Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 4: Chương 4




"Lí do gì đột nhiên em thay đổi quyết định như vậy".

Tề Long rũ mắt nhìn cô, anh biết Ninh Viên Viên là một người rất cương quyết, khó có gì thay đổi được ý định của cô gái này.

Nhưng hắn lại không ngờ, vốn bản thân khuyên ngăn lại không được, nhưng hôm nay người lại lết xác tới nhờ hắn làm đơn ly hôn.

Tề Long cảm thấy thật mới mẻ
Ninh Viên Viên quan sát cảm xúc của Tề Long thật đa dạng, đầy đủ biểu cảm.

Cũng phải thôi, bản thân đột nhiên thay đổi quyết định như vậy không khiến người khác hoảng sợ là may mắn lắm rồi
Cô vốn đang làm tròn trách nhiệm của một Ninh Viên Viên trong cái cơ thể này, mọi người xung quanh như thế có ma lực nhìn thấu.

Lúc này ánh mắt của Tề Long cũng vậy, nó mang lại cho cô không ít cảm giác kỳ quái
Tề Long cười khà khà, biểu cảm trên khuôn mặt tươi rói, hắn khoanh tay dựa lưng vào ghế:"Sau bao nhiêu lần khuyên giải em đã biết nghe lời rồi sao? Sao nào, điều gì khiến cho Ninh tiểu thư đây đột nhiên thay đổi như vậy?"
Ninh Viên Viên đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo, mắt phượng nhướn lên trông thật xinh đẹp, cô đưa tay hất nhẹ mái tóc ra đằng sau.

Tay khoanh trước ngực bắt chước bộ dáng cà lơ phất phơ dựa vào ghế của Tề Long:"Em cảm thấy không thiết phải đợi một tên đàn ông như hắn"
Tề Long ồ một tiếng, vẻ mặt trở nên xảo quyệt, nhuốn vãi:"Sau bao nhiêu chuyện em cũng suy nghĩ chu toàn"
"Nếu li hôn rồi thì quyết định ở đâu? Dù gì Ninh gia chưa chắc gì em đã về được"
Ninh Viên Viên mỉm cười:"Anh nghĩ xem, em đây là xem bọn họ hạnh phúc tới chừng nào"
Tề Long nhận thức được lời nói hàm ý cô:"Sao vậy, em tính phá hoại hạnh phúc một nhà ba người kia sao?"

Cô cười lạnh, bộ dạng cực kỳ gợi đòn:"Không được sao?"
Tề Long cảm thấy rất phấn khích, vốn bản thân hắn cũng chả ưa gì cái tên Ninh Chí Đức kia cùng đứa con gái kia của ông ta.

Tề Long có chút vui vẻ nói:"Sao có thể không được, chuyện của em cũng là chuyện của anh, chúng ta là bạn bè nên anh sẽ giúp đỡ em.

Nếu có gì cần thì Ninh tiểu thư đây cứ liên hệ cho anh"
Ninh Viên Viên mỉm cười vui vẻ, cảm giác ấm áp mơ hồ nhìn khuôn mặt người đàn ông.

Nụ cười xinh đẹp cười thiếu nữ tựa như hoa, giản dị và đơn thuần
Tề Long như bị mất hồn, tựa như cả cơ thể đều chìm trong sự xinh đẹp ấy.

Đến khi Ninh Viên Viên rời đi, bản thân hắn cảm thấy luyến tiếc
Hắn có chút hoảng hốt, vì sao lại cảm thấy luyến tiếc?
Hắn điên rồi!
Khi cô trở về đã hơn 5 giờ chiều, căn biệt thự có chút yên tĩnh, khiến cô cảm thấy ngộp thở.

Điện thoại trong túi rung lên, cô nhận được tin nhắn wechat từ Tề Long
Tề Long:
Ninh Viên Viên:
Cô nhét điện thoại trong túi, đang chuẩn bị lên lầu từ trong phòng khách lại phát ra âm thanh như đang có người ở trong.

Ninh Viên Viên đứng bất động nhìn vào, dì Trần đã đến bên phía cô lúc nào không hay, Ninh Viên Viên có chút hốt hoảng:"Ay da, dì Trần, dì xém chút nữa là hù chết con"
Dì Trần mỉm cười dịu dàng:"Tiểu thư, hôm nay tiên sinh đã trở về, ngài ấy hiện giờ đang ở trong phòng khách"
Ninh Viên Viên trợn mắt, cái quái gì về sớm vậy? Không phải trong tiểu thuyết nói ngày mai hắn mới về sao?
Dì Trần nhìn dáng vẻ cô có chút khác lạ, lo lắng hỏi;"Tiểu thư sao vậy ạ?"
Cô bất ngờ bị hỏi có chút ngượng ngùng, trả lời không sao.

