Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 16



Ân Quyết trợn to mắt, ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang đè lên người mình, y không biết tại sao mình đang ngâm thoải mái thì đột nhiên bị kéo ra ngoài, sau đó trực tiếp nằm bên dưới thân thể vừa cứng vừa rắn của Long Sùng Vũ, trên người Long Sùng Vũ nóng hổi, cũng rất ấm.

Long Sùng Vũ nhìn chiếc cằm xinh đẹp lạnh lùng và thân thể xích lõa bị thấm ướt của người bên dưới, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân thể thân mật, làn da dưới tay ấm nóng trơn mịn, tay Long Sùng Vũ chậm rãi từ vai Ân Quyết đi xuống.

Ân Quyết run rẩy như bị đốt: “Đứng dậy…”

Gió lạnh đột nhiên thổi vào qua cửa sổ, Long Sùng Vũ cúi đầu ngửi một hồi ở xương quai xanh trơn mịn của Ân Quyết, sau đó làm như không có chuyện gì đứng dậy đóng cửa sổ: “Mặc đồ vào.”

Ân Quyết đơ mặt gật đầu.

“Vừa rồi cậu ở đâu?”

Ân Quyết cũng không tránh né nữa, nói thật: “Trong ngọc.”

Long Sùng Vũ vừa nghe đã hiểu sơ lược.

Trên kính cửa sổ có thể thấy được loáng thoáng Ân Quyết chậm rãi mặc đồ, phần lưng trắng mịn, xương cốt đều đặn, đại khái sau này sẽ khó mà có thời gian yên tĩnh ấm áp như thế này nữa.

Long Sùng Vũ chậm rãi bình ổn hơi thở gấp gáp, đột nhiên nhớ ra hôm nay lúc trên đường có nhận được một tờ quảng cáo, trên đó dùng chữ màu lam viết rằng: “2012 bạn còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”

Long Sùng Vũ đột nhiên hỏi Ân Quyết: “Cậu đến nhân gian bao lâu rồi?”

“Không lâu.”

Cũng phải, Long Sùng Vũ cũng cảm thấy Ân Quyết không mấy quen thuộc với nơi này.

Ân Quyết đã ngoan ngoan mặc xong quần áo, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay hiếm khi trời trong xanh.

Long Sùng Vũ hưng trí nói: “Đợi tôi tắm xong sẽ dẫn cậu ra ngoài.”

Ân Quyết gật đầu.

Hiện tại tạm thời cứ thế đi, tai họa sắp giáng xuống, thêm một người giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt, còn lại thì về sau hãy tính.

Long Sùng Vũ lái xe chở Ân Quyết đến trước cửa một công viên lớn bên cạnh khu thành cũ, hiện tại vừa qua trưa, tuy trời khá trong xanh, nhưng bên đường vẫn không có nhiều người, họ đi một đoạn, đến trước một cửa tiệm, là nơi cho thuê xe đạp.

Ông chủ cầm một hộp cơm chiên, vừa ăn vừa nhìn chiếc tivi nhỏ trên kệ.

Long Sùng Vũ không hỏi giá tiền, trực tiếp nói: “Ông chủ, thuê xe.”

Ông chủ nuốt trọng cơm trong miệng, buông hộp cơm xuống nói: “Bên đó tùy tiện chọn đi, chọn xong rồi thì đến chỗ tôi đăng ký là được.”

Long Sùng Vũ hỏi Ân Quyết: “Cậu thích chiếc nào?”

Ân Quyết chớp mắt, có chút khó hiểu tại sao có xe bọc thiết mà không đi, lại cứ muốn thuê cái thứ gọi là xe đạp này, nhưng y vẫn chỉ chiếc xe có màu khá mới.

Long Sùng Vũ bóp lốp xe một chút rồi nói: “Bánh xe này hơi mềm.”

Ân Quyết: “…”

Vậy còn hỏi y làm gì, y lại chưa từng chạy… nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Ân Quyết vẫn rất muốn thử.

Long Sùng Vũ chọn một chiếc màu đen, sau khi đặt cọc thì chậm rãi dắt về hướng công viên, Ân Quyết mặt không biểu cảm đi theo sau, nhưng ánh mắt thì rất sáng.

