Trọng Sinh Ly Hôn 1950

Chương 7





Editor: Hye Jin“Chú Khang, chú có ở đó không?” Đàm Tú Phương đứng ở cửa gõ nhẹ.Một giọng nam trung niên lớn vang lên từ cửa: "Là là Tú Phương, cửa không có khóa, cháu đẩy cửa đi vào đi."Đàm Tú Phương mở cửa, Khang Đại Giang đang phơi thảo mộc trong sân.

Chú ấy là một thầy thuốc trung y có tiếng khắp các thôn xung quanh đây, ngoài việc bận rộn với công việc đồng áng, chú ấy thường lên núi hái thuốc, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc.Nghe thấy tiếng bước chân, Khang Đại Giang ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đàm Tú Phương: "Mặt mày đỏ bừng, bước chân chậm chạp, nước mũ không ngừng, phát sốt sao? Sao tự mình đến, bảo Tiểu Lan đến kêu chú một tiếng là được rồi."Vợ chồng Chu Đại Toàn kia làm người, ở bên ngoài nói chuyện đâu đó rất là êm tai, đối với Đàm Tú Phương há mồm ngậm miệng đều là ta xem như con gái ruột mà nuôi nấng, Tú Phương nhà tôi ....!Cho nên dẫn đến người trong thôn đều cho rằng bọn họ đối với Đàm Tú Phương rất tốt, không ít người còn ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói Đàm Tú Phương có thể làm con dâu nuôi từ bé của Chu gia quả thực là vận cứt chó.


Hiện nhiên Khang Đại Giang cũng bị cái biểu hiệu dối trá kia che dấu.Khóe miệng Đàm Tú Phương co giật, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tiểu Lan bận rộn không có thời gian."Bây giờ là mùa thu chuẩn bị chuyển giao mùa đông, không phải ngày mùa bận rộn, một cô gái thì có thể có bao nhiêu bận? Bận gì cũng không đến mức chạy chân cũng không có thời gian?Khang Đại Giang không nói gì, ném công việc trong tay xuống, cất bước đi vào bên trong, ngồi trong phòng mở, đối với Đàm Tú Phương nói: "Ngồi xuống, đưa tay ra."Đàm Tú Phương đứng yên, mím môi lắc đầu nói: "Không cần đâu, chú Khang, cháu vừa bị cảm lạnh một chút, sáng nay cháu dậy nấu một nồi canh để xua đi cảm lạnh.

Tốt hơn nhiều rồi.

Chỉ là cổ họng cháu vẫn còn hơi đau.

Chú Khang có thể cho cháu ít Hoa kim ngân, Xuyên tâm liên hay là Hoàng Cầm linh tinh là được rồi."“Bảo ngồi thì ngồi đi, nào nói nhảm nhí nhiều thế làm cái gì?" Khang Đại Giang không kiên nhẫn, giọng điệu rất khó chịu.Đàm Tú Phương vội vàng ngồi xuống, nhưng vẫn lắc đầu ngập ngừng nói: "Chú Khang, không cần, chỉ cần cho cháu một ít hoa kim ngân hoa hoặc xuyên tâm liên là được, miễn là có thể tiêu viêm, giảm đau, còn lại không cần.


Cháu có thể tự mình khỏe lại."Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô, và nghĩ đến việc cô ấy ốm thế này mà phải tự mình đi xin thuốc, sáng dậy nấu canh thảo dược để xua cảm lạnh, Khang Đại Giang mơ hồ đoán được điều gì đó, e rằng họ Chu kia không tốt như những gì họ hiểu hiện.

Điều này mới bình thường, xung quanh đây làm gì có nhà ai đối với con dâu nuôi từ bé tốt? Con dâu nuôi từ bé trên cơ bản đều là cô nhi cha mẹ đã chết, không nhà để về, cũng không còn ai chống lưng, còn không phải nhà chồng muốn niết như thế nào thì niết như thế đó sao?"“Đưa tay ra, tiền thuốc sẽ ghi nợ." Giọng điệu của Khang Đại Giang chậm hơn một chút, nhưng thái độ vẫn không tốt lắm.Nhưng Đàm Tú Phương biết chú ấy là điển hình của dạng người miệng dao găm tâm đậu hũ, thoạt nhìn tính tình không tốt lắm lại mềm lòng.

Đời trước cô cũng sinh một hồi bệnh nặng, không có tiền đi chữa bệnh, lúc ấy Chu Đại Toàn nói gửi thư cho Chu Gia Thành mãi không hề có hồi âm.Cuối cùng là Khang Đại Giang chủ động chữa trị cho cô, thuốc tây toàn bộ là chú ấy bỏ tiền ra mua, tiền bỏ ra cũng bảo từ từ trả cũng được, về sau có thì trả.


Mà chậm rãi này kéo dài tận mời năm.Trở về một đời, chú ấy vẫn là không thay đổi.Đàm Tú Phương sụt sịt hít hít mũi, ngồi đối diện, đưa tay ra.Khang Đại Giang bắt mạch cho cô, hỏi cô bị cảm lạnh khi nào và có những triệu chứng gì, nghe xong chú ấy kê cho cô ba loại thuốc: "Lấy về đi, ngày ba bữa, đây là thuốc ba ngày.

Ngày mai mà không khá hơn thì đem thuốc lại đây tìm ta."“Cảm ơn chú Khang, tiền thuốc là bao nhiêu, chờ cháu khỏe rồi cháu lên núi hái thảo dược về trả tiền thuốc cho cháu." Đàm Tú Phương cầm thuốc cúi đầu chào, đây là cảm ơn ân cứu mạng đời trước, cũng là cảm kích hôm nay chú ấy ra tay tương trợ.Khang Đại Giang không hề cự tuyệt: "Chờ cháu khỏe lại rồi lại nói."“Vâng, chú Khang, cháu đi về trước." Đàm Tú Phương cúi đầu từ biệt, đi ra ngoài, chậm rãi đi về nhà.Trước khi đi xa, cô nhìn thấy Lưu Thải Vân và một vài phụ nữ đang ngồi dưới gốc cây hòe thu thập bắp.

Bắp ngô phơi nắng quá lâu mang về không tiện, thời điểm nông nhàn rất nhiều phụ nữ trong thôn sẽ đem vỏ bắp cùng với rơm rạ bó thành từng bó, để tiện nhóm lửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.