Dì Trần vui vẻ nói:"Tiên sinh còn dặn, nếu tiểu thư đã về rồi thì vào phòng khách gặp mặt tiên sinh"
Lúc này cô như sét đánh ngang tai, chết đứng tại chỗ, 2 giây sau lập tức qua đời, hồn lìa khỏi xác
Dì Trần mỉm cười gật đầu rồi đi, để lại một mình cô đứng bất động ở đó.

Con mẹ nó! Ninh Viên Viên chửi thề, bả vai run run.

Cô cảm giác như bản thân bị cái quyển tiểu thuyết này lừa gạt, nhất thời có chút tức giận, trừng to mắt về phía phòng khách
Căn phòng vẫn như vậy mà yên tĩnh, cô thở dài.

Tại sao diễn biến có thể sớm như vậy chứ, chẳng lẽ hắn nôn nóng muốn li hôn với cô rồi à?
Không phải như vậy càng tốt sao?

Ninh Viên Viên một một thân hùng hổ đứng trước căn phòng, cảm giác áp suất trong phòng đột nhiên lạnh đến không tả nổi.

Cô vặn cửa mở ra, âm thanh yên tĩnh chỉ nghe mỗi tiếng "cạch", cô từ từ hé cánh cửa ra, dòm ngó vào bên trong, chỉ lộ ra một chiếc đầu nhỏ
Trên chiếc ghế sofa dài, Ninh Viên Viên thấy có một người đàn ông đưa lưng về phía cô.

Ninh Viên Viên thở mạnh, nhẹ nhàng đóng cánh cửa
Bước vòng đến trước hắn, Ninh Viên Viên có chút kinh hãi.

Người đàn ông trước mặt đẹp kinh tâm động phách, một thân đen từ đầu đến chân, đôi mắt hoa anh đào đa tình lãnh đạm
Cô quan sát một chút, ánh mắt thu dời lại.

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, mỗi lần như vậy càng khiến hắn có chút kinh ngạc.

Ninh Viên Viên hắn từng biết là một cô gái xinh đẹp, trên mặt chét dày đống mỹ phẩm.

Nhưng hắn không ngờ, có một ngày cô lại đứng trước mặt hắn một thân mộc mạc giản dị, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp, môi chỉ tô một lớp son mỏng
Hắn có chút mới mẻ
Ấn tượng đầu tiên của Tần Mặc đối với Ninh Viên Viên là bộ dạng xinh đẹp chết người, cô gái nhỏ có chút già dặn vì lớp trang điểm
Ánh mắt cô nhìn hắn có chút kỳ quái, mang theo vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ.

Nhưng hắn càng nhìn càng thấy chán ghét
Hiện bây giờ trước mặt hắn là một cô gái giản dị mộc mạc, dáng vẻ cao gầy.

Tần Mặc nhìn bàn tay nhỏ của cô nắm chặt một góc váy khiến chiếc váy nhắn nhúm một góc
Người đàn ông chậm rãi vươn mắt, nói:"Ngồi đi"
Ninh Viên Viên thầm liếc mắt hắn một cái, đẹp trai thì được cái mẹ gì, chỉ là bề ngoài, bày ra bộ dạng lạnh lùng cho ai coi, vẻ mặt này như cô nợ tiền nhà hắn vậy
Ninh Viên Viên làm bộ cười hề hề:"Lúc nãy dì Trần bảo anh về, em vui mừng muốn chết"

Tần Mặc tao nhã uống một ngụm trà, cảm thấy vật nhỏ trước mắt nói dối không biết ngượng.

Cái gì mà nhớ hắn, rõ ràng là không phải vậy, không phải lúc nãy có đứa nào lén la lén lút nhìn trộm xung quanh như cô không
Ninh Viên Viên đảo tròng mắt cười khinh, cô cảm thấy bản thân như bị xem nhẹ, càng chán ghét người trước mắt hừ nhẹ vài tiếng
Tần Mặc chậm rãi đặt ly trà xuống.

Vẻ mặt có chút nghiêm nghị khác với khuôn mặt đào hoa của anh
Tần Mặc chậm rãi mở miệng:"Ninh Viên Viên"
Ninh Viên Viên đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nhưng trên miệng vẫn là nụ cười công nghiệp giả tạo
Tần Mặc:"Cô cảm thấy hiện giờ như thế nào?"
Ninh Viên Viên nghe xong, con thú trong người trỗi dậy, lập tức muốn giết chiết người đối diện, nhưng mà cô phải nhịn.

Vì sao? Vì đấu không lại chứ sao?
Cô lại lần nữa nở ra nụ cười công nghiệp:"Anh nói xem?"
Tần Mặc nhíu mày, đôi mắt hoa đào thâm thúy, hắn chưa kịp mở miệng.

Tự đâu xuất hiện một vật thể màu đen khá to
Một con Dobermann đáng sợ, đứng chắn cho Ninh Viên Viên, ánh mắt nó dữ tợn, miệng phát ra âm thanh gầm gừ.

Tư thế của nó như chuẩn bị xơi anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.