Trọng Sinh Làm Hoàng Đế Ta Khuấy Đảo Thiên Hạ

Chương 8: Chương 8



8.

Sau khi trở thành Thái tử, Thái hậu đích thân chỉ định hắn cho ta, những năm qua dùng cũng khá thuận tay.

Nhưng vì là người của Thái hậu, nguyên chủ không dám hoàn toàn tin tưởng, lại cũng không dám dễ dàng động vào, đến nỗi uất ức gần chết.

Ta thì khác, có thể leo lên đến vị trí Tổng quản đại thái giám, thì tuyệt đối không phải hạng ngu ngốc.

Một bà lão già nua sắp hết đời trong hậu cung, so với ta – kẻ đang độ tuổi sung mãn, đến cả kẻ ngốc cũng biết nên chọn ai.

Ta chỉ cần thể hiện chút uy nghi và thủ đoạn bình thường của một đế vương là đã đủ khiến hắn ta run rẩy lo sợ, không dám có chút tâm tư nào vượt giới hạn.

Tối qua để hắn đến phủ Hứa gia tuyên chỉ và chấp hành mệnh lệnh, cũng là để thử lòng hắn.

May mà, lão già này không khiến ta thất vọng.

Sau khi trở về, còn mang đủ hai vạn lượng ngân phiếu mà  Hứa  gia đưa cho hắn dâng lên ta.

Ta cũng thèm khát số bạc đó lắm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ lấy một nửa cho vào kho riêng.

Lưu Bang dù mang tiếng là lưu manh hoàng đế, vẫn có một đám người trung thành không tiếc mạng sống vì hắn.

Còn Hạng Vũ – một Tây Sở Bá Vương lẫm liệt, dũng mãnh vô song, lại không có lấy một người dùng được bên cạnh.

Chẳng phải tất cả đều vì tiền bạc mà ra sao?

Kẻ đứng đầu, phải biết kết hợp ân uy, khen thưởng rõ ràng, lấy lợi ích dẫn dụ, hứa hẹn danh vọng.

Chỉ cần thế, ắt không lo không thu hút được nhân tài.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Một kẻ chỉ biết vẽ bánh trên giấy mà giữ khư khư kho báu, dù miệng lưỡi có khéo đến đâu, cũng không giữ nổi lòng người.

Vì ta im lặng nên đám ngôn quan càng mắng hăng hơn.

Như thể ta đây – một Hoàng đế, không đến trước Thái hậu dập đầu nhận tội, không ban bố tội kỷ chiếu, thì Đại Thịnh phải diệt vong đến nơi.

Đợi bọn họ mắng đủ, ta khẽ hắng giọng, hỏi Toàn Phúc:

“Thái hậu tâm tình u uất, lâu ngày chữa không khỏi, từng có một bài thuốc dân gian, bảo rằng cắt ba lạng thịt đùi, sắc thuốc ba lần, sẽ khỏi bệnh. Trẫm cho rằng đó là lời hoang đường. Nay nghĩ lại, trẫm quả thật bất hiếu vô cùng.”

Toàn Phúc: “…”

Đám ngôn quan lập tức hớn hở ra mặt.

Ta nhìn về phía thủ lĩnh trong đám tay chân của Hứa gia đang kêu gào to nhất – Tả đô ngự sử Tôn Đạo Lương, nói:

“Tôn ái khanh nói rất đúng, làm con phải bằng mọi cách thỏa mãn tâm nguyện của mẹ để báo đáp ân dưỡng dục. Lấy thịt đùi làm thuốc, tuy nghe ghê rợn, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cũng phải thử.”

Ánh mắt ta chăm chú nhìn Toàn Phúc, mang theo cảnh cáo rõ rệt.

Làm Tổng quản đại thái giám nhiều năm, đến thời khắc then chốt mà ngươi làm hỏng chuyện, đừng trách lão tử tuyệt tình.

“Toàn Phúc, bài thuốc dân gian kia hình như còn ghi chú rằng, nếu là người có huyết thống với bệnh nhân thì hiệu quả càng cao, có phải không?”

Trán Toàn Phúc đổ mồ hôi, lưng khom thấp, lắp bắp đáp:

“Hồi… hồi bẩm Hoàng thượng… có ghi câu đó. Thái hậu long thể bất an, chữa mãi không khỏi, Hoàng thượng tự mình lật sách thuốc, tìm được một bài thuốc dân gian. Trong đó có nói đến việc dùng thịt đùi, nếu là người cùng huyết thống với bệnh nhân thì hiệu quả càng tốt.”

Ta lại hỏi:

“Thái hậu và trẫm tuy có tình mẫu tử, nhưng không phải m.á.u mủ ruột thịt. Theo các ái khanh thấy…”

Trên triều đình, người nhạy bén lập tức đứng ra, lớn tiếng nói:

“Trưởng công chúa Vinh Thành là do Thái hậu sinh ra, có huyết thống trực tiếp với Thái hậu, nên để trưởng công chúa Vinh Thành cắt thịt cứu mẹ mới là chuyện đẹp truyền đời!”

Ta quát lớn:

“Không được! Vinh Thành là cành vàng lá ngọc!”

Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt ta lại chuyển sang nhìn Tả thượng thư kiêm các lão – Tả Hưng Kiến, đang đứng cạnh Tôn Đạo Lương.

Tên già này, trưởng tử của hắn cưới cháu gái ruột của Thái hậu – Hứa Mạn, cũng là một người trong phe Thái hậu. Ngày thường Thái hậu muốn làm trò gì mà ta không đồng ý, thì hắn nhất định đứng ra gây sóng gió, dẫn đám ngôn quan vừa ngu vừa xấu suốt ngày ồn ào, ép buộc nguyên chủ.

“Trẫm nhớ rõ, con dâu của Tả ái khanh – Hứa thị, chính là cháu gái ruột của Thái hậu, cũng là huyết thân đấy nhỉ!”

Được ta nhắc đến, phe trung lập cùng đám kẻ thù chính trị của Tả Hưng Kiến như mèo ngửi thấy mùi tanh, bắt đầu điên cuồng nhào vào cắn xé Tả Hưng Kiến.

Dù Tả Hưng Kiến là các lão, quyền lực to lớn, chỉ dưới một người mà trên vạn người.

Nhưng triều đình ta có hệ thống nội các chặt chẽ, bảy vị các lão kiểm soát lẫn nhau, cũng không có ai một tay che trời.

Tả Hưng Kiến – lão cáo già này, nhanh chóng nếm được mùi vị bị cả triều vây công là thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.