Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 56: Chương 56: Trọng sinh khổ tận cam lai



Diệp Thủy Thanh vừa cảm thấy mình có khả năng không sinh con được thì trong lòng lo lắng, thế là nói với Cận Văn Lễ: “Em đã như vậy một khoảng thời gian rồi, hay là bây giờ đến bệnh viện khám xem đi.”
 
Diệp Thủy Thanh nghĩ dù là cơ thể Cận Văn Lễ có vấn đề, vậy đợi sau này y học phát triển, nghĩ cách làm một ống nghiệm em bé cũng không phải là chuyện không thể, nhưng nếu là vấn đề cơ thể của mình vậy thì xong hết rồi!
 
Lúc này Cận Văn Lễ vội vàng an ủi Diệp Thủy Thanh: “Vợ à, chúng ta không sợ gì hết, có bệnh thì chữa, không sao.” Sau đó ra ngoài lấy xe máy qua chở Diệp Thủy Thanh đến bệnh viện khám gấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ôi, sao hai người lại đến rồi, lần này là vì chuyện gì?” Bác sĩ Vương trong phòng cấp cứu cười hỏi hai người đi vào, sau đó lại cố ý liếc nhìn cổ tay của Cận Văn Lễ. 
 
“Lần này lại gặp bác trực ban rồi, mấy hôm nay vợ tôi cứ thèm ăn, còn muốn ăn thịt, tôi lo cô ấy bị bệnh bướu cổ, bác giúp tôi xem thử?”
 
Bác sĩ Vương vui mừng: “Thì ra là đã cưới về nhà rồi à, thảo nào không cần cắt cổ tay nữa. Có điều người bệnh bướu cổ thường đều rất gầy, sắc mặt cũng không tốt, tôi thấy vợ cậu mập lên không ít, mặc dù tôi không phải bác sĩ chuyên khoa nhưng vẫn làm hóa nghiệm trước đi, bốc số chưa?”
 
“Chưa, tôi đi bổ sung ngay!” Cận Văn Lễ nói rồi chạy ra ngoài.
 
Đợi sau khi anh ra ngoài, bác sĩ Vương nhìn Diệp Thủy Thanh hỏi: “Cô gái tôi hỏi cô một chuyện nhé, cô đừng xấu hổ, ở trước mặt bác sĩ thì không cần lo lắng quá nhiều, chúng ta đều là vì có thể khám bệnh tốt thôi, cô nói xem đúng không?”
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Tôi biết, bác sĩ Vương, bác cứ việc hỏi.” Kiếp trước mình thường chạy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, làm phẫu thuật, bác sĩ nam rất bình thường, không có gì ngại cả.
 
“Vậy được, tôi hỏi cô, kinh nguyệt của cô gần đây bình thường chứ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì hơi nhíu mày, cố gắng nhớ lại kinh nguyệt lần trước của mình là lúc nào, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, đã cách một tháng mình cũng chưa có kinh nguyệt rồi!
 
Vừa phản ứng lại chuyện này thì Diệp Thủy Thanh lập tức trợn to mắt nhìn bác sĩ Vương, biểu cảm trên gương mặt vừa sợ hãi lại ôm theo hy vọng.
 
Bác sĩ Vương cười hiền hòa: “Đây là bình thường, lát nữa xét nghiệm nước tiểu là được, nếu kinh nguyệt rất lâu rồi chưa đến đoán chừng chính là mang thai, đợi ra kết quả hóa nghiệm rồi tôi tìm người xem giúp cô, tên ngốc Cận Văn Lễ kia đúng là biết nói bậy.”
 
Thế là Diệp Thủy Thanh căng thẳng nhìn bác sĩ Vương viết đơn, đợi Cận Văn Lễ bốc số trở về thì cầm đơn đi làm hóa nghiệm, sau khi ra thì lại càng đứng ngồi không yên.
 
“Vợ ơi em đừng lo, chắc không có chuyện gì đâu.” Cận Văn Lễ cầm tay Diệp Thủy Thanh khuyên cô.
 
