Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 17



Vẻ mặt Long Sùng Vũ cứng lại, ánh mắt thoáng cái trở nên sắc bén.

Đột nhiên, Ân Quyết đưa tay cầm lấy tờ giấy phạt nhẹ tơn đó, chỉ thấy ngay khi y chạm vào, giấy phạt đột nhiên phát ra tia sáng nhạt, biến thành một tờ giấy bình thường nhưng lại được viết chi chít, bên trên dùng bút mực đen ghi rằng: “Nếu tận thế đến, thì làm theo những gì ghi dưới đây, mau chạy trốn.” Sau đó là một chuỗi danh sách vật dụng cần chuẩn bị, công cụ này nọ.

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết: “…”

Cảnh sát giao thông: “…”

Long Sùng Vũ co giật khóe mắt, thần triển khai rồi…

Ân Quyết chớp chớp mắt vo tờ giấy, rồi lặng lẽ nghiêng đầu đi trong ánh mắt chăm chú của vị cảnh sát giao thông điển trai mắt đỏ này.

Cảnh sát giao thông như gặp quỷ đoạt “giấy phạt” về.

Ân Quyết nghi hoặc nói: “Ngươi…”

Con mắt yêu dị của cảnh sát giao thông co lại một chút, tỉ mỉ đánh giá Ân Quyết một lượt nói: “Các người là đường nào?”

Ân Quyết lại một lần nữa hoang mang nhìn Long Sùng Vũ, y đã rời khỏi giang hồ rất lâu rồi.

Long Sùng Vũ không biểu hiện ra bất cứ ý hảo hữu nào, thản nhiên hỏi lại: “Vậy ngươi lại là đường nào?”

Cảnh sát giao thông chần chờ một chút, vừa rồi hắn không chú ý, hiện tại bình tĩnh lại mới phát hiện, hai người đàn ông trong xe một người quanh thân có tỏa linh khí mỏng manh, còn một người thì ẩn ẩn có ma khí âm trầm khủng bố được áp chế, không phải dạng thiện lương.

Một tiên một ma sao lại đi chung với nhau…

Hắn suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: “Tôi là yêu tu, thuộc thông đạo rừng số 03, đây là thẻ tạm trú của tôi.”

Nói xong giấy chứng nhận trong tay cảnh sát giao thông biến đổi, hiện ra hình dáng ban đầu, bên góc dùng chữ nhỏ màu lục ghi rằng: “Nguyên thân là thỏ.”

Nhân gian có lập hồ sơ đăng ký hợp pháp cho các phi nhân loại, mỗi phi nhân loại đều có chứng minh lối ra của mình, chính là con đường từ dị thế đến nhân gian, tất cả con đường đều được xếp số và hệ thống, bạn từ lối nào đến nhân gian thì sẽ bị đóng lên chứng minh của lối ra đó.

Long Sùng Vũ trực tiếp ngẩn ra, hắn sống đã hai mươi mấy năm chưa từng biết còn phải đi lấy giấy chứng nhận.

Mà Ân Quyết hoàn toàn chưa vào trạng thái thì chỉ nhìn thấy một con thỏ, thỏ! Thoáng chốc y cảm thấy nước miếng cũng sắp rơi xuống, y lén lút liếm môi, là một con rồng đã rất lâu chưa được ăn thịt thỏ quả thật áp lực rất lớn…

Long Sùng Vũ trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ta là ma tu.” Còn về đường nào… hắn đại khái coi như là kẻ vượt biên.

Cảnh sát giao thông hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của Long Sùng Vũ, hắn hơi trầm tư một chút rồi nói: “Nếu là vậy, thì tôi xin nhắc nhở thêm một câu, trên mạng dị đạo đã đăng lời báo động đen về chuyện Bát Hoang Lục Hợp kính vỡ nát, các người chắc đã nghe qua rồi đúng không, chiếc kính bói điều hung đó dự báo chính là mấy ngày nay, các người cũng nên chuẩn bị đi.” Vì cuối cùng muốn có cơ hội bảo mạng nhiều hơn nhân loại một chút, cho nên khi nói những lời này, luôn sẽ khiến người khác cảm thấy có ý xem chừng và xa cách.

Long Sùng Vũ gật đầu nói: “Biết rồi.”

Ân Quyết đột nhiên có chút hiếu kỳ chen vào: “Ngươi có quan hệ rất tốt với nhân loại sao?” Nói xong cầm tờ giấy viết kín mít được bao phủ một tầng linh lực kia lên, thứ này đại khái là không có ai tin tưởng, dù sao nhân gian trừ những tin tức dịch bệnh mấy ngày trước, không thấy có dấu hiệu nào khác nữa.

