Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 77: Chương 77: Trọng sinh khổ tận cam lai



Sau khi cuộc họp quay số chia nhà bắt đầu, dưới sự giới thiệu của MC mấy lãnh đạo tham gia cuộc họp lần lượt lên sân khấu phát biểu, nói khoảng chừng hơn một tiếng mới coi như xong, lần này khiến người vốn đã ngồi xuống đều rất nôn nóng, thoáng chốc tất cả đều mất hết tinh thần, chỉ trông cho chương trình quay số mau chóng bắt đầu, sớm có kết quả.
 
Cuối cùng quay đến vòng kết quan trọng nhất, tâm trạng mọi người lập tức đều trở nên căng thẳng, sau đó MC để từng hộ gia đình đại diện lên sân khấu quay số theo thứ tự rút thăm trước đó, nói là quay số thật ra chỉ là bốc thăm từ trong một thùng thủy tinh lớn. 
 
Người đầu tiên lên sân khấu là hàng xóm cạnh nhà Cận Văn Lễ, nhà ông ấy là do con trai lớn lên rút trước, kết quả vừa công bố thì lại được lầu 9, người này đứng trên sân khấu cầm phiếu quay số đã sắp bật khóc, nhưng cũng chỉ đành nghe theo chỉ huy của MC mà lòng không phục, tình không nguyện đi sang bên cạnh đăng ký.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đợi đến lúc anh ta xuống sân khấu, vợ anh ta liền bắt đầu mắng sau đó xoay người rời khỏi hội trường, người khác vừa nhìn điệu bộ này thì trái tim cũng lơ lửng trên cao, có hộ thì vốn đã quyết định xong người lên sân khấu quay số, lúc này có hộ không chịu được áp lực muốn đổi người bỏ cuộc nửa chừng.
 
“Văn Lễ, nhà chúng ta rút được nhà thế nào cũng không sao, anh không cần lo lắng.” Diệp Thủy Thanh cũng vội an ủi Cận Văn Lễ, sợ anh gánh tâm lý quá nặng.
 
Cận Văn Lễ mỉm cười: “Chỉ dựa vào vận may này của anh còn không rút được lầu tốt à, yên tâm đi, vợ à, chắc chắn không có vấn đề!”
 
“Anh tuyệt đối đừng ôm thái độ này, tốt hay không đều không sao, tương lai có tiền lại đổi.”
 
Cận Văn Lễ gật đầu, nếu nói anh không có chút áp lực nào thì đó là chuyện không thể, nhưng nếu đã biết vợ mình sẽ không trách mình như người phụ nữ vừa nãy, cảm giác này đương nhiên sẽ khác rồi, cho nên lúc đến lượt anh lên sân khấu, anh vẫn rất thả lỏng.
 
Đến sân khấu Cận Văn Lễ ở bên cạnh đợi MC nói chuyện, lúc này lại nghe thấy phía sau có người cười rồi nói: “Chính là người này.” Nhất thời cũng không hiểu là ý gì, nhưng lại phát hiện MC và một nhân viên khác đã đổi thùng thủy tinh.
 
“Tại sao lại đổi thùng?” Cận Văn Lễ hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
MC cười nói: “Không sao, thùng vừa nãy đã rút gần hết rồi, nếu không đổi thì cũng không công bằng, cái này là tòa khác bắt đầu quay số lại.”

 
Cận Văn Lễ không nói thêm nhiều, mà đưa tay vào trong tùy ý lấy ra một bì thư đưa cho MC.
 
“Số lầu 325, đơn nguyên 5, phòng 302! Chúc mừng cậu!” Sau khi MC mở bì thư ra thì lớn tiếng tuyên bố số lầu.
 
Từ lúc Cận Văn Lễ bước lên sân khấu Diệp Thủy Thanh vẫn luôn ôm đầu cúi xuống không dám nhìn, cũng không dám nghe người khác nói chuyện, nhưng lúc này vừa nghe thấy rút được lầu 3 thì lập tức vui mừng đến mức đứng dậy, nhìn Cận Văn Lễ ngẩng đầu sải bước xuống sân khấu, trong lòng vô cùng tự hào.
 