Diệp Thủy Thanh chỉ coi như không nghe thấy, trơ mắt nhìn bác sĩ Vương cầm tờ đơn xét nghiệm đi, cảm giác nhịp tim đập của mình cũng bắt đầu ngày càng nhanh, thậm chí có chút không thở được.

 
Hơn hai mươi phút trôi qua, cuối cùng bác sĩ Vương cũng quay lại, lúc đợi ông ấy đi đến bên cạnh dường như Diệp Thủy Thanh muốn chặn lỗ tai mình lại.
 
“Chúc mừng hai người, em bé đã một tháng rưỡi rồi, sau này không được lơ là như vậy nữa.”
 
Lúc đó nước mắt Diệp Thủy Thanh đã rơi xuống, liên tục cảm ơn bác sĩ Vương.
 
“Tôi thấy hai vợ chồng cô cậu giày vò nhau cả đoạn đường, bây giờ sắp thành bố mẹ rồi, buộc phải tăng thêm tinh thần trách nhiệm, không thể hở tí là dùng cái chết đe dọa, được rồi mau về đi, bình thường chú ý nghỉ ngơi, dinh dưỡng cũng phải có đủ.” Bác sĩ Vương cười ha ha liếc nhìn Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh trước mắt, cũng vui mừng thay họ.
 
Cận Văn Lễ nhìn chăm chăm vào bác sĩ Vương, một hồi lâu mới động não nhìn qua bụng Diệp Thủy Thanh, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp, khiến cho Diệp Thủy Thanh cũng không đoái hoài gì tới khóc nữa, sững sờ đứng ở hành lang với bác sĩ Vương.
 
Nếu mình đã mang thai thì nói rõ hệ thống sinh sản của Cận Văn Lễ không có vấn đề, vậy biểu hiện của anh bây giờ lẽ nào thật sự giống như Tiêu Nguyệt Ba nói chỉ đơn thuần là không muốn sinh con?
 
Vừa nghĩ đến khả năng này, Diệp Thủy Thanh đã lạnh lòng phân nửa, có điều trong lòng đã đưa ra quyết định, cho dù Cận Văn Lễ nghĩ thế nào, nói gì cô cũng phải giữ đứa bé này.
 
Bác sĩ Vương cũng không biết nên nói gì mới được, phản ứng của Cận Văn Lễ cũng nằm ngoài dự đoán của người khác quá rồi.
 
Hai người đứng đó bối rối, bác sĩ Vương đi cũng không được, không đi cũng không xong, đang lúc khó xử thì thấy Cận Văn Lễ từ cửa cầu thang chạy lại.
 
“Bác sĩ Vương, đây là kẹo với hạt dưa, bác lấy chia cho mọi người đi, cảm ơn bác!” Cận Văn Lễ toét miệng, đưa hai túi nilon đầy ắp kẹo trái cây với hạt dưa vào tay bác sĩ Vương.
 
“Thằng nhóc này, dọa tôi giật mình, làm gì cũng phải nói một tiếng chứ, còn tưởng có con mà không vui đấy, những thứ này phải bao nhiêu tiền chứ, hai người cầm về chia cho hàng xóm ở nhà với cả người thân bạn bè đi.” Bác sĩ Vương từ chối.
 
Cận Văn Lễ chỉ cười, cũng mặc kệ hai túi đồ kia, chỉ nói với Diệp Thủy Thanh: “Vợ ơi, chúng ta về nhà trước đi.”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng đã yên tâm, cảm ơn bác sĩ Vương lần nữa sau đó cùng Cận Văn Lễ tay nắm tay rời khỏi, bác sĩ Vương cười thở dài, trở về văn phòng phát đồ cho mọi người, người trong bệnh viện cũng chưa từng thấy người vì được làm bố mà có thể vui thành như vậy, lại còn ra tay phóng khoáng như thế.
 
“Em vẫn không nên ngồi xe máy này nhỉ?” Diệp Thủy Thanh nghĩ không biết cũng thôi đi, nếu đã biết có thai rồi đương nên phải cẩn thận chút.
 
