Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 47



Xà yêu không thoái nhượng bước tới một bước, vạch cổ áo Ân Quyết ra, động tác quá khích dẫn đến Ân Quyết bị văng mất hai cái nút áo.

Trên cần cổ và xương quai xanh lộ ra, phủ đầy vết hôn chồng chéo hỗn loạn, thậm chí còn có vết cắn và vết ngón tay, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được sức mạnh đó dã man cỡ nào, hơn nữa còn kéo dài đến trên ngực đã bị áo che phủ.

“Ngươi…” Ân Quyết trợn to mắt, còn chưa nói xong, Long Sùng Vũ đã lập tức thuấn di đến trước mặt hai người.

Thân hình cao lớn của Long Sùng Vũ che đi bờ vai để trần của Ân Quyết, mặt hắn nghịch sáng, làn da màu mạch càng hiện rõ ngũ quan anh tuấn rõ ràng của hắn, hắn cách xà yêu, lạnh lùng nhếch môi nói: “Muốn làm gì đây?”

Xà yêu cắn răng, nhìn chằm chằm Ân Quyết, không hề nhìn đến Long Sùng Vũ.

Trong lòng hắn, Ân Quyết chính là Long quân của hắn, nhưng hiện tại lại có người dễ dàng khinh nhờn thần linh của hắn như vậy!

Long Sùng Vũ tuy cảm thấy kỳ quái về quan hệ của Ân Quyết và con rắn này, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, hắn chậm rãi giúp Ân Quyết đóng lại cổ áo, tỉ mỉ vuốt phẳng, mờ ám trong đó chỉ cần kẻ có mắt đều có thể nhìn ra. Ân Quyết cũng không cự tuyệt.

Sắc mặt xà yêu biến đổi mấy lần, cố gắng hít vào một hơi, sau đó ổn định tâm trạng trực tiếp hạ kết luận với Ân Quyết: “Hắn không xứng với ngài.”

Ân Quyết mấp máy môi, vốn muốn phản bác, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Long Sùng Vũ bị chọc cười, hắn là một ma tu dơ bẩn, quả thật không xứng với Long quân cao cao tại thượng, nhưng vậy thì sao, hiện tại Ân Quyết còn không phải ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn sao.

Xà yêu thấy Ân Quyết vẫn không hề dao động, cuối cùng không nhịn được nữa: “Ngài ấy là Long quân của Đông hải.”

Câu này xà yêu nói với Long Sùng Vũ, nhưng thực tế ánh mắt của hắn lại chỉ nhìn một mình Ân Quyết, lúc nói ra hai chữ đó thậm chí còn mang theo mùi nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy thì sao?” Long Sùng Vũ nhíu mày, hắn nhìn Ân Quyết vẫn lặng lẽ không động đậy, nhếch môi lên chế nhạo: “Bảo bối nhi, cậu nói có phải không?”

Từ đầu đến cuối xà yêu đều nhìn Ân Quyết, hắn cảm thấy trong lòng mình lạnh lẽo vô cùng, cũng rất thất vọng, tình cảnh này hoàn toàn không giống hắn đã tưởng tượng bao nhiêu năm…

Hắn cho rằng mình nỗ lực lâu như thế, cuối cùng cũng có thể đứng cùng một độ cao với vị Long quân cao ngạo lãnh đạm năm đó…

Nhưng không ngờ, chẳng qua chỉ gặp phải một lần đả kích hồn phi phách tán thôi, thần linh của hắn hoàn toàn không thể nào chống lại sự mài mòn của năm tháng, ý chí cao vợi đã bị lãng quên trong đáy biển xa xôi rồi.

Khóe mắt xà yêu đỏ bừng, không nói tiếng nào quay đầu hóa thành một trận gió lạnh bay đi.

Ân Quyết: “…”

Long Sùng Vũ cũng bỏ đi vẻ mặt trào phúng, có chút bất đắc dĩ phất tay: “Tức chạy rồi.”

Ân Quyết: “…”

Ân Quyết lặng lẽ liếc hắn một cái, quay người bỏ đi.

Long Sùng Vũ cười, kéo cổ tay Ân Quyết lôi người về, ôm chặt trong lòng, giả vờ nghiêm hình bức cung: “Nói, cậu hồi phục linh trí từ lúc nào?”

Lúc này Ân Quyết đang chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không ngờ Long Sùng Vũ lại nhạy bén như thế.

Long Sùng Vũ tự lầm bầm: “Chắc là tối qua trước khi gặp tấn công, tôi vốn còn rất kinh ngạc, cậu có thể giết được nhiều con mèo núi bị nhiễm bệnh khi linh trí không đầy đủ như thế…” Nói xong hắn khựng lại, cúi đầu giống như làm nũng, “Tại sao không sớm cho tôi biết, tối hôm qua tôi sắp bị cậu dọa chết rồi.”

