Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Chương 7: Chương 7



7.

Ta lại đến cung Khôn Ninh, an ủi Thập Ngũ.

Cô bé như nụ hoa vừa chớm nở, vì uất ức mà đôi mắt sưng đỏ.

Thấy ta đã nổi giận vì nàng, nàng vừa mừng vừa kích động, nắm lấy tay áo ta, kể hết bao tủi nhục trước kia.

“Phụ hoàng vì sao đến giờ mới nhớ ra phải làm chủ cho nhi thần?” Thập Ngũ ba phần đáng thương, năm phần uất ức, hai phần  giận dữ mà chất vấn ta.

Sau này ta mới hiểu, công chúa đích nữ của nguyên chủ lại phải chịu nhiều oan ức như vậy.

Ngoài Hứa Kiều Dung, ngay cả con gái ruột của Thái hậu, muội ruột của nguyên chủ – Trưởng công chúa Vinh Thành, và cả con gái nàng ta, cũng thường xuyên bắt nạt Thập Ngũ.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nguyên chủ tuy đau lòng vì con gái chịu oan, nhưng do e ngại Thái hậu nên đành mắt nhắm mắt mở.

Ta lại mắng nguyên chủ không tiếc lời: “Đồ hèn! Kẻ nhu nhược! Không xứng làm nam nhân.”

Tất nhiên, ta cũng hiểu cho nguyên chủ.

Nguyên chủ từ một hoàng tử không được sủng ái, vượt qua bao hoàng tử có thế lực, được lập làm thái tử rồi lên ngôi hoàng đế, không thể không kể đến công lao to lớn của Thái hậu.

Nguyên chủ đối với Thái hậu, một lòng trung thành.

Chỉ tiếc, một đế vương đạo đức  mạnh mẽ lại gặp phải Thái hậu biết lấy ân để ép trả.

Không chỉ dùng đạo đức để trói buộc nguyên chủ nhiều lần, còn can thiệp triều chính, một lòng mưu lợi cho gia tộc Hứa.

Con gái Thái hậu – Trưởng công chúa Vinh Thành, kiêu căng ngạo mạn, xa hoa phóng túng. Nuôi tình lang, cướp chồng người, coi mạng người như cỏ rác, tác oai tác quái, khiến trăm quan oán hận.

Nhưng vì có Thái hậu che chở, tất cả chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cháu gái Thái hậu – Hứa Mạn, cũng chẳng khác gì Vinh Thành công chúa, ích kỷ độc ác, việc gì vô đức là có nàng ta.

Chỉ vì có Thái hậu làm bùa hộ mệnh, trước triều sau cung, ngang ngược vô pháp.

Cháu gái họ của Thái hậu – Hứa Kiều Dung, chẳng phải hoàng thân quốc thích, cũng không có công trạng gì với triều đình hay xã tắc, vậy mà cũng nhờ sự ép buộc của Thái hậu mà được phong làm huyện chủ.

Những chuyện đó còn có thể bỏ qua, nhưng điều khiến nguyên chủ khó lòng tha thứ nhất chính là—

Bạch nguyệt quang trong lòng nguyên chủ, nguyên hoàng hậu mất sớm, cũng có bàn tay của Thái hậu chen vào.

Thế mà nguyên chủ không dám hó hé, thậm chí còn chẳng dám truy hỏi Thái hậu.

Vì Thái hậu giỏi dùng đạo lý ép người, quan ngôn lại thích dùng đạo hiếu để chèn ép hắn. Hai ngọn núi lớn đè lên khiến hắn không sao thở nổi.

Còn ta lại thấy, nguyên chủ có một nửa là tự chuốc lấy.

Toàn Phúc cung kính trình cho ta một bản thánh chỉ màu vàng sáng chói.

“Đây là bản chiếu thư giáng tước do Ty Giám Tư Lễ thảo ra, cùng nội dung khiển trách, xin Hoàng thượng xem qua.”

Nội dung thánh chỉ viết vô cùng nghiêm khắc, khiển trách có lý có tình, từng câu chữ đều là tội trạng bất kính với Thái hậu, bất kính với hoàng thất của Hứa Kiều Dung, thậm chí liệt kê ra ba mươi điều tội danh của nàng.

Quả nhiên trên có sở thích, dưới tất khắc theo sát.

Ta lấy ngọc tỷ ra, đóng dấu ấn lớn.

Toàn Phúc truyền chỉ xong trở về, kể cho ta nghe đủ loại phản ứng của Hứa Gia.

Ban đầu là không thể tin nổi, sau đó giận dữ chất vấn. Cuối cùng, khi nhận ra ta làm thật, lại la lối đòi vào cung gặp Thái hậu.

Đã hạ quyết tâm xử lý Hứa gia, sao có thể để họ gặp Thái hậu? Ta từ lâu đã cắt đứt liên lạc giữa Thái hậu và bên ngoài.

Giờ đây Từ Ninh Cung, không có sự cho phép của ta, người ngoài đến một chữ cũng không thể truyền vào.

Hậu quả của việc xử lý gia tộc tộc họ Hứa, đến ngày thứ ba thì bùng nổ.

Một nhóm ngôn quan nhất tề phẫn nộ công kích ta.

“ Hứa gia là ngoại tộc của Thái hậu, Hoàng thượng xử trí họ, Thái hậu tất sẽ thương tâm, vậy làm sao có thể an hưởng tuổi già?”

Những con ch.ó săn của Hứa gia, không ai là không trách mắng ta bất hiếu với Thái hậu.

Triều đại phong kiến, trị nước bằng hiếu đạo. Hoàng đế dù là vì mục đích chính trị hay để lấy tiếng thơm, đều phải cực kỳ hiếu thuận với Thái hậu, để thể hiện đạo hiếu.

Ta động vào ngoại tộc của Thái hậu, chính là muốn ra oai với Thái hậu, trong lòng dân chúng thiên hạ, đó chính là biểu hiện của bất hiếu.

Ta không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ chịu đựng mọi lời chỉ trích từ đám ngôn quan, rồi quay sang hỏi Toàn Phúc:

“Đã ghi lại chưa?”

Toàn Phúc nhỏ giọng đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đều đã ghi lại rồi.”

 

 

Toàn Phúc là thái giám thân cận và đắc lực nhất của ta, làm việc cẩn trọng, tỉ mỉ, mọi việc ta giao đều hoàn thành không sai sót.

“Đám ngôn quan này, không thể dễ dàng buông tha, lát nữa ngươi thay ta soạn một đạo thánh chỉ, ban cho bọn họ mỗi người một hũ ‘Thanh Tâm Tửu’, để họ bình tĩnh lại.”

Toàn Phúc hơi khựng lại, dè dặt hỏi: “Hoàng thượng nói ‘Thanh Tâm Tửu’… là loại đó ạ?”

Ta nhướng mày, giọng thản nhiên: “Còn có thể là loại nào? Chính là hũ rượu ướp bằng nước giếng lạnh ba năm dưới lãnh cung ấy.”

Toàn Phúc cúi đầu cười, lui xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.