Cận Văn Lễ vỗ yên sau của xe máy thì nói: “Không sao, vợ à em cứ ngồi đi, anh lái chậm chậm thôi.”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới cẩn thận ngồi phía sau, sau khi Cận Văn Lễ nổ máy xe thì nắm giữ tốc độ vững vàng trên đường.
 

Dọc đường đi hễ là xe đạp đi qua thì đều từng chiếc vượt qua hai người, sau đó toàn bộ đều quay lại nhìn, đều đang nghĩ con người Cận Văn Lễ này có tật gì đó, lại xe máy khoa trương như vậy, kết quả tốc độ còn không đuổi kịp xe đạp, đây là đang rảnh rỗi à, chạy trên đường lớn giải sầu sao.
 
“Chàng trai, xe hư hay sao thế? Xe này để cậu chạy thành như vậy lãng phí quá?” Lúc này một ông cụ đạp xe không nhịn được thì theo bên cạnh Cận Văn Lễ hỏi anh.
 
Cận Văn Lễ híp mắt cười: “Vợ cháu vừa kiểm tra ra là mang thai rồi cháu không thể chạy nhanh quá, buộc phải thận trọng.”
 
“Thảo nào, chàng trai không tệ đấy, biết thương người khác.”
 
Đến nhà, Cận Văn Lễ chậm rãi dừng xe tắt máy, rồi lại dìu Diệp Thủy Thanh.
 
“Anh đừng gióng trống khua chiêng như vậy, em nói với anh nhé, anh khoan hãy nói chuyện này với bố mẹ anh, bây giờ tháng còn quá nhỏ, đợi sau khi ổn định rồi nói cũng không muộn.” Sau khi Diệp Thủy Thanh quá vui mừng thì điều lo lắng nhất chính là đứa bé này có thể khỏe mạnh lớn lên hay không, hoặc là thai ngoài tử c ung như kiếp trước, cho nên không muốn để người nhà họ Cận biết quá sớm.
 
“Được! Em nói gì anh cũng nghe, anh dìu em vào nhà, sau đó lại đi chợ mua thêm đồ ăn ngon, tránh cho em cứ đói.”
 
“Dìu cái gì, tay chân cũng không có tật, anh mau đi đi, không cần lo cho em, giờ đã đến nhà rồi.” Diệp Thủy Thanh không để Cận Văn Lễ vào trong cùng mình.
 
Cận Văn Lễ đứng tại chỗ nhìn sau khi Diệp Thủy Thanh mở cửa vào nhà thì mới lái xe máy đến chợ ở đầu đường mua nhiều đồ ngon, rồi lại đến quán cơm mua ba mặn một chay mang về.
 
Sau khi đến nhà, động tác nhanh nhẹn chạy vào nhà, anh bày hết đồ lên bàn, Diệp Thủy Thanh ăn mấy miếng thịt thì cũng không còn đói nữa, nói đợi đến tối lúc ăn cơm rồi mang đồ ăn vào nhà bố mẹ Cận Văn Lễ cùng ăn, Cận Văn Lễ cười ngây ngô đồng ý.
 
Hai vợ chồng Cận Quan Tường thấy con trai út và con dâu mang nhiều đồ ăn như vậy vào thì cũng không hỏi nhiều, chỉ cười ha ha ăn một chút, sau đó lại bảo hai người cầm đồ ăn đi.
 
“Em thấy vừa nãy anh ăn không bao nhiêu, không đói hả?” Diệp Thủy Thanh hỏi Cận Văn Lễ, vừa nãy trên bàn Cận Văn Lễ cũng không động đũa mấy cái, thầm nghĩ cũng không thể là vì anh không nỡ chứ, thu nhập hiện tại trong nhà, thịt cá gì thì vẫn ăn nổi.
 
Cận Văn Lễ ngồi trên giường, lắc đầu: “Anh ăn không vào, trong lòng cứ không ổn định, vợ ơi em nói xem có phải anh vui quá rồi không?”
 
“Chắc chắn phải thích ứng mấy ngày, ăn không vào thì khoan hãy ăn, qua mấy ngày là có thể ổn rồi.”
 
Cận Văn Lễ gật đầu, sau đó cởi qu@n áo, nằm cách Diệp Thủy Thanh rất xa.
 