“Thế nào, vợ à, chồng em có ngầu không!” Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh, niềm vui sướng bộ lộ trong lời nói.
 
Đương nhiên Diệp Thủy Thanh không tiếc lời khen: “Cái này còn cần nói sao, anh là trụ cột, tâm phúc nhà chúng ta, nếu không phải số của anh may mắn, tốt số, nói không chừng em với con gái phải chịu bao nhiêu khổ đấy!”
 
Cận Văn Lễ vui sướng, vẫn may người của sở địa chính biết điều, biết sắp xếp lầu tốt cho mình, mặc dù có phần ăn gian, nhưng đó cũng là bản lĩnh của mình chẳng phải sao?
 
Người khác ở bên cạnh đều ngưỡng mộ không thôi, có người chỉ mong tiêu tiền mướn Cận Văn Lễ lên quay số giúp nhà mình, chỉ tiếc là không được phép.
 
Tiếp sau đó kết quả quay ra đương nhiên có tốt có xấu, có điều vận may của những người khác ở nhà họ Diệp và nhà họ Cận đều khá tốt, nhất là Cận Văn Nghiệp lại rút được lầu một, điều này khiến người nhà họ Cận thở phào một hơi, may mà là lầu một nếu không thì ngày nào cũng ôm Cận Phúc lên xuống lầu phải tốn sức cỡ nào, càng không cần nói con nít ngày càng lớn, lầu một thì bớt lo nhất.
 
Cận Văn Lễ biết vì người của sở địa chính sợ mình với đám người anh sẹo nên mới sắp xếp như vậy, kết quả này có thể thấy người ta đã cố hết sức rồi, thế là thầm nghĩ hôm nào đó làm cờ tuyên dương gửi đến bộ phận cấp trên của họ, cũng coi như bày tỏ tấm lòng của mình.
 
Cứ như vậy hai nhà Cận và Diệp đều vui mừng nhà ai nấy về, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ theo Diệp Truyền Nghĩa và Chung Xuân Lan về nhà họ Diệp trước, sau khi vào nhà Chung Xuân Lan cười không khép được miệng: “Văn Lễ à, hôm nay mẹ phải nói một câu từ trong lòng, ban đầu mẹ với bố con phản đối con với Thủy Thanh ở bên nhau, chỉ là trong lòng cho rằng đây là tốt với Thủy Thanh, sau này hai đứa kết hôn cũng không thấy con có chút thù ghét gì với nhà chúng ta, mẹ thường nói với bọn chúng đứa nhỏ Văn Lễ này có lòng khoan dung, chỉ là nhà lần này là chuyện lớn, cho dù con không nói trong lòng mẹ với bố con cũng rõ, cả nhà chúng ta đều được nhờ vì con. Hôm nay mẹ phải xin lỗi con mới được, ban đầu để con chịu uất ức rồi, con đừng trách mẹ với bố con.”
 
“Haiz, mẹ đây chẳng phải là khiến con xấu hổ vô cùng sao, đứa con trai này bị bố mẹ đánh mắng mấy câu đó là đáng, mẹ còn xin lỗi con làm sao con nhận nổi, chẳng phải cuối cùng mẹ với bố vẫn gả Thủy Thanh cho con sao, con thù ghét gì chứ, con chỉ nhớ ơn bố mẹ, hơn nữa nếu không có Thủy Thanh, con cũng không đi đến bước ngày hôm nay. Con gái của mẹ không tầm thường, đại học chuyên ngành đã học xong rồi, tiếp theo sắp mở công ty, ngày tháng hạnh phúc của mẹ đang ở phía sau đấy!” Lúc này Cận Văn Lễ vui mừng có thể nói là vui không biết làm sao, lỡ không cẩn thận đã nói ra sự thật, đợi lúc phát hiện người nhà họ Diệp đều im lặng, toàn bộ ngơ ngác nhìn mình, anh mới phản ứng lại mình đã lỡ lời, không dám nhìn về phía Diệp Thủy Thanh.
 