Đợi khi quẹo qua ngã không còn thấy ông chủ tiệm đó nữa, Long Sùng Vũ đột nhiên nói với Ân Quyết: “Lên đi.”

Ân Quyết ngây ngẩn không biết lên đâu.

Long Sùng Vũ chỉ ghế sau, sau đó mình ngồi ở trước, nhếch môi nói: “Nếu để ông chủ đó thấy chúng ta thì chắc sẽ bị chửi.”

Ân Quyết thử ngồi ngang xuống, hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”

Long Sùng Vũ nói: “Đoán đi.”

Vì chiếc xe đạp đáng thương phải chịu sức nặng của hai người đàn ông, tổn thọ nha.

Ân Quyết ngồi ở đằng sau một hồi mới có chút trì độn hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu?”

Long Sùng Vũ thờ ơ nói: “Cứ đi đại thôi.”

Ân Quyết: “…”

Men theo con đường của khu rừng nhỏ trong công viên, lúc này đang lập đông, trên cành sớm đã không còn bao nhiêu chiếc lá. Long Sùng Vũ ban đầu còn đi khá chậm, sau đó lại đạp nhanh hơn, vì đi nghịch gió, khí lưu mang theo hơi lạnh đều được hắn cản lại.

Ân Quyết ngồi đằng sau, thân thể càng lúc càng cứng, tay nắm chặt chỗ ngồi, mắt thấy Long Sùng Vũ thế mà còn buông một tay ra, y tái mặt, khô khan nói: “Chậm một chút.”

Long Sùng Vũ chỉ đạp nhanh hơn, nói: “Thò tay qua.”

“…” Ân Quyết vô thức thò tay qua, Long Sùng Vũ lập tức nắm cổ tay y đặt lên eo mình, đợi Ân Quyết phản ứng lại chuyện này không thỏa đáng, hai người sớm đã bị người qua đường chú ý từ lâu, dù sao cảnh hai người đàn ông lãng mạn thế này thật là hiếm thấy.

Đợi khi đã đi được nửa vòng công viên, Long Sùng Vũ dừng lại nghỉ ngơi, hỏi: “Có lạnh không?”

Lỗ tai Ân Quyết đã hơi đỏ, lắc đầu, nhưng Long Sùng Vũ vẫn đưa tay thử nhiệt độ lòng bàn tay y: “Có muốn thử không?”

Mắt Ân Quyết sáng lên, y chưa từng chơi thứ này.

Vì mặc đồ thường ngày, là đồ Tạ Vũ mua cho lúc trước, vì theo đuổi hiệu quả thị giác nên hơi chật, dẫn đến hiện tại Ân Quyết ngồi lên rồi hoạt động càng thêm khó khăn.

Năng lực thăng bằng của y không tốt lắm, sau khi đạp chậm một đoạn thì Long Sùng Vũ buông tay ra.

Ân Quyết lập tức trợn to mắt, lảo đảo đi theo hình chữ S rồi nhìn Long Sùng Vũ chờ mong.

Ánh mắt Long Sùng Vũ dịu dàng ấm áp, đây là lần đầu tiên họ vui đùa như thế, đã mấy trăm năm, thì ra có thể đơn giản vui vẻ như vậy, hắn chạy theo một tay nắm xe điều chỉnh phương hướng, tay kia ôm eo Ân Quyết, kéo xe dừng lại.

Ân Quyết lúc này mới chậm rãi thở ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng mà cao thâm khó dò.

Long Sùng Vũ nhìn mà bật cười.

Hai người chơi đủ rồi, lúc đem xe trả đã hơn ba giờ chiều, họ vội ra ngoài đến cơm trưa cũng chưa ăn.

Long Sùng Vũ dẫn Ân Quyết đặc biệt đi chọn chỗ để thử một vài món ăn vặt đặc sắc, xíu mại, bánh cuốn, bánh bao canh gọi một đống lớn, ăn không hết thì gói đem về. Nhìn dáng vẻ Ân Quyết quả thật chỉ ước gì được dọn luôn cả cửa tiệm này về, đến cuối cùng ngay cả KFC cũng không bỏ qua.

