Ngày hôm sau, lúc tám giờ sáng, ê-kíp chương trình đã nhờ người hướng dẫn nhắc khách dậy. Lúc anh gõ cửa đã là tám giờ rưỡi, Nhược Hi cũng đã chuẩn bị xong. Vừa mở cửa ra cô đã bắt gặp ánh mắt của anh, cảm giác quen thuộc lại ùa đến. Nhược Hi nghi ngờ mình bị choáng váng bèn lắc mạnh đầu, anh thấy thế cho rằng cô không thoải mái, theo thói quen muốn vươn tay sờ trán Nhược Hi.
Cô bình tĩnh lùi lại và nhìn anh đầy nghi ngờ. Cảnh Ngôn ngẩn người một hồi, nhanh chóng thu bàn tay lại.
“Xin lỗi cô Lâm. Tôi tưởng cô không thoải mái, cho nên...”
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng kia của anh, Nhược Hi lịch sự mỉm cười.
“Tôi không sao. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, chúng ta cần nhanh chóng xuống dưới.”
Cô đi ngang qua anh và đi dần về phía thang máy, Cảnh Ngôn nhanh chóng đuổi theo.
...
Địa điểm ghi hình được chọn ở công viên giải trí ở gần đó. Khi anh đưa Nhược Hi qua thì những vị khách khác cũng vừa đến. Đạo diễn tiến lên cười nói:
“Tiếp theo chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra thể lực. Nếu vượt qua kiểm tra thì sẽ chính thức thi đấu.”
Bài kiểm tra thể lực thực chất là chạy 800 mét đơn giản đối với nữ và 1000 mét đối với nam giới. Xét cho cùng các chương trình tạp kĩ sẽ không quá khó. Sau khi kiểm tra tất cả đều tự nhiên vượt qua và đạo diễn thông báo cuộc thi đầu tiên.
“Vòng thi đầu tiên là chạy vào một ngôi nhà ma ám...”
Nghe đến đây Tư Hàn Phong đã chế nhạo nói:
“Thật là một cuộc thi nhàm chán.”
Đạo diễn không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói:
“Hãy nghe tôi nói cho kĩ, cuộc thi sẽ không đơn giản như vậy đâu. Đội ngũ làm chương trình sẽ phát đồng phục cho mọi người. Sau đó ngôi nhà ma đã được giám sát chặt chẽ, chúng tôi sẽ chặn các cửa ra vào cho đến khi thời gian kết thúc. Ảnh giám sát là phim truyện, trong thời gian thi đấu, khách mời không được đánh ma...”
“Hahahah...”
Nhược Hi không thể nhịn được cười thành tiếng. Cô rất sợ ma. Kiếp trước Nghiêu Mễ đã đưa cô vào nhà ma, Nhược Hi đã chiến đấu chống lại con ma vì vậy đã làm nhân viên trong đó bị xầy cánh tay. Sau đó Nghiêu Mễ đã phải xin lỗi rất lâu, thậm chí còn bị mất một nghìn tệ.
Đạo diễn cũng thật là tốt bụng, đợi cô cười xong rồi ông nói tiếp:
“Con ma dính sơn màu vàng trên tay. Khi bước ra khỏi nhà ma, chúng ta sẽ quyết định người chiến thắng dựa vào màu sơn trên quần áo.”
Ngay khi giọng của đạo diễn cất lên, các nhân viên đã gửi trang phục đến. Mọi người nhìn nhau. Đây quả là một ý tưởng không tồi!
Mỗi người bọn họ được đưa cho một chiếc áo khoác màu trắng, một màu hết sức nổi bật để thu hút những con ma trong ngôi nhà tăm tối. Mọi người trực tiếp mặc vào. Xong xuôi, họ được đưa đến lối vào của ngôi nhà ma.
Vừa bước vào, hiệu ứng âm thanh kinh hãi vang lên. Nhược Hi nắm lấy góc áo của Cảnh Ngôn. Anh biết rằng cô gái nhỉ này đang sợ hãi liền ở bên tai cô nói nhỏ:
“Sợ sao?”
Nhược Hi gật đầu. Anh lại hỏi:
“Muốn thắng sao?”
Nhược Hi lại gật đầu nhưng lại run rẩy nói:
“Tôi sợ nhưng tôi cũng muốn chiến thắng.”
Cảnh Ngôn hơi nhếch môi, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn bịt mắt, nhẹ nhàng đeo lên cho cô. Anh cởi bộ đồ trên người ra, quấn quanh người Nhược Hi rồi cúi xuống cài cúc cho cô.
Sau đó anh nắm lấy tay cô và chậm rãi đi về phía trước. Thỉnh thoảng nói chuyện với Nhược Hi để xua tan nỗi sợ trong lòng cô. Cùng lúc đó ở những nơi khác của ngôi nhà ma, tiếng la hết, những lời nguyền rủa vang vọng và tất nhiên đây là giọng của đạo diễn phát ra từ chiếc loa phát thanh...