“Văn Lễ, vừa nãy con nói gì? Chẳng phải Thủy Thanh đang làm ở xưởng in sao? Lại đi học lúc nào, còn mở công ty nữa, con nói là Thủy Thanh à?” Diệp Truyền Nghĩa vội vàng hỏi.
 
Môi Cận Văn Lễ khẽ động mấy cái, nhưng lại không nói nên lời, lúc này Diệp Thắng Cường tiếp lời: “Nếu Văn Lễ đã nhắc chuyện này, chi bằng để con nói đi. Bố, mẹ, thật ra Thủy Thanh sớm đã dừng lương giữ chức ở đơn vị rồi, sau đó đến đại học công chức học bổ túc chuyên ngành, em ấy với Văn Lễ đã mở tiệm sách chuyên bán sách ra ngoài, con chỉ biết bấy nhiêu đó thôi.”
 
Chung Xuân Lan vẫn không tin vào tin tức này lắm, quay đầu sang hỏi Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh à, con nói thật với mẹ, rốt cuộc mỗi ngày con có đến đơn vị làm không?”
 
Diệp Thủy Thanh ra sức lắc đầu: “Không ạ, đã không đi làm từ lâu rồi, lúc chưa mang thai Náo Náo đã dừng lương giữ chức rồi, Văn Lễ cũng không đến đơn vị đi làm nữa, vào đại học công chức học với con.”
 
“Hai đứa con đều không đi làm vậy ăn gì uống gì hả?” Diệp Truyền Nghĩa sốt ruột.
 
“Bố, chẳng phải vừa nãy anh cả đã nói rồi sao, bây giờ con thuê một tiệm bán sách, qua một khoảng thời gian là có thể mở rộng quy mô thành lập một công ty, tranh thủ làm kinh doanh lớn."
 
Lúc này Chung Xuân Lan mới thật sự tin chuyện con gái không làm việc đàng hoàng, cơn giận của bà lập tức bùng phát, tiện tay cầm cây chổi trên giường quơ lên người Diệp Thủy Thanh: “Có phải con thiếu đòn không, bỏ công việc ổn định ở đơn vị nhà nước đàng hoàng không làm, lại dám giấu gia đình dừng lương giữ chức, con có nghĩ kỹ không hả!”
 
“Mẹ, mẹ đừng chỉ đánh con, Văn Lễ cũng không đi làm, mẹ đánh anh ấy trước đi!” Diệp Thủy Thanh chạy vòng quanh trong nhà, rồi lại chỉ vào Cận Văn Lễ định chuyển mục tiêu.
 
“Văn Lễ là người làm chuyện lớn, không đi làm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, con theo góp vui gì hả, con còn bày sạp làm kinh doanh, đó là chuyện mà con gái nhà lành nên làm sao? Con không sợ mất mặt chúng ta, thì cũng không thể nghĩ đến mặt mũi bố mẹ chồng con à? Hôm nay mẹ chỉ đánh con!”
 
“Mẹ! Mẹ, mẹ bớt giận trước, chuyện này đều tại con lỡ miệng, chuyện không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, bố mẹ con đều vô cùng ủng hộ Diệp Thủy Thanh làm sự nghiệp, hơn nữa việc Diệp Thủy Thanh làm rất tốt, kinh doanh rất hot, thật đó! Dù là bản thân con cũng muốn để Diệp Thủy Thanh xông pha, mẹ yên tâm, con bảo đảm với mẹ, chỉ cần Thủy Thanh muốn về đơn vị làm, con chắc chắn có thể để cô ấy về, như vậy còn không được sao!”
 
Diệp Thắng Cường cũng khuyên: “Mẹ, con từng thấy tiệm sách của Thủy Thanh, làm ăn thật sự vô cùng tốt, người mua sách không phải mua từng quyển từng quyển, đều là mua trên một trăm quyển.”
 

