời chắc chắn, Tiêu Nguyệt Ba gật đầu cũng không nói nhiều, xoay người đi về phía ngõ sau, chỉ là khóe miệng lại không ngừng nhếch lên.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.