Ân Quyết nhếch môi: “Ừm.”

“Ừm?” Long Sùng Vũ giống như đã quyết định gì đó muốn xoắn đến khi Ân Quyết mở miệng: “Ừm là ý gì?”

Ân Quyết lạnh nhạt nói: “Lần sau sẽ không.”

Long Sùng Vũ tựa hồ không thỏa mãn, hắn chêm vào nhiều câu như thế, cuối cùng vẫn hỏi ra trọng điểm: “Con xà yêu vừa rồi là người quen cũ?”

Ân Quyết gật đầu, sau khi lên xe thì bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, rất rõ ràng là không muốn bàn nhiều.

Long Sùng Vũ không vội khởi động xe, SUV đậu ở dưới một cây cổ thụ ở bên trấn, thời gian này đang vào lúc khí hậu mùa đông lạnh nhất, thân cây trơ trọi, ánh mặt trời mông lung, khiến người nhìn cảm thấy hy vọng le lói vào tương lai.

“Cậu không nói với tôi… có lúc tôi rất khó đoán được cậu đang nghĩ gì.” Long Sùng Vũ cởi bỏ dáng vẻ thoải mái tự tin vừa rồi, hơi phiền não nói: “Nói với tôi đi.”

Ân Quyết nghiêng đầu: “Không có gì để nói.”

Lại đến rồi, Long Sùng Vũ chậm rãi thở ra, giống như hắn vừa mới nói, rất nhiều lúc hắn không thể hoàn toàn đoán được suy nghĩ và cảm xúc của Ân Quyết, đó là lúc khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng, Ân Quyết quá tĩnh lặng, nếu hắn không nói chuyện với Ân Quyết, thậm chí Ân Quyết có thể không nói chữ nào suốt cả ngày.

Mắt Ân Quyết rất đẹp, vừa sâu thẳm như hắc diệu thạch, lại trong suốt như đầm nước, nhưng Long Sùng Vũ lại cảm thấy chúng nó đều là vật chết, vì tĩnh lặng không chút dao động, cảm xúc của Ân Quyết cũng rất ít khi lộ ra ngoài, luôn mang theo hàn khí, lãnh đạm đạm nhạt, thỉnh thoảng có lúc dịu dàng cũng chỉ chớp mắt là qua.

Long Sùng Vũ thích làm cho y thể hiện ra chút cảm xúc lúc mà mặt mày lãnh đạm như thế, nhưng không có nghĩa là Ân Quyết có thể càng lúc càng phong bế.

“Vậy tôi nói là được rồi, vừa rồi tôi chỉ đang ghen thôi.” Long Sùng Vũ nắm tay Ân Quyết, giống như mấy hôm trước chơi với y, đặt lên vô lăng, dịu giọng giải thích: “Không có ý gì khác, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Ân Quyết trầm mặc không nói.

Long Sùng Vũ nói: “Còn cậu thì sao?”

Ân Quyết ngập ngừng: “Con xà yêu đó, trên thực tế có thể tính là một nửa học sinh của tôi.”

Long Sùng Vũ nhíu mày: “Sau đó?”

“Hết rồi.”

Long Sùng Vũ: “= =…”

Long Sùng Vũ khắc chế xúc động muốn đẩy Ân Quyết ngã lên ghế xe chơi trò rung xe, hỏi tiếp: “Vậy tại sao khi hắn nhìn thấy vết hôn trên người cậu thì lại tức giận như thế? Về tình về lý lẽ nào không phải hắn nên gọi tôi một tiếng sư… sư phụ sao?”

Khụ… suýt nữa nói thành sư nương rồi, Long Sùng Vũ lặng lẽ 囧.

Thật ra nói đến cùng, Long Sùng Vũ vẫn là đang ghen, hơn nữa càng ghen càng nghiện, Ân Quyết nghĩ nghĩ rồi nói: “Hắn rất vất vả.”

Vì lúc nhỏ sống khổ cực, sau khi có điều kiện tiểu xà liền bắt đầu phấn đấu học tập, ngay cả hóa hình cũng sớm hơn những con rắn bình thường cả mười năm, hơn nữa luôn có dáng vẻ của thiếu niên trưởng thành.

Vì lúc đó thành tích của nó quá mức ưu tú, Ân Quyết còn đặc biệt đích thân kiểm tra qua, cũng vô cùng thỏa mãn, nhưng lời y nói với tiểu xà lại là: “Bộc lộ tài năng quá mức, ngươi sẽ rất cực khổ, còn không kết giao được bạn bè.”