Long Sùng Vũ cầm mấy túi đồ, Ân Quyết vừa đi vừa cầm đậu hủ chiên chấm tương lặng lẽ nhai.

Long Sùng Vũ hỏi: “Ăn ngon không?” Gần như mỗi lần Ân Quyết ăn hắn đều hỏi một lần.

Ân Quyết nghiêm túc ăn xong, hồi vị chưa dứt gật đầu.

“No rồi?”

“Ừm.”

“Vậy chúng ta đổi chỗ khác chơi.” Long Sùng Vũ thay Ân Quyết lau tương dính trên khóe miệng.

Ân Quyết sửng sốt một chút, không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút sợ hãi lặng lẽ nhích xa khỏi hắn.

Phản ứng của Ân Quyết như thế khiến Long Sùng Vũ quả thật khó chịu, nhưng nếu hiện tại họ vẫn có cơ hội được ở bên nhau, vậy thì hắn phải có trách nhiệm đối tốt với y, cho dù ngày mai có là tận thế.

Sau khi qua giờ cơm tối, người tản bộ trên đường cũng nhiều lên, Long Sùng Vũ và Ân Quyết trả xe đạp rồi, đổi sang dùng SUV chạy về.

Nói thật Long Sùng Vũ ban đêm không nghĩ đến mình ban ngày lại dẫn Ân Quyết ra ngoài chơi, đại khái là cảm thấy đáng tiếc, nhìn dáng vẻ vẫn luôn mù mà mù mờ của Ân Quyết, hắn liền muốn dẫn y đi tìm hiểu những thứ tốt đẹp của nhân gian, tuy thời gian đã không còn đủ.

Hắn nghĩ, có lẽ hắn cũng nên đối xử tốt với Ân Quyết một chút.

Trải qua cuộc hẹn ban ngày, cảm giác sợ hãi của Ân Quyết đối với Long Sùng Vũ đã giảm đi rất nhiều: “Tối nay chúng ta ở nhà sao?”

Vẻ dịu dáng của Long Sùng Vũ biến mất trong chớp mắt, khóe môi nhếch lên khó phát hiện: “Đúng, tuy trước đó ta không nghĩ thế, nhưng hiện tại đã đổi ý rồi.”

Ân Quyết hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tràn đầy tà niệm của Long Sùng Vũ, khờ khạo hỏi: “Là vì kết quả bói của bàn sao?”

Long Sùng Vũ lắc đầu: “Vì ta còn muốn làm một chuyện.” Nói rồi hắn đạp mạnh chân ga, xe lao đi nhanh chóng, đại khái là muốn mau về đến nhà, Long Sùng Vũ không chú ý tốc độ, thế là khi hai người chạy qua một ngã tư, một vị cảnh sát giao thông thân hình thẳng tắp đứng phía trước mỉm cười vẫy tay với họ.

Long Sùng Vũ ngừng một chút, sắc mặt đen đi, vì không muốn có thêm càng nhiều phiền phức, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn dừng lại, phía trước họ cũng có ba bốn chiếc xe bị cản lại.

Khi đến phiên xe hai người, cảnh sát giao thông gõ cửa sổ, vừa đưa giấy chứng nhận vừa nhanh chóng nói: “Xin chào, đoạn đường này hạn chế tốc độ, vừa rồi anh chạy quá tốc độ, mời lấy giấy phép lái xe ra.”

Ân Quyết lặng lẽ nhìn Long Sùng Vũ, Long Sùng Vũ lạnh mặt.

Cảnh sát giao thông lặp lại: “Giấy phép lái xe.”

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết: “???”

Long Sùng Vũ đen mặt nói: “Quên mang rồi.” Đã sắp tận thế rồi, chỉ muốn chạy ra lãng mạn một chút, có quỷ mới nhớ phải mang theo giấy phép lái xe!

Cảnh sát giao thông tướng mạo tuấn tú chậc một tiếng, lắc đầu, vừa nói vừa viết: “Vậy thì viết đơn phạt thôi, nói xem muốn phạt bao nhiêu?”