Chung Xuân Lan nghe bọn họ nói như vậy thì cơn giận trong lòng coi như cũng giảm chút ít, ném cây chổi sang một bên, kéo Cận Văn Lễ qua lau nước mắt: “Chuyện lớn trong nhà vừa giải quyết xong, không ngờ con bé này lại giở trò. Văn Lễ à, mẹ biết con có nhiều bản lĩnh, con nể mặt mẹ khoan dung cho con bé này chút, nó không hiểu chuyện, con là đứa trẻ ngoan, sau này đừng quá chiều nó, về sau con nhất định phải để nó về đơn vị làm, đến lúc đó cũng phải có một đơn vị đàng hoàng công việc đàng hoàng mới được!”
 
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nói được làm được, chỉ cần Thủy Thanh làm ăn không tốt muốn về đơn vị, cô ấy nói với con trước một ngày hôm sau là có thể để cô ấy đi làm!”
 
Cuối cùng Chung Xuân Lan và Diệp Truyền Nghĩa cũng yên tâm, sau đó lại chỉ vào Diệp Thủy Thanh nói: “Cũng chỉ do con gả cho Cận Văn Lễ thôi, nếu không đổi lại là người khác cũng không thể để con làm bậy như vậy!” 
 
Diệp Thủy Thanh chỉ đành im lặng nghe bố mẹ trách mắng mình, vốn dĩ một buổi tiệc ăn mừng tốt lành, vì Cận Văn Lễ đắc ý vênh váo liền trở thành đại hội phê phán mình, càng nghĩ càng giận, thế là lén lườm Cận Văn Lễ.
 
“Thủy Thanh, nếu em đã có con đường kinh doanh tốt như vậy, sao không nghĩ cho anh hai của em chút chứ, anh cả cũng biết rồi, lại còn giấu chúng ta.” Buổi tối lúc ăn cơm Trương Nguyệt Anh cười hỏi Diệp Thủy Thanh, giọng điệu trong lời nói rõ ràng là có chút không vui.
 
Diệp Thủy Thanh đang muốn tìm một người xả giận, thế là khẽ cười một tiếng rồi nói: “Anh cả cũng là vô tình biết được, sao chị hai biết em không nghĩ cho anh hai, chỉ là vì em thấy thái độ của anh cả nên không phí sức đi hỏi anh hai thôi. Thế này đi, nếu chị đồng ý để anh hai ra khỏi xưởng, vậy em cũng có thể để anh hai qua giúp em.”
 
Chẳng qua Trương Nguyệt Anh chỉ muốn chiếm hời chút, làm sao lại để Diệp Thắng Chí từ bỏ công việc ổn định ra ngoài bày sạp khiến người khác chê cười, thế là cười gượng rồi nói: “Sau này hẵng nói đi, chẳng phải chị đùa thôi sao, em đối xử với chúng ta thế nào còn cần phải nói à, không có Văn Lễ thì không có chỗ cho anh hai em với chị sống rồi! Chị luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng!”
 
Diệp Thủy Thanh thấy thái độ của Trương Nguyệt Anh chuyển nhanh như vậy, so với kiếp trước có thể nói là một trời một vực, không kiềm được mà nghĩ vẫn là mình có bản lĩnh mới có thể áp chế được người chị hai này, không bị chị ta tức hiếp, như vậy trong lòng thoải mái cũng không so đo nữa.
 
Ăn tối xong, hai người Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ về nhà, trên đường đi Diệp Thủy Thanh cũng không nói chuyện, chỉ là tự mình đi nhanh về phía trước, cũng mặc kệ Cận Văn Lễ thế nào.
 
Đến nhà thấy Náo Náo đang tự ngồi bên bàn không biết đang viết cái gì, thì đi qua hỏi cô bé ăn cơm chưa.
 
“Ăn rồi ạ, bà nội làm đồ ăn ngon cho con, Cận Luy cũng không có ăn, chủ nhật lại dạy học cho các bạn, con bảo anh Tiểu Hạo viết mấy chữ mới giúp con, đến lúc đó dễ dạy cho bọn họ.”
 
“Đây mới là con gái ngoan của mẹ chứ, sau này tốt nhất là nên dạy bạn nhiều hơn, để mẹ xem xem chữ của con.”
 
“Thủy Thanh, Hôm nay anh vui quá nên mới lỡ lời, em tha thứ cho anh đi, đừng giận.” Sau khi Cận Văn Lễ vào, đợi Diệp Thủy Thanh và con gái nói chuyện xong mới bắt đầu cầu xin.
 