“Lát anh đừng có rơi xuống đất, chạy xa như vậy làm gì?”

 
“Anh ngủ thì thích ôm em, anh sợ ngủ không chú ý lại làm bị thương đến em với đứa bé.” Cận Văn Lễ rất uất ức, anh cũng muốn chung chăn với vợ mình, nhưng bây giờ thời kỳ đặc biệt chỉ đành nhẫn nhịn.
 
Diệp Thủy Thanh mỉm cười nằm xuống, không quan tâm đ ến Cận Văn Lễ nữa, không lâu sau thì cũng ngủ, đến nửa đêm lại đói làm cho thức giấc, tự đến bàn tìm một cái bánh mì lớn ăn hết rồi mới thấy đỡ chút.
 
Qua mấy ngày Diệp Thủy Thanh cũng không cảm thấy buồn nôn muốn ói, chỉ thường hay đói, cái cảm giác đói ấy vừa lên thì căn bản không chịu được buộc phải ăn, cái khác thì cũng chỉ là đi vệ sinh thường xuyên một chút, cũng chẳng có gì khác thường. Trái lại là Cận Văn Lễ vẫn luôn không ăn đàng hoàng, luôn có bộ dạng tâm sự nặng nề, khiến cho Diệp Thủy Thanh cảm thấy hai người như bị đảo lộn.
 
“Em nói này, người mang thai là em, anh thì chán ăn cái gì chứ, bắt đầu từ hôm nay anh ăn cơm đàng hoàng cho em!”
 
“Chỉ là anh ăn không trôi, trong lòng cũng không dễ chịu.”
 
Diệp Thủy Thanh khó hiểu: “Vậy anh nói xem, rốt cuộc tại sao anh khó chịu, không nói ra vậy em cũng không ăn!”
 
“Đừng mà, vợ ơi em đừng lấy thân thể ra đùa, thật ra chỉ là anh cảm thấy sau khi em mang thai con thì sẽ không còn yêu thích anh như trước nữa, sau này chắc chắn con sẽ xếp hàng đầu, vừa nghĩ đến chuyện này thì có hơi buồn, lại nghĩ nếu như con sinh ra, chỉ tốt với em, không thèm để ý tới anh vậy thì làm sao?”
 
“Anh hay thật, con còn chưa sinh ra anh đã ghen cả hai phía rồi. Yên tâm đi, anh mãi mãi là người mà được nhà chúng ta coi trọng nhất, nghe lời đi, lát nữa ăn hết cơm.” Diệp Thủy Thanh bị lý do Cận Văn Lễ nói ra làm cho dở khóc dở cười.
 
“Vợ ơi, em có thể đảm bảo không?”
 
“Đảm bảo, được chưa?” Diệp Thủy Thanh tức giận lườm Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ thì mỉm cười đầy hài lòng.
 
Bởi vì có thai, Diệp Thủy Thanh cảm thấy vẫn là đi xe buýt đến trường an toàn hơn, sau khi thương lượng với Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ cũng đồng ý, nhưng vẫn cứ kiên quyết đến trường cùng Diệp Thủy Thanh.
 
Vậy sao được, nếu thời gian như vậy cứ hao phí hết trên đường, thì xưởng quản lý thế nào, thế là Diệp Thủy Thanh tranh cãi với Cận Văn Lễ cả buổi, cuối cùng đã sắp trở mặt, lúc này mới để Cận Văn Lễ đồng ý chỉ đón cô tan học, buổi sáng không cần đưa cô đi.
 
Hơn nửa tháng trôi qua, Diệp Thủy Thanh nói chuyện này với Lý Như, Lý Như cũng rất vui mừng: “Ôi chao, đúng là chuyện vui quá mà, anh Văn Lễ chắc là vui đến điên mất.”
 
“Còn không phải sao, anh ấy á, vẫn còn trẻ con lắm!” Diệp Thủy Thanh nói lại biểu hiện của Cận Văn Lễ cho Lý Như nghe, chọc Lý Như cười ha ha.
 