“…” Long Sùng Vũ không nói nên lời, Ân Quyết chớp mắt, tuy không hiểu gì nhưng vẫn cảm thấy Long Sùng Vũ rất lợi hại.

Cảnh sát giao thông điền con số vào rồi ném giấy phạt vào trong xe, đột nhiên vẻ mặt đổi sang nghiêm túc dặn dò: “Mấy hôm nay buổi tối không mấy yên bình, mau về nhà đi.”

Long Sùng Vũ nhướng mày hỏi: “Tại sao?”

Cảnh sát kéo mũ thấp xuống, che đi đôi mắt hơi phím ánh đỏ trong màn đêm, nhẹ giọng nói: “Tôi nói sắp tận thế rồi anh có tin không?”

Đôi mắt đó lộ ra màu đỏ tuyệt đẹp, yêu khí tràn ra.

____________ Phiên ngoại ____________ (3p trá hình, suy nghĩ trước khi xem)

Một buổi tối bình an, Ân Quyết nhận được một trái táo mà tiểu yêu quái mới đến khu an toàn hái cho.

Trong ngày tận thế mà ngay cả ăn trái cây cũng là xa xỉ này, có thể nhận được món quà như thế thật sự rất tuyệt, ít nhất đây là lần đầu tiên Ân Quyết trải qua lễ Giáng Sinh, còn được nhận quà vào hôm nay.

Đó là một trái táo đỏ mọng mê người, bị Ân Quyết trốn trong phòng độc chiếm cắn hai ba phát đã giải quyết sạch… -_-|||

Ân Quyết ăn xong bình tĩnh lau đi nước bên khóe miệng, không biết có phải do rất lâu chưa được ăn táo hay không, y cảm thấy mùi vị vô cùng thơm ngọt, đợi đến lúc y phản ứng lại thì trái táo đã chỉ còn lại hột.

Hồi lâu sau, Ân Quyết nằm trên giường chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, y dần cảm thấy bất thường, vừa muốn ngồi dậy thì nghe thấy tiếng Long Sùng Vũ mở cửa vào phòng.

Khi Long Sùng Vũ bước vào trên tay còn cầm một hạt táo, rõ ràng vừa ăn xong, khi nhìn thấy Ân Quyết sắc mặt đỏ bừng chống người ngồi dậy, hắn hơi sửng sốt, nhíu mày bước vội đến trước giường: “Sốt sao?”

Ân Quyết cúi đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Long Sùng Vũ nâng cằm Ân Quyết lên, chỉ cảm thấy người vốn luôn lãnh liệt đạm nhạt hôm nay sao lại trở nên mê người như thế.

Đúng, là mê người.

Trong con mắt chưa từng nổi sóng của Ân Quyết lúc này đang lưu chuyển ánh sáng trong vắt khó nói rõ, ẩm ướt muốn rơi lệ, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên, giống như chịu ủy khuất.

Hơi thở Long Sùng Vũ trở nên bất ổn, hắn thích ánh mắt lúc này của Ân Quyết, hắn thích ăn hiếp y, không thể phủ nhận khi hắn đối xử với Ân Quyết luôn sẽ có dục vọng thi ngược khó thể khống chế, trên cơ bản không tổn thương đến y, chỉ muốn y khóc, muốn y cầu tha, muốn y bày ra mọi tư thế xấu hổ trên giường, muốn y rõ ràng đã chống đỡ không nổi nhưng miệng vẫn phải kêu: “Chủ nhân, tôi muốn.”

Ân Quyết mơ mơ màng màng cọ vào cánh tay lạnh cứng của Long Sùng Vũ, vừa thoải mái thở ra vừa nói: “Khó chịu.”

Long Sùng Vũ lúc này mới hoàn hồn khỏi dục niệm, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Ân Quyết lắc đầu biểu thị không biết, nếu trái táo đó có vấn đề thì y phải nếm ra được mới đúng.

Long Sùng Vũ và Ân Quyết đã ký khế ước, có thể phát giác được trạng thái thân thể và linh hồn của đối phương, rất rõ ràng, Ân Quyết rất tốt, không có vấn đề ở đâu cả.

