Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 87: Chương 87




Cận Văn Lễ nghe Trần Giang nói thì vội hỏi: “Cháu nói gì thế, cậu ba của cháu ngoài hôm cháu kết hôn với Tào Bình cậu ba cháu đã từng gặp bố cháu, bình thường thì căn bản không có qua lại, anh ấy cũng không biết nhà bố cháu ở đâu, sao có thể hại chết ông ấy!”
Lúc này Cận Văn Nghiệp vẫn bị người khác đè dưới đất cũng hét lên: “Vốn dĩ là vậy, mối quan hệ của tôi với nhà cậu không thân không thích, bố cậu xảy ra chuyện gì thì liên quan rắm gì đến tôi! Trần Giang tôi nói cậu biết, chuyện hôm nay không nói rõ thì tôi với nhà các cậu không xong đâu, không giải thích cho tôi thì tôi đến đồn cảnh sát tố cáo cậu!”
Trần Giang đã sắp cắn nát cả răng: “Cận Văn Nghiệp, mày không được chết yên ổn đâu! Bốn thằng mày giới thiệu đến cho tao, nhân lúc hôm nay quán ăn khai trương không ai ở nhà nên lén chạy đến nhà tao trộm đồ, kết quả bị bố tao bắt gặp, bốn bọn chúng sợ bố tao gọi người nên lấy gậy đánh bố tao đang sống sờ sờ thành người chết, hàng xóm vừa đến báo tin, người đã bị cảnh sát bắt, bảo tao mau qua nhận người! Cậu út, cơ thể bố cháu rất khỏe mạnh, ngày nào cũng lái xe đến chợ mua rau, bây giờ cháu mới mua một căn nhà lớn một chút, ông ấy còn chưa ở được một tháng đã bị hắn hại rồi, cậu nói xem cháu có thể bỏ qua cho hắn sao!”
 
Cận Văn Lễ ngẩn ra nhìn Trần Giang, sức trong tay bất giác cũng buông lỏng, Trần Giang bước dài xông đến bên cạnh Cận Văn Nghiệp cũng đang ngơ ngác, cầm cái ghế bên cạnh lên đập xuống người anh ta, đập khoảng hơn mười cái thì ghế cũng đã nát, Diệp Thủy Thanh mới phản ứng lại trước tiên: “Văn Lễ, đừng để cậu ấy đánh nữa, còn đánh nữa là xảy ra án mạng đấy!”
Lúc này Cận Văn Lễ mới bừng tỉnh lại, đẩy đám người lần nữa túm lấy Trần Giang đã đánh đến mức có chút mất sức: “Trần Giang, cháu còn đánh anh ấy nữa cũng vô dụng, mau xử lý chuyện của bố cháu trước, cháu đánh chết anh ấy cũng phải đền mạng, cháu còn có gia đình, nghĩ cho vợ con đi!”
Trần Giang ngồi xuống đất bật khóc hu hu, người thân bên cạnh đỡ cậu ấy dậy, cùng đi ra ngoài, người khác cũng đạp Cận Văn Nghiệp đang bất tỉnh mấy cái không hả giận rồi mới chạy theo ra ngoài.

“Tào Bình, cháu đưa con về nhà trước.

” Cận Văn Lễ khuyên cháu gái đang khóc không thành tiếng bên cạnh.

“Cậu út, sau này cháu còn có thể có nhà sao, Trần Giang còn có thể sống với cháu sao?”
Cận Văn Lễ nhìn Tào Bình mà lòng chua xót, muốn khuyên nhưng lại không nói được lời nào, chắc chắn Trần Giang sẽ hận chết người bên nhà mình.

Tào Bình cũng không mong có người sẽ trả lời vấn đề của mình, lê người ra ngoài đón con một cách mệt mỏi, đến cổng thì lại quay đầu nhỏ giọng nói: “Nhà họ Cận có người như cậu ba của cháu thì không thể nào yên, sau này mỗi ngày cháu chỉ mong cậu ta chết sớm!”
 
Đợi sau khi Tào Bình ra ngoài, Diệp Thủy Thanh lau nước mắt trên mặt đi đến bên cạnh Cận Văn Lễ ôm lấy anh: “Văn Lễ, đừng quá đau lòng.


“Vợ à, em nói xem khi nào thì ông trời có thể mở mắt, mau chóng mang anh ba của anh đi đây, lần này anh ấy đã hại mấy người rồi.