“Lý Như, tôi cảm thấy sau này vẫn nên mở rộng quy mô tác giả, nếu không thì sớm muộn gì cũng mất đường ra.” Sau khi hai người cười đùa, thì Diệp Thủy Thanh nhắc đến suy nghĩ của mình.
 
“Vậy cũng được, nhưng không có đường tắt gì để tìm người như Hà Thiên cả.”
 
“Tôi nghĩ được một cách, chỉ là không biết được hay không, tôi định đăng quảng cáo lên báo, để người có chí sáng tác văn học gửi bản thảo đến chỗ tôi, tác phẩm hay thì có thể xuất bản sách là được, sách bán tốt có thể ký hợp đồng đại diện, cô thấy thế nào?”
 
“Suy nghĩ này của cô đúng là quá táo bạo, tôi có thể tìm người của tòa báo hỏi xem được không.” Lý Như nghe xong thì rất kinh ngạc.
 
Diệp Thủy Thanh lại nói: “Nhưng vẫn có chút khó khăn, những người gửi bản thảo này làm sao lấy được cách liên hệ với tôi đây, cũng không thể đưa hết bản thảo đến trường nhỉ?”

 
“Cái này dễ làm, bảo bọn họ cứ đưa đến chỗ anh của tôi, cứ viết người nhận là chủ nhiệm Lý Xương phòng thu phát của xưởng, đến lúc đó anh tôi đưa bản thảo cho tôi, tôi có thể xét duyệt bước đầu, nếu cảm thấy được thì tôi giao cho cô, tôi bàn bạc với nhà xuất bản, cô mang thai không thể hao tổn tinh thần quá.”
 
Diệp Thủy Thanh rất cảm động, nhưng cũng không thể để Lý Như làm không công, thế là lại nói chuyện một quyển sách chia thế nào với cô ấy, Lý Như cũng không phải người kiểu cách, chỉ nói đợi sau này xuất bản sách thì chia 2-8 theo lượng tiêu thụ với Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh cảm thấy cho Lý Như quá ít, Lý Như lại nói: “Không ít đâu, cô nghĩ xem chỗ biên tập của sách đều là tên tôi, tôi cũng nổi tiếng theo, tương lai nói không chừng còn có thể đề cử làm cán bộ, hơn nữa bán sách đều là cô phí sức, tôi chẳng qua là cung cấp chút điều kiện thuận tiện, cô đừng tranh với tôi nữa.” Lúc này Diệp Thủy Thanh mới coi như không có gì.
 
Sau đó Lý Như nói với Diệp Thủy Thanh, ở địa phương lượng tiêu thụ lớn nhất là báo chiều, có điều tòa báo nói đăng quảng cáo thì được, một dòng hai mươi tệ vẫn chỉ có thể đăng ở phần giữa.
 
Phần giữa thì phần giữa thôi cũng sẽ có người nhìn thấy, Diệp Thủy Thanh cho rằng có thể đăng báo là được, sao còn so đo nhiều như vậy, thế là lấy một trăm tệ đăng báo giấy phần giữa năm ngày liên tiếp.
 
Không ngờ hiệu quả vô cùng tốt, nếu không phải đã đăng quảng cáo, Diệp Thủy Thanh thật sự không ngờ sẽ có nhiều người chịu phí thời gian để viết tiểu thuyết, viết truyện, nhìn một quyển bản thảo dày cộm mà Lý Như đưa đến, cô liền tràn đầy hy vọng trong lòng.
 
Thời tiết dần trở lạnh, bình thường lúc nào Diệp Thủy Thanh cũng để ý động tĩnh của bụng mình, chỉ cần cảm thấy có hơi đau thì lập tức đến bệnh viện kiểm tra, may mà mỗi lần đều là sợ bóng sợ gió không có chuyện gì cả, nhưng mỗi một ngày thấy bụng to lên, căn bản cũng không thể giấu được, thế là nói với mẹ chồng Đồng Tú Vân.
 
“Mẹ nói mà sao con cứ khác khác, bình thường sức ăn nhiều lên trông thấy, người cũng mập hơn nhiều, mấy lần cũng muốn hỏi con, nhưng lại sợ con có suy nghĩ gì, cho nên vẫn luôn không hỏi. Đây đúng là tốt quá rồi, Quốc Phương có tin vui, bây giờ con cũng có thai, nhà họ Cận chúng ta đều là chuyện vui!” Diệp Thủy Thanh vui vẻ cười toét miệng.
 
