Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 90: Chương 90




“Anh đợi đã, cửa chưa đóng kín, anh đi đóng cửa.

” Diệp Thủy Thanh thở gấp đẩy Cận Văn Lễ đang đè trên người mình ra, bảo anh xuống giường xem.

Cận Văn Lễ buông lỏng môi của Diệp Thủy Thanh ra, hung hăng xoa cô mấy cái rồi mới nhanh chóng nhảy xuống giường, đến bên cửa quả nhiên nhìn thấy có khe hở, liền đóng cửa khóa chặt lại, rồi vội vàng chạy lại giường.

Náo Náo trốn dưới bàn ăn, vỗ ngực của mình cho đỡ sợ, vẫn may mình chạy nhanh nếu không thì chắc chắn sẽ bị bố mẹ phát hiện, lại ngồi xổm mấy phút thì không có tiếng động gì nữa mới từ dưới bàn bò ra.

 
Thẩm Hạo đang ngủ say thì cảm thấy trên người mình có thứ gì đè mình nặng nề, khiến cậu bé gần như sắp không thở nổi, đang muốn cố sức vùng ra thì đột nhiên cảm thấy miệng mình bị một thứ ướt ướt chặn lại, là ai xấu như vậy, muốn ngột chết mình à!
Thẩm Hạo nhắm mắt hít thở, lấy sức mở mắt muốn đẩy thứ trên người ra, kết quả mượn ánh sáng bên ngoài thì phát hiện là Náo Náo!
“Náo Náo, em làm gì thế!” Mặc dù giọng Thẩm Hạo nhỏ, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng khó chịu.


“Làm việc!” Náo Náo nói xong thì cơ thể béo lùn cứ đ è xuống, miệng trề ra cũng theo đó mà áp lên môi Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo vội tránh sang bên cạnh, nhưng không địch nổi sức bổ nhào của Náo Náo, hai đứa nhỏ lập tức va vào nhau, Thẩm Hạo chỉ cảm thấy môi nóng lên sau đó là đau, Náo Náo cũng dập đầu, khẽ hô một tiếng rồi ngồi dậy.

Thẩm Hạo bò dậy từ trên giường, mở cái đèn nhỏ trên bàn, sờ môi mình thì thấy tay đầy máu.

“Anh Tiểu Hạo, môi anh bị rách rồi, mau bôi thuốc, em đi lấy cho anh.


 
Thẩm Hạo kéo cô bé lại: “Không cần, vết thương trên môi qua mấy ngày là khỏi, chuyện vừa nãy em làm là học từ ai vậy.



Náo Náo tin lời Thẩm Hạo nên không ra ngoài nữa, nghe anh hỏi thì bản thân lại đắc ý: “Học theo bố em, lúc ăn cơm em nghe bố nói buổi tối bố phải làm việc mà còn vui vẻ như vậy, nên em lén ở ngoài cửa xem bố em làm việc gì, thì ra là bố hôn mẹ em, vừa nãy nếu không phải em chạy nhanh trốn dưới bàn ăn, chắc chắn sẽ bị bố bắt lại! Em thấy bố vui như vậy nên cũng muốn biết việc này có thật sự chơi vui đến thế không, nhưng vừa nãy em thử cũng không thấy vui, anh Tiểu Hạo thấy vui không?”
Mặt Thẩm Hạo liền ửng đỏ, lòng hiếu kỳ của Náo Náo cũng lớn quá rồi, vậy mà lại nhìn lén người lớn ngủ, mặc dù cậu bé cũng hiểu lơ mơ về chuyện giữa người lớn, nhưng lại hiểu được đó là chuyện rất ngại ngùng, không thể nhìn cũng không thể nói càng không thể học theo, thế là cố ý xụ mặt: “Suýt chút anh bị em đè chết còn có cảm giác gì được, không vui chút nào! Náo Náo đó là chuyện người lớn mới làm được, đợi em lớn rồi mới có thể cảm thấy vui, sau này em không được làm loại chuyện này nữa, nghe chưa!”
“Không làm thì không làm, dù sao cũng không thú vị.

Anh Tiểu Hạo, anh dẫn em về phòng đi, một mình em về sợ lắm.


Thẩm Hạo chạm vào môi đã cầm máu, bất lực mở cửa nhìn ra tình hình bên ngoài, sau đó tắt đèn lặng lẽ dẫn Náo Náo về phòng cô bé.

Lúc bản thân lén nhìn chú thím ngủ thì không biết sợ, lúc một mình trốn dưới bàn ăn cũng không biết sợ, lén chạy vào phòng mình đè mình cũng không sợ, cứ khăng khăng nói sợ vào lúc này, con bé này chẳng phải đang chơi xấu mình sao?
Thẩm Hạo về phòng mình, nằm trên giường hoảng hồn suy nghĩ: Náo Náo, không dễ dạy!
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.