“Chúng ta đưa anh ta đến bệnh viện trước đi.

” Diệp Thủy Thanh đoán chắc chắn Cận Quý Hồng muốn cắt đứt qua lại hoàn toàn với nhà mẹ của mình rồi, cuộc sống của Tào Bình và Trần Giang nghĩ thôi cũng cảm thấy không thể tiếp tục nữa, vả lại Trần Giang cũng bị anh chị em của mình oán trách, cả đời cũng phải tự trách, Cận Văn Nghiệp hại người rất nặng.

Cận Văn Lễ lại ngây ra một lúc, mới ra ngoài tìm điện thoại công cộng gọi xe cấp cứu.

Đến bệnh viện trải qua chẩn đoán sơ bộ, tình hình vết thương của Cận Văn Nghiệp khá nghiêm trọng, xương sườn và xương hai chân đều gãy, gãy xương sườn cũng không nghiêm trọng cũng không có bệnh biến chứng, nhưng hai chân không làm tốt thì sẽ để lại di chứng dẫn đến tàn tật.

Cận Văn Lễ không dám nói với bố mẹ ngay, cũng không phải vì Cận Văn Nghiệp có thể sẽ tàn phế, mà là sợ họ không chấp nhận được đả kích chuyện nhà chị cả, rồi lại lo lắng sinh bệnh.


“Người nhà Cận Văn Nghiệp, bệnh nhân tỉnh rồi, anh chị vào một người chăm sóc.

Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh vội vào phòng bệnh, chỉ thấy Cận Văn Nghiệp mở mắt biểu cảm đau đớn muốn nói gì đó.

“Bệnh nhân gãy xương sườn, bây giờ hô hấp cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn, hai người lại gần anh ấy chút.

” Y tá dặn dò việc chú ý xong thì ra ngoài.

Cận Văn Lễ đi đến bên cạnh Cận Văn Nghiệp khom người nghe anh ta muốn nói gì, Diệp Thủy Thanh cũng qua theo, đứng bên cạnh Cận Văn Lễ.

“Báo, báo cảnh sát.

” Cận Văn Nghiệp tốn cả buổi mới nói ra được.

Mặt Cận Văn Lễ không cảm xúc: “Anh bị người ta đánh đến ngu rồi à? Cảnh sát đã qua bên phía nhà Trần Giang từ lâu rồi, còn cần anh nói à!”
“Tố, tố, Trần Giang, đền…, đền tiền cho anh.

” Cận Văn Nghiệp không dám dùng sức thở sâu, nói xong câu này thì suýt chút đã đau đến ngất đi.

“Văn Lễ, anh đừng kích động, không đáng vì loại khốn khiếp như anh ta!” Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ sau khi nghe rõ Cận Văn Nghiệp muốn báo cảnh sát muốn bảo Trần Giang đền tiền thì tiện tay túm lấy chăn trên giường ấn lên mặt Cận Văn Nghiệp, nhìn điệu bộ đoán chừng là muốn ngột chết anh ta, thì vội liều mạng kéo Cận Văn Lễ về phía sau, không để anh nhất thời kích động mà gây ra lỗi lầm lớn.

Không dễ gì mới kéo được người ra, Cận Văn Nghiệp trợn trắng mắt, không nói được chữ nào.

“Cận Văn Nghiệp, anh ba họ Cận, con mẹ nó tôi biết anh chưa chết, có thể nghe tôi nói chuyện.

Tôi nói anh biết, Trần Giang không tố anh với học trò của anh hợp mưu trộm đồ giết người thì đã không tệ rồi, anh còn nhớ nhung bảo người ta đền tiền cho anh! Anh vẫn không biết bản thân anh liệt rồi nhỉ, nửa đời sau có thể chống gậy đi đường đã là may mắn rồi, vừa hay chị ba chăm Cận Phúc rồi hầu luôn cả anh!”
Câu nói của anh vừa dứt, Cận Văn Nghiệp đã mở to miệng hét lên “A! A!” Khóe mắt rướm nước, như không dám tin lời Cận Văn Lễ nói.

“Anh cứ yên tâm nằm đó đi, khát không làm chết được anh, đói cũng không chết được anh, tôi đã hết tình hết nghĩa rồi.


