Lúc đó thừa dịp khi mình ngồi xe lăn còn lắc lư được, giả làm lão Đinh liên lạc nghĩa trang, thông qua ý thức quản lý cực kỳ mạnh mẽ của bản thân, an bài âm trạch cho mình.
Sau đó bị lão Đinh mắng cho một trận.
Có gì mà phải tức giận chứ. Lưu Trì cảm thấy Đinh Lăng còn không bằng hắn, hắn đã bị bệnh như thế 4-5 năm, từ khi mới bị tê tay tê chân đến sau đó tay chân nhũn cả ra, phát triển đến bây giờ bại liệt chi dưới, tại sao còn chưa thể nhận mệnh.
Hắn không sống được bao lâu nữa, khả năng chỉ còn hai năm, hoặc một năm, thậm chí nửa năm bởi vì cơ hô hấp vô lực, suy kiệt hô hấp mà chết.
Cho nên hiện tại hắn tự an bài hậu sự cho mình, không phải là để giảm phiền phức cho lão Đinh sao.
Lúc đó hắn chết rồi, xác trực tiếp đốt luôn rồi chôn, bớt khá việc.
——————
May mắn là mười năm rồi nghĩa trang này cũng không thay đổi, tạm công nhận Lưu Trì đã học được cách thanh toán bằng di động, thuận lợi gọi xe, một xe đưa hắn đến cửa lớn.
Hắn đã nói chỗ này phong cảnh không tệ, non xanh nước biếc, quả thực là trái Thanh Long phải Bạch hổ trước Chu Tước sau Huyền Vũ.
Hắn nâng cửa tùy ý mua bó hoa, dựa vào ký ức đi tìm phong thủy bảo địa của mình.
Ha, quả nhiên chân dài không đen giống nhau, lúc đó hắn cảm thấy phải rất lâu mới tìm được, bây giờ mấy phút đã đến nơi rồi.
“Lưu —— Trì.”
Hắn nhìn trên mặt mộ bia có khắc năm sinh tuất và tịnh chiếu* của người đàn ông rắn rỏi suất khí bức người, nhịn không được che mặt lại.
*đoán là ảnh trên mộ
Lão Đinh này thật là không nghe lời, đã nói để một mình hắn tiêu sái, còn không được chen chân theo rồi.
Tại sao còn làm một chiếc mộ đôi, nửa còn lại giữ cho mình