Thanh niên nghe thế chậm rãi nói: “Đây là lần cuối cùng tôi làm việc, cũng thuận tiện giúp lan truyền tin tức thôi.” Nói xong hắn ngừng một chút, kéo mũ xuống che mắt đi, “Dù sao chúng ta và nhân loại sống chung đã rất lâu. Tôi còn nhớ khi lần đầu đến nhân gian luôn bị đói bụng, có một cô bé nuôi dưỡng tôi, mỗi ngày đều cho tôi ăn cà rốt rất ngọt… nhưng sau đó tôi bỏ đi, mà cô bé thì già dần, mấy năm trước đã qua đời…” Hắn không thể khiến cô bé đã chết già sống lại, phi nhân loại không thể can thiệp quá mức vào sự vật tại nhân gian, đây cũng là lý do tại sao sau khi tin tức truyền ra phi nhân loại hầu hết đầu nhận được tin, nhưng lại không lập tức lan truyền trong nhân loại, vì thế những gì hắn có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở một vài người có duyên đi ngang con đường này, bị hắn chặn lại mà thôi.

Vì không cách nào ngăn cản thiên mệnh, cho nên dù trong lòng không nỡ, cũng chỉ có thể trân mắt nhìn người hoặc sự vật mình thích biến mất, có lúc giống như một kẻ bàng quan, chẳng qua lần này, chỉ sợ tất cả đều khó nói, không có bất cứ ai có thể đặt mình bên ngoài nữa.

Lần đầu tiên Ân Quyết nhìn thẳng vào thanh niên cảnh sát, tướng mạo tuấn tú hiếm thấy, phối hợp với trang phục thẳng tắp điển trai khiến người chú mục, nếu y không nhớ lầm, nhân hình của yêu quái tu thành có quan hệ với thực lực của bản thân, con thỏ này tính ra cũng không quá yếu.

Đang nói chuyện, chủ của chiếc xe Land Rover vẫn luôn đậu bên đường thò đầu ra nói: “Này! Anh bạn! Rốt cuộc có tra hay không? Nếu không tra thì tôi đi đây, tôi đi thật đó!”

Thanh niên: “…”

Long Sùng Vũ: “…”

Thanh niên sờ mũi nói: “Đến ngay.”

Chủ xe Land Rover: “Ờ!”

Long Sùng Vũ câm nín, không ngờ còn có người ở lại đây đợi chịu phạt, vừa rồi trong lúc họ nói chuyện, trừ chủ xe Land Rover, những xe khác đều chạy rồi… vị này quả nhiên uống hơi nhiều rượu.

Thanh niên cúi đầu cong môi cười, chỉnh lại mũ của mình: “Tôi vẫn luôn cảm thấy họ rất đáng yêu.” Nói xong phẩy tay với hai người: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Hai người trầm mặc một lúc, rồi mới khởi động xe chạy về nhà, bị chuyện này làm lỡ, chút tư dục ẩn mật của Long Sùng Vũ cũng biến mất hết.

Trên đường lái về nhà, Ân Quyết thấy đằng xa có mấy người đang bu lại, hỗn loạn mất trất tự, chỉ thấy một người phụ nữ thét lên rồi nhào vào đánh người đàn ông đang phát cuồng ở chính giữa, trong tay người đàn ông là một bé gái không ngừng giãy dụa, hắn cứ trơ ra chịu đựng những cú đánh của người phụ nữ, ở ngay trước mặt mọi người cắn lên cổ bé gái.

Lập tức máu tươi tuôn trào, người phụ nữ thét lên, tiếp theo, có vài người đàn ông cường tráng lao lên, muốn cứu bé gái ra khỏi cái miệng đỏ máu của người đàn ông kia.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông mặt đầy máu tươi đang trong trạng thái phát cuồng ném bé gái chỉ còn thoi thóp đi, nhắm cắn người khác.

Không biết là ai hét lớn: “Bệnh chó dại! Người này mắc bệnh chó dại!”

Chỉ thấy đám người lập tức né ra, mấy người bị cắn tại đó cuối cùng hợp lực áp chế người đàn ông.

Khi xe Long Sùng Vũ chạy qua có hơi giảm tốc độ, sau khi thấy chuyện đã gần kết thúc hắn liền đạp chân ga lao vút đi.

Ân Quyết muốn nói lại thôi, chuyện vừa phát sinh không biết tại sao khiến y có một dự cảm không tốt.

Ánh mắt Long Sùng Vũ âm u nói: “Ngươi có nhớ chuyện xảy ra vào buổi tối lúc chúng ta ở bệnh viện không?”

Ân Quyết sửng sốt một chút, tối hôm đó, trong tầng đột nhiên bị cúp điện, trên hành lang phát ra tiếng thét mơ hồ và tiếng đập cửa mãnh liệt, khi nguồn điện khẩn cấp được khởi động, trên hành lang có một bóng người hoang mang chạy trốn.

Hôm sau mọi người đều bàn luận về chuyện đó, nhưng không có tin tức gì tiếp theo, bệnh viện cũng vì ổn định nên tăng mạnh phòng bị yêu cầu tất cả bệnh nhân đừng lan truyền tin tức không thật…

Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết dường như có điều suy nghĩ, bèn nói: “Người vừa rồi, trên người đã không còn khí tức của người sống.”

Ân Quyết biến sắc, vì vừa rồi cách quá xa, y không phát giác ra, nếu giống với thứ đã xuất hiện ở bệnh viện đêm đó, vậy nói rõ điều gì?