Cận Văn Lễ nói xong thì không thèm nhìn Cận Văn Nghiệp nữa, kéo tay Diệp Thủy Thanh ra khỏi phòng bệnh.

“Bây giờ làm sao?” Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng không có ý kiến, chuyện này căn bản không giấu gia đình được, tối nay Cận Văn Nghiệp không về nhà thì sẽ lộ tẩy.


“Anh cũng không biết, suy nghĩ thêm vậy, hơn nữa cũng không có lý nào chúng ta phải trả tiền viện phí cho anh ấy, vừa nãy đã tiêu không ít tiền rồi.

“Vậy chúng ta về trước, xem tình hình trong nhà rồi hẵng nói.


Cận Văn Lễ gật đầu đồng ý, rồi lại nhờ y tá trông Cận Văn Nghiệp giúp một lát, nói mình về nhà lấy tiền rồi quay lại ngay.

Sau đó hai người lái xe chạy về nhà bố mẹ Cận Văn Lễ, trên đường còn đến cửa hàng mua chút trái cây, đến lúc đó chỉ nói hôm nay tan làm sớm qua thăm, đợi lúc dành thời gian rồi lại đến bên phía nhà Hoàng Kim Hoa một chuyến nói chuyện này với chị ta, bảo chị ta đến bệnh viện chăm sóc Cận Văn Nghiệp, suốt dọc đường hai người nghĩ đi nghĩ lại làm sao mới có thể nói chuyện này với bố mẹ một cách uyển chuyển, cuối cùng vẫn quyết định nói vì tiền mà Cận Văn Nghiệp xảy ra tranh chấp với người khác rồi bị đánh nhập viện.

Chỉ là suy nghĩ mặc dù hay, đợi lúc vào cổng mới phát hiện, lý do soạn sẵn trước đó đều không dùng tới được, bởi vì chị cả Cận Quý Hồng đã đến rồi, đang khóc lóc không thở nổi, Đồng Tú Vân cũng đã nằm trên giường nhắm mắt không nói chuyện.

“Chị cả, chị không sang nhà họ Trần mà chạy đến đây làm gì, bố mẹ đã tần ấy tuổi rồi, qua mấy hôm nữa chị nói chuyện này không được sao.

” Cận Văn Lễ có chút oán trách Cận Quý Hồng.

“Em hỏi xem bây giờ nhà họ Trần có cho chị vào nhà không! Xảy ra chuyện như vậy chị có thể không ra ngoài sống sao, chị là bị người ta lừa ra ngoài! Chị biết em trách chị không nên nói với bố mẹ, thế nỗi khổ của chị biết nói với ai đây? Tuổi chị cũng không còn nhỏ nữa chỉ có một đứa con gái như Tào Bình, bây giờ Trần Giang đã quyết không sống với nó nữa, cuộc sống của con gái chị đang yên ổn bây giờ lại rơi vào bước ầm ĩ ly hôn, sau này còn có thể ngẩng đầu làm người sao! Ban đầu không phải bố mẹ nói giúp, cứ bảo chị giúp thằng ba sắp xếp người vào quán ăn của Trần Giang thì làm sao có chuyện hôm nay, tính nết thằng ba ai mà không rõ, nếu không phải bố mẹ nuông chìu thì chị có thể đồng ý với nó sao! Chẳng phải nhà em cũng cho nó năm nghìn tệ à, nhưng vẫn may là không ai xảy ra chuyện, sau này chị phải làm sao đây, con gái còn không hận chị cả đời sao!”
Cận Quý Hồng nói xong thì lại bắt đầu khóc, khóc một hồi rồi lại nói: “Thằng ba đó lúc này nó trốn cũng có ích gì, đợi nhà họ Trần tìm nó tính sổ đi, đồn cảnh sát còn phải tìm nó đấy!”
“Không cần tìm đâu, người đang ở bệnh viện đấy, chân bị Trần Giang với họ hàng nhà bọn họ đánh gãy tại chỗ rồi, xương cũng gãy hai ba khúc, bác sĩ nói nếu chân chữa đàng hoàng, chăm chỉ bồi dưỡng phục hồi thì may ra có thể chống gậy đi, nếu không thì phế rồi! Hơn nữa tiền thuốc men chắc chắn tiêu không ít.

” Cận Văn Lễ dứt khoát nói ra hết sự thật, chuyện đã đến bước này rồi cũng không cần phải giấu nữa.