Long Sùng Vũ nghĩ đến một khả năng nhỏ bé, vừa hôn lên cổ Ân Quyết vừa nói: “Có phải muốn không?”

Ân Quyết: “=口=???”

Long Sùng Vũ: “Trách ta mấy hôm nay lạnh nhạt ngươi?”

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ mới bất kể Ân Quyết có đang xoắn xuýt muốn chết hay không, lập tức ấn người xuống giường, ra giường trắng tinh tô điểm cho Long quân sạch sẽ đẹp đẽ, hắn thật sự nhịn không nổi nữa.

Mấy hôm nay Long Sùng Vũ rất bận, bất kể ban ngày hay ban đêm, cho nên dục vọng của hắn hễ chạm sẽ bùng phát.

Ân Quyết đáng thương để mặc Long Sùng Vũ càn rỡ bên trong bắp đùi trần trụi của mình, để lại vết đỏ trên làn da trắng nõn.

Long Sùng Vũ cười ra tiếng, cúi đầu khen ngợi hôn lên khóe môi y: “Ngoan, mở chân rộng ra chút nữa, để ta nhìn rõ.”

“Ưm.” Ân Quyết nhắm chặt mắt, dưới con mắt nóng rực của Long Sùng Vũ mở rộng thân thể mình, động tác vẫn thanh thuần như xưa.

Long Sùng Vũ quan sát đủ rồi, liền lật Ân Quyết lại, bắt đầu cấp thiết nhưng không mất lý trí làm bước chuẩn bị.

Ân Quyết như bình thường chờ đợi nam nhân tiến vào, đoạt lấy, va chạm mãnh liệt, thực tế cũng đúng là như vậy, động tác của Long Sùng Vũ vô cùng hung hãn, gần như khiến y cho rằng giây tiếp theo mình sẽ bị làm chết.

Ân Quyết cắn chặt môi, thân thể không ngừng co giật run rẩy rồi lại bị ấn chặt đâm sâu vào, thế là cuối cùng chịu không nổi bắt đầu khóc nức nở, khoái cảm kịch liệt quá mức khiến nước mắt sinh lý của y không ngừng chảy khỏi khóe mắt, y lại bị nam nhân làm đến khóc lần nữa.

Lúc này, Ân Quyết mơ mơ hồ hồ cảm thấy trước mắt xuất hiện một bóng người, người đó dịu dàng giúp y lau đi nước mắt, an ủi: “Kêu ra cậu sẽ dễ chịu hơn.”

“A… a ưm…” Ân Quyết vô thức nghe theo lời người đó, vừa xoay phần eo, vừa rên rỉ.

Giây tiếp theo, y đột nhiên mở to mắt, chỉ thấy Long Sùng Vũ đang mỉm cười dịu dàng ngồi trên đầu giường vuốt ve môi y, y bắt đầu run rẩy kịch liệt, hoảng sợ và tuyệt vọng đột nhiên ập đến khiến y lập tức quay đầu nhìn nam nhân đang tách hai mông mình mãnh liệt đâm rút là ai!



Long Sùng Vũ… hai Long Sùng Vũ… hai chủ nhân…

…(((φ(◎ロ◎)φ))) Mắt Long quân đã thành hình nhang muỗi…

Xong chuyện, mắt Ân Quyết sưng đỏ, trước khi chìm vào giấc ngủ mơ mơ hồ hồ nghe được cuộc đối thoại thế này.

Ngữ điệu âm trầm: “Ngươi làm y khóc rồi.”

Giọng nói dịu dàng trầm ổn, mang theo khổ não khó thể nhận ra: “Tôi chỉ muốn cho y một chút kinh hỉ nho nhỏ thôi.”

“Là kinh sợ.”

“Được rồi, tối nay chúng ta đã khiến y mệt chết rồi…”

Nam nhân mỉm cười ôn hậu đó ôm Ân Quyết vào lòng, lần đầu tiên tặng cho y một nụ hôn dịu dàng vào buổi tối, chỉ có tối nay… Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.