Hai mẹ con đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã, nghe kỹ thì Đồng Tú Vân thở dài: “Cái thằng Văn Bách này ngày càng chẳng ra làm sao, vừa về nhà thì lại đánh nhau với vợ nó.” Nói xong thì đứng dậy cùng Diệp Thủy Thanh ra ngoài.
 
Diệp Thủy Thanh biết lúc Trịnh Quốc Phương vừa mang thai quả thật Cận Văn Bách đã trung thực được một thời gian, nhưng cũng chỉ đàng hoàng được hai ba tháng, sau đó lại bắt đầu không về nhà, thỉnh thoảng hiếm khi về một lần cũng đều cãi nhau long trời lở đất với Trịnh Quốc Phương.
 
“Cận Văn Bách, cái thứ không biết xấu hổ như anh, hôm nay anh ph óng đãng với con nhỏ họ Hồ kia ở ngoài còn có mặt mũi gì để về hả! Ông trời đúng là không có mắt, sao không để anh chết ở ngoài, còn dám về đòi tiền tôi? Hừ! Nằm mơ! Tôi đánh chết anh cho rồi!”
 
Diệp Thủy Thanh và Đồng Tú Vân vừa ra ngoài thì nhìn thấy Trịnh Quốc Phương ưỡn cái bụng lớn, tay còn cầm cây gậy, động tác nặng nề muốn đánh lên người Cận Văn Bách, Cận Văn Bách không thể đánh trả, cũng không thể cưỡng ép đánh nhau với Trịnh Quốc Phương, chỉ là bỏ chạy tránh né.
 
“Cái thứ khốn khiếp, vợ mày đã mang thai sáu bảy tháng rồi, mày còn chọc giận nó!” Đồng Tú Vân thấy con trai thứ hai trốn bên cạnh mình thì mắng anh ấy một trận.
 
Cận Văn Bách kêu oan: “Mẹ, chuyện này sao trách con được, con cũng không muốn cãi nhau với cô ấy, là mỗi lần cô ấy đều ầm ĩ, hơn nữa sổ tiết kiệm của con đều nắm giữ trong tay cô ấy, bên phía công trường cần dùng tiền, cô ấy không chịu đưa con, là cô ấy không nói lý lẽ!”
 
“Nói láo! Tiền đó là tôi dành dụm từng đồng từng cắc, anh tưởng rằng tôi có thể trông mông anh nuôi sống tôi và con sao? Tiền của anh đều đắp lên người Hồ Mỹ Nghiên với cái thứ con riêng kia của cô ta rồi, bỏ mặc vợ con mình không lo, chạy ra nuôi con trai người khác, anh còn là người sao!” Trịnh Quốc Phương dùng hết sức hét lên, sau đó giơ gậy vung về phía Cận Văn Bách.
 
Cận Văn Bách vừa chạy vòng quanh vừa hét: “Em đúng là một con vợ điên, có bản lĩnh thì em cứ quậy, cứ quậy thế đi là được! Lát nữa anh sẽ tự đi lục sổ tiết kiệm, chắc chắn nó không ra khỏi nhà là được!”
 
Trịnh Quốc Phương tức đến run người, hận không thể cắn Cận Văn Bách mấy cái, cộng thêm cơ thể nặng nề không đuổi kịp anh ấy, chỉ đành cầm gậy đánh, không dễ gì tìm được một cơ hội Cận Văn Bách dừng lại lấy hơi, thì cố hết sức đánh tới.
 
Kết quả Cận Văn Bách phản ứng nhanh nên nhảy ra, cây gậy của Trịnh Quốc Phương không chênh lệch vừa hay đánh ngang hông Diệp Thủy Thanh đứng phía sau.
 
Diệp Thủy Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó bụng đau đớn một trận khiến cô đứng không vững, theo bản năng cô vịn tường chầm chậm khuỵu xuống.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.