Cận Quý Hồng không ngờ Cận Văn Nghiệp đã bị Trần Giang đánh phế rồi, nhất thời không phản ứng kịp chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế không biết nói gì mới được.

“Văn Lễ à.

” Đồng Tú Vân gọi con trai út một tiếng định ngồi dậy, Cận Quan Tường vội đến đỡ bà, Cận Văn Lễ cũng bước nhanh đi qua.

“Mẹ, con ở đây, mẹ đừng gấp, chuyện còn phải từ từ giải quyết.


Đồng Tú Vân ngay cả nước mắt cũng không rơi ra được, chỉ khàn giọng nói: “Chúng ta có lỗi với nhà họ Trần, ban đầu anh ba của con hại con trai lớn nhà họ Thôi người ta, bây giờ lại hại chết bố của Trần Giang, đây đâu còn là chuyện con người làm nữa! Lời con nói vừa nãy mẹ cũng nghe hiểu rồi, mẹ quyết định không cần chữa chân cho nó, đợi xương liền lại thì đón về, mẹ thà để nửa đời sau nó liệt trên giường cũng không thể để nó đi hại người nữa, nếu nó khỏe rồi có thể đi thì sẽ không ngừng ý muốn hại người, mẹ đã hối hận không nên tìm bọn con cầu xin giúp nó, đều là lỗi một mình mẹ, có tội gì cứ để mình mẹ gánh đi, sau này nó có hận thì cũng hận mẹ, con với Diệp Thủy Thanh không được tiêu tiền cho nó nữa!”

“Mẹ, mẹ đừng nói lẫy.

” Cận Văn Lễ khuyên nhủ.

“Không phải nói lẫy, thằng út này, con cứ nghe lời mẹ con đi, nhà chúng ta không thể có thêm ai xảy ra chuyện vì anh ba con nữa, nó —— vẫn nên nằm trên giường vậy.

” Cận Quan Tường nước mắt giàn giụa đưa ra quyết định, con trai của mình ông có thể không đau lòng sao, nhưng không thể để cho anh ta đi hại người nữa, vả lại nhà họ Trần biết kết quả này đoán chừng cũng có thể tho cho anh ta một mạng, sẽ không để đồn cảnh sát đến bắt người.

Cận Quý Hồng thấy vậy cũng không còn gì để nói, đứng dậy bỏ đi, người trong nhà đều hiểu rõ, lần này chị ấy đi thì về sau cũng sẽ không quay lại nữa.

“Văn Lễ, con với Thủy Thanh đi nói với vợ thằng ba một tiếng, bảo nó đến bệnh viện chăm sóc anh ba của con, đưa hai đứa nhỏ đến đây, không cần nói thêm gì khác với nó.


Cận Văn Lễ rưng rưng gật đầu, rồi lại cùng Diệp Thủy Thanh đến tìm Hoàng Kim Hoa, Hoàng Kim Hoa cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngốc nghếch giao Cận Phúc và Cận Luy cho họ, mình thì thu dọn đồ đến bệnh viện.

“Chị ba, chị mang theo chút tiền.

” Diệp Thủy Thanh nhắc nhở Hoàng Kim Hoa một câu.

“Chị không có tiền, tiền đều do anh ba của em quản, chị cũng không biết để đâu, sổ tiết kiệm chị cũng không biết mật mã.


“Vậy thì khoan hãy mang, chị cầm một trăm tệ này đi, mua vài món lặt vặt là đủ rồi, đến bệnh viện rồi chị hỏi anh ba tiền để đâu.

” Diệp Thủy Thanh lấy trong túi ra một trăm tệ đưa cho Hoàng Kim Hoa, Hoàng Kim Hoa nhận lấy không nói lời nào.

“Ngay cả vợ mình mà anh ba của anh cũng đề phòng, đúng là coi tiền nặng như mạng.


“Trong mắt anh ấy tiền quan trọng hơn mạng sống, có điều anh ấy làm nhiều tiền đi nữa cũng xem anh ấy có tiêu cho cái mạng đó không, mấy ngày này em qua chỗ bố mẹ anh trông nom nhiều chút, họ không đối phó nổi hai đứa nhỏ, anh còn phải thương lượng với nhà họ Trần.


“Em biết, đợi lát tiện đường đến công ty trước, em dặn dò mấy câu, sau đó đến chỗ bố mẹ anh.