Long Sùng Vũ trầm tư một chút: “Trước đó nguyên nhân chúng ta bị cách ly chính là vì bệnh viện phát hiện có bệnh nhân có triệu chứng như thế, ý thức không rõ, sẽ truyền nhiễm, mang tính công kích… thứ tối hôm đó đã không còn sinh mạng, sợ ánh sáng, mà thứ hôm nay, cảm giác không khác gì thứ tối hôm đó, nhưng lại giống như đã tiến hóa, tính công kích rất mạnh, hơn nữa đã có thể xuất hiện dưới ánh đèn mờ ảo…” Hắn dừng một chút, nắm cổ tay Ân Quyết: “Bất kể ba chuyện này có liên quan hay không, hoặc chỉ là một vụ khác, chúng ta đều phải có tâm lý chuẩn bị.”

Ân Quyết rút tay về, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Y không hiểu nhân gian, cũng không nhìn rõ như Long Sùng Vũ, nhưng ít nhiều cũng có suy ngẫm riêng, chẳng qua trừ những thứ này, y càng không biết phải làm sao hơn Long Sùng Vũ. Có lẽ Long Sùng Vũ cảm thấy chỉ cần vượt qua cửa ải mà ngay cả các yêu ma tinh quái tu hành cũng cảm thấy khó thể an toàn trôi qua là đủ, nhưng y thì khác, chỉ cần chưa thu thập xong tất cả hồn phách, y không thể coi là chân chính “sống” đúng ý nghĩa, tuy có thể nói có thể động thậm chí ngay cả Long Sùng Vũ cũng không phát giác ra gì bất thường, nhưng đây chỉ là bề ngoài mà thôi.

Long Sùng Vũ không cưỡng cầu Ân Quyết đáp lại, chỉ cần y ở bên cạnh hắn là đủ, bất cứ chuyện gì đã xảy ra trước kia đều không cần truy cứu nữa, lần trùng phùng tại bệnh viện cứ coi như lần đầu tiên gặp mặt, hắn sẽ không dễ dàng buông tay nữa. Từ hành động dùng xích khóa Ân Quyết của bản tính ôn hòa vào ban ngày là biết, suy nghĩ của họ giống nhau.

Trở về tiểu khu, hộ dân trong tiểu khu không nhiều, từ dưới lầu nhìn lên, tòa nhà cao tám tầng chỉ có mấy nhà sáng đèn.

Long Sùng Vũ dừng xe giao chìa khóa cho Ân Quyết: “Ngươi lên lầu trước.”

“Ngươi đi đâu?” Ân Quyết ngạc nhiên.

Vẻ âm u của Long Sùng Vũ có hơi biến hóa, nhàn nhạt nói: “Ta đến nhà xe lấy chút đồ.”

Ân Quyết gật đầu định đi.

Long Sùng Vũ đột nhiên thay đổi: “Thôi ngươi đi cùng ta.”

Cái gọi là nhà xe, thật ra là một cửa tiệm bỏ trống, Long Sùng Vũ đã mua cửa tiệm này, thường xuyên lén lút làm vài chuyện “không thể gặp người” trong này, sau đó dùng “nhà xe” để che tai mắt, thật ra bên trong cất giấu không ít hàng tốt.

Long Sùng Vũ men tường đi vài bước, thò tay ấn lên mặt sàn, chỉ thấy mặt đất chậm rãi mở ra một lỗ vuông, bốc lên một đống bụi làm ngạt thở.

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ nói: “Đừng xuống.”

Đợi khi Long Sùng Vũ lên trong tay có thêm mấy khẩu súng, hắn giấu mấy hòm lớn súng ống đạn dược bên trong, thậm chí ngay cả một vài vũ khí đặc biệt sản xuất cho quân đội, rìu phòng cháy cũng có, lúc trước khi chưa có túi tiền không gian không biết giấu ở đâu, nên mở một địa động hạ cấm chế để chuẩn bị khi cần đến, tuy phần lớn đều là do hắn thu thập cho vui, sau khi thu thập súng thì đạn chắc chắn không thể thiếu, cho nên càng trữ càng nhiều.

Long Sùng Vũ lấy một phần ra khỏi pháp khí không gian, để Ân Quyết cất trong không gian của mình: “Cất kỹ, đừng chỉ họng súng vào mình, về nhà ta sẽ dạy ngươi cách dùng.”

Ân Quyết cất súng xong do dự một chút, hỏi: “Sau này chúng ta vẫn ở chỗ này sao?”

“Không, xem tình hình trước đã.” Long Sùng Vũ nhìn y: “Ngươi muốn đi đâu?”

Ân Quyết khẽ động môi, còn chưa lên tiếng đã nghe Long Sùng Vũ hỏi: “Đông hải?”

Ân Quyết gật đầu.

Long Sùng Vũ suýt nữa không áp chế được cơn giận của mình, nhưng nếu hắn đã dự định phải đối xử tốt với Ân Quyết, thì trước khi trừng phạt Ân Quyết hắn vẫn muốn nghe thử lý do của y.

“Tại sao?” Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.