Diệp Thủy Thanh hừ một tiếng phớt lờ anh, Cận Văn Lễ thấy vậy thì lặng lẽ đi đến góc tường lấy ván giặt đồ ra: “Vợ à, anh quỳ đây, em xem đồng hồ, đừng để anh chịu khổ quá đấy.”

 
“Bố ơi, con quỳ với bố, chắc chắn lát nữa mẹ sẽ không giận bố nữa!” Náo Náo bỏ bút xuống, xuống giường chạy đến góc tường cũng lấy ra một tấm ván giặt đồ màu hồng xinh xắn rồi quỳ lên.
 
Ván giặt đồ nhỏ này là Cận Văn Lễ cố ý bảo người ta làm cho Náo Náo, chủ yếu là để cô bé chơi trò gia đình, không ngờ sau này Náo Náo thật sự làm điệu lấy nó giặt khăn lụa nhỏ của mình, đây là điều mà họ không ngờ tới.
 
Nhìn hai bố con quỳ dưới đất đều nhìn mình với vẻ mặt đầy vô tội tha thiết, Diệp Thủy Thanh không nhịn được cười: “Con cũng biết thương bố con ghê nhỉ, quên lần trước ở công viên bố hại con bị thương rồi à?”
 
“Con không trách bố, bởi vì không phải bố cố ý, cho nên mẹ ơi, mẹ cũng đừng trách bố, chắc chắn không phải bố cố ý làm mẹ giận, giống như con bình thường, trước nay con chưa từng muốn làm mẹ giận, đây chỉ là làm sai chuyện, bố cũng như vậy.”
 
“Được đó, cái miệng biết nói chuyện thật, gài cả mẹ vào luôn rồi, đứng dậy hết đi!” Tâm trạng của Diệp Thủy Thanh sớm đã tốt hơn rồi, dù sao thì sớm muộn bố mẹ cũng sẽ biết tình hình của mình, hôm nay đánh bậy đánh bạ cũng rất tốt, sau này không cần giấu nữa.
 
“Tạ nương nương ân điển!” Cận Văn Lễ lập tức vui vẻ ôm con gái đứng dậy, ngồi bên cạnh Diệp Thủy Thanh nịnh hót, hai bố con vừa đấm lưng vừa bóp vai cho cô, thỉnh thoảng Náo Náo còn ôm mặt Diệp Thủy Thanh hôn như chú cún, cuối cùng Diệp Thủy Thanh bị họ chọc cười không ngớt, cười đến mức gần như không thở nổi, cả nhà ba người ầm ĩ trên giường.
 
“Thằng út, có ở nhà không?”
 
Là tiếng của Cận Văn Nghiệp, Diệp Thủy Thanh dừng động tác nhìn sang Cận Văn Lễ: “Anh ấy đến làm gì?”
 
“Ai biết chứ, nhà cũng đến tay rồi, sau khi nhận tiền cũng có thể cho anh ấy, chắc không có chuyện gì lớn đâu.” Cận Văn Lễ đợi Diệp Thủy Thanh chỉnh lại quần áo thì mới xuống mở cửa.
 
Cận Văn Nghiệp đứng ở cửa mặt tươi cười: “Đây là đặc sản của đám nhỏ trong tay anh từ dưới quê mang lên, tổng cộng cũng không có bao nhiêu, anh cố ý muốn mang qua cho hai đứa một ít.”
 
“Anh ba, anh có gì cứ nói thẳng đi.” Người như Cận Văn Nghiệp có thể tặng đồ cho người khác nói không chừng là muốn làm gì đó, Diệp Thủy Thanh luôn giữ cảnh giác bất cứ lúc nào với loại người như anh ta, người mà ngay cả bố mẹ cũng không chăm sóc thì làm sao lại có lòng tốt với người khác. 
 
Cận Văn Nghiệp hắng giọng một cái mở miệng mà vẫn cười: “Anh qua là muốn nói chuyện nhà. Thằng út, em dâu, em xem nhà của hai nhà chúng ta có thể đổi không?”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.