Cận Văn Lễ trả lời rồi quay đầu xe, lái về phía công ty.

“Tổng giám đốc Diệp, cô về rồi, đạo diễn Trịnh vừa đến, nói nhất định phải bàn với cô chuyện đổi diễn viên chính, buổi chiều còn muốn qua nữa.


” Diệp Thủy Thanh vừa bước vào, Văn Sinh đã vội báo cáo công việc.

“Tôi không rảnh, mấy ngày nay trong nhà tôi xảy ra chút chuyện không thể đến được, cậu liên lạc với Lý Như bảo cô ấy qua trông chừng mấy ngày, chiều Trịnh Duy Tân đến thì cậu nói với anh ta không thể đổi diễn viên chính.


“Đạo diễn Trịnh bảo tốt nhất là để người đầu tư đều biểu quyết.


“Anh ta nằm mơ đi, anh ta muốn tiếp tục ở lại công ty thì cứ ở, không muốn thì tôi trả tiền cho anh ta!” Diệp Thủy Thanh xua tay một cách mất kiên nhẫn, rồi lại dặn dò mấy câu thì định đi, nhưng bị Văn Sinh gọi lại.

“Tổng giám đốc, còn một chuyện chủ nhiệm Lý trong xưởng cô còn đang đợi cô ở trong!”
Chủ nhiệm Lý trong xưởng? Diệp Thủy Thanh suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại chủ nhiệm Lý là Lý Xương, mặc dù trong lòng sốt ruột nhưng cũng chỉ đành đi gặp anh ấy trước.

“Anh Lý, anh tìm em có việc sao?”
“Thủy Thanh à, anh đợi em cả buổi rồi, có chuyện phải nói với em.

” Lý Xương mỉm cười đứng dậy.

“Anh Lý, thật sự ngại quá, nhà chị cả Văn Lễ xảy ra chút việc, em vội đi, anh nói ngắn gọn đi.


Lý Xương liền nói: “Vậy anh chỉ nói đại khái thôi, trong xưởng sắp thay đổi chế độ rồi, đổi thành chế độ trách nhiệm quản lý xưởng, bây giờ trong xưởng đang kêu gọi công chức góp vốn đầu tư cổ phần, không đầu tư thì sau này sẽ không có bất kỳ phúc lợi gì, có lẽ hồ sơ cũng phải chuyển đi.

Hôm qua xưởng trưởng cố ý gọi anh qua nói chuyện của em, nói bây giờ em là nhà doanh nghiệp, phụ nữ mạnh mẽ, chuyện đầu tư chắc hẳn có tác dụng dẫn đầu, không thể quá hẹp hòi.

Nếu bên phía Văn Lễ cần người giúp đỡ em chỉ việc nói với anh một tiếng, anh có thể đến bất cứ lúc nào!”
Đầu Diệp Thủy Thanh đã rất đau rồi, sao chuyện này cũng đuổi đến thế, bây giờ mình đã sứt đầu mẻ trán rồi, kết quả Trịnh Duy Tân làm loạn theo thì không nói, bây giờ trong xưởng lại lòi ra chuyện góp vốn, chuyện này bảo cô phải bắt tay xử lý từ đâu đây.

“Thủy Thanh, tôi thấy Văn Lễ ở cổng, trong xe còn có hai đứa nhỏ, có một đứa hình như có tật là con nhà bác ba của cô hả? Anh, sao anh lại chạy đến đây?” Lúc này Lý Như cũng từ ngoài đi vào, thấy anh trai của mình thì rất ngạc nhiên.

“Lý Như, tôi không có thời gian nói chuyện với hai người, lát nữa bảo Văn Sinh nói với cô nhé, tôi đi trước.

” Diệp Thủy Thanh không muốn làm lỡ thời gian nữa, chỉ nói một câu rồi định đi ra ngoài, lại bị Lý Như kéo lại.

“Tôi chỉ nói một câu, trong lòng cô phải có quyết định, bên phía nhà sách không định nhập sách chúng ta xuất bản nữa rồi.


Diệp Thủy Thanh nghe xong thì nhắm mắt, trong lòng cười khổ: Là sau khi mình sống lại mọi thứ quá thuận lợi sao, cho nên toàn bộ phiền phức đều tìm đến vào lúc này!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.