Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.
Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.
Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.
Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.
Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.
Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.
Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn c.h.é.m đầu người khác rồi.
1.
Ta vốn là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, sắp nghỉ hưu thì đầu óc nóng lên, nhảy xuống sông cứu hai đứa nhóc bị rơi xuống nước, rồi tèo luôn.
Do việc cứu người tích được công đức, Diêm Vương quyết định cho ta thêm 20 năm dương thọ.
Ta hí hửng chuẩn bị quay lại dương gian tận hưởng cuộc sống hưu trí tuyệt vời, thì lúc ấy—
Một nam nhân mặc cổ phục tên là Thịnh Cảnh Thái đang khóc lóc kể lể trước mặt Diêm Vương, nói rằng không muốn làm hoàng đế nữa.
Đế vương thời cổ, chỉ cần không phải vua mất nước, thì chính là người thật sự có quyền sinh sát trong tay!
Thấy tên kia làm bộ làm tịch như vậy, không thèm thì thôi, để ta làm vậy!
Ta ngồi chễm chệ trên long ỷ, ép bản thân nghe hết báo cáo của đám đại thần, rồi đưa ra một loạt biện pháp ứng phó.
Long ỷ thì rộng lớn và lộng lẫy, nhưng không thể nằm, không thể dựa, lại còn phải ngồi đúng tư thế uy nghiêm của đế vương trong thời gian dài.
Ngồi lâu thật sự rất mệt.
Thật nhớ cái ghế văn phòng triệu đô trong phòng làm việc của ta quá!
"Hoàng thượng, thần muốn luận tội Tề Quốc Công. Gia giáo bất nghiêm, không biết dạy con. Ngày thành hôn, hắn bỏ rơi tiểu thư nhà Bá tước An Dương, lại bỏ trốn cùng một cô gái bán trà, cuối cùng còn định tự sát vì tình. Thật sự là trái với đạo lý, không thể dung thứ!"
Ta lập tức như được hồi m.á.u đầy bình.
Có ba cách để tỉnh táo đầu óc: buôn chuyện, buôn chuyện, và vẫn là buôn chuyện.
Ta ngồi thẳng dậy, liếc mắt nhìn Tề Quốc Công đang nổi giận đùng đùng, lập tức nói:
“Cứ nói cho trẫm nghe!”
Bọn ngôn quan như được tiêm thuốc k1ch thích, thi nhau kể lại tội trạng hỗn láo của con trai thứ của Tề Quốc Công.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhìn bọn họ tranh luận hăng say, viện dẫn kinh điển, ai nấy đều đầy chính khí, lòng đầy nghĩa khí.
Tề Quốc Công cùng ngôn quan khẩu chiến, một mình chống lại hàng chục người.
Kết quả ư? Tất nhiên là không địch lại rồi.
Tề Quốc Công bị chửi đến mức không còn chỗ nào lành lặn.
Có vị quan phát hiện ta – vị hoàng đế này – vẫn đang ngồi trên kia xem náo nhiệt rất vui vẻ, lập tức chĩa mũi dùi sang ta:
"Hoàng thượng, Tề Quốc Công tu thân chưa đủ, trị gia không nghiêm, dung túng con trai phá bỏ hôn ước, sau lại hãm hại con gái Bá tước An Dương. Con gái nhà lành không thể giữ được lòng vị hôn phu, đạo lý ở đâu? Quốc Công phu nhân còn đến phủ Bá tước An Dương ép hôn, không được thì liền đánh đập cha con người ta. Hành vi vô lý, phẩm đức kém cỏi, thật không xứng với vị trí hiện có. Thần khẩn cầu Hoàng thượng nghiêm trị Tề Quốc Công!"
Ngôn quan chia thành hai phe, một phe đòi nghiêm trị để giữ quốc pháp và lễ pháp.
Một phe cho rằng chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.
Dù gì Tề Quốc Công cũng là ngoại thích của Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử, nể mặt Phật chứ không nể mặt tăng.
Hai phe tranh luận đến mức đầu rơi m.á.u chảy, nước bọt bay tứ tung.
Nhìn trăm quan cãi nhau như nồi lẩu thập cẩm, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao nguyên chủ lại không muốn làm hoàng đế nữa.
Chỉ một chuyện nhỏ nhặt thế này thôi mà đã cãi đến trời long đất lở, người không biết còn tưởng quốc gia sắp diệt vong.
Đúng là trò hề thiên hạ.
Nhưng đã ầm ĩ đến mức này, không xử lý cũng không được.
Ta liền hắng giọng, hỏi:
“Thằng con thứ của Tề gia và cô gái bán trà kia, rốt cuộc có c.h.ế.t vì tình không?”
Triều đình náo nhiệt như cái chợ bỗng rơi vào yên lặng.
Chốc lát sau, một ngôn quan trả lời:
“Tâu Hoàng thượng, may mắn thay chưa chết, đã được người cứu sống rồi ạ.”
“Vậy à...” Ta suy nghĩ một chút, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, ta vỗ bàn quyết định.
“Chuyện tình của họ cảm động trời đất, truyền lệnh cho họ thành thân ngay trong ngày.”
Tiếng hít khí lạnh vang lên không ngớt. Ta cho rằng bá quan văn võ đang kinh ngạc vì quyết định anh minh thần võ của ta, cảm thấy rất thoải mái, bèn nói tiếp:
“Hủy bỏ hôn ước giữa Nhị công tử họ Tề và tiểu thư phủ An Dương Bá.”