Tiểu xà kiêu ngạo hừ một tiếng, không cho là đúng, sau đó lại cẩn thận dùng cánh tay gầy nhỏ kéo góc áo trắng tuyết của Ân Quyết, mong ngóng nói: “Ta sẽ nỗ lực, rồi cũng có một ngày…”

Lời sau đó Ân Quyết không nhớ nữa, nhưng lúc đó y nhìn thấy trong mắt tiểu xà tràn đầy ngưỡng mộ và chờ đợi, mà hiện tại đại khái chỉ còn lại thất vọng mà thôi, vì tiểu xà cuối cùng cũng phát hiện, thì ra Long quân cao cao tại thượng không nhiễm khói bụi nhân gian cũng sẽ rơi vào trong hồng trần mê võng, trừ bị một người đàn ông xa lạ đè dưới thân, xoay chuyển rên rỉ ra, cũng vì y ngay cả dũng khí trở lại vương tọa cũng không còn nữa.

Long Sùng Vũ không biết Ân Quyết trả lời như vậy có tính là trả lời không, hắn suy nghĩ rồi nói: “Cậu còn muốn về Đông hải không?”

Ân Quyết ngừng một chút, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi đi đâu ta đi đó.”

Long Sùng Vũ cười, lời của Ân Quyết rốt cuộc có phải phô diễn hay không hắn không biết…

Tối qua tuy nhiều chuyện, nhưng thu hoạch cũng phong phú, trừ hộp thủy tinh băng phách, ông cụ còn tặng cho họ một bình cao chữa lở sinh da non, một lò luyện đan tinh xảo, một túi hạt giống thảo dược đặc biệt mang từ yêu giới đến nhân gian, những thứ này cũng chỉ có lấy được từ tay yêu tộc mới là đồ trân quý.

Tác dụng của cao chữa lở sinh da không cần phải nói rồi, Ân Quyết lại có hứng thú với lò luyện đan đó hơn, trong thanh ngọc của y thảo dược nào cũng có, chính là thiếu một cái lò luyện đan.

Long Sùng Vũ nói: “Hiện tại đi sao?”

Ân Quyết nghi hoặc: “Nếu không thì sao?”

Bọn họ từ thành phố W đi đã được mấy ngày, phải về một chuyến, trừ bổ sung vật dụng sinh hoạt cho người nhà, cũng phải xem thử tình huống trong thành phố, vì ngay cả yêu tộc nhỏ bé cũng có thể bị bệnh độc tang thi lây nhiễm, hơn nữa lực sát thương gia tăng gấp bội, cho nên tình huống của nhân loại càng không thể tốt hơn.

“Học sinh của cậu…” Long Sùng Vũ đại khái có chút lúng túng khi vừa rồi chọc giận người bỏ chạy, dù sao lỡ đâu trong lòng Ân Quyết không vui mà hắn lại không biết, thời gian kéo dài, thì càng dễ xảy ra chuyện.

Ân Quyết ngẫm nghĩ, lấy ra một lá bùa từ thanh ngọc, xếp thành hình một con hạc giấy, ngón tay y thon dài trắng nõn, rõ ràng chỉ là động tác gấp giấy, nhưng y làm lại đặc biệt đáng để thưởng thức.

“Như vậy là được rồi.” Ân Quyết vừa nói vừa kéo cánh hạc giấy ra, thả khỏi cửa sổ xe.

Hạc giấy rời khỏi tay y liền như được rót vào sinh mệnh, ngửa đầu kêu lên, thoáng chốc vỗ cánh bay đi, vút thành một đường cong màu lam trong không trung.

Tại thời kỳ mạt thế mà sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại cơ bản không có tác dụng, chỗ tốt của hạc giấy truyền tin hoàn toàn thể hiện ra, không chỉ sạch sẽ không ô nhiễm, còn có thể sử dụng hai lần, trừ tốc độ truyền tin sẽ khác biệt do điều kiện khí hậu ra, thì thật sự rất thực dụng.

Long Sùng Vũ cảm thấy hứng thú: “Cậu cũng gấp cho tôi một con đi.”

Vẻ mặt Ân Quyết như đang nói: Gấp cho ngươi có tác dụng gì?

Chống không nổi Long Sùng Vũ quá mức kiên trì, Ân Quyết lại gấp cho hắn một con, Long Sùng Vũ hiếu kỳ lật tới lật lui nghiên cứu, sau đó nói: “Cái này làm thế nào?”

Ân Quyết có chút kinh ngạc nói: “Ngươi không biết?”

Long Sùng Vũ lắc đầu, thứ hắn học rất tạp, hơn nữa phần nhiều là bàng môn tà đạo, lại vì năm đó lúc tu hành vẫn luôn tránh né con người, cho nên những thứ nhìn như đơn giản này, đối với mọi người là trò nhỏ thì hắn lại không biết.

Khi Ân Quyết giải thích nguyên lý cơ bản cho hắn, ở chân trời lại vụt qua một vết tích, nhưng lại là màu đỏ diễm lệ, một con hạc giấy đậu lại bên cửa sổ.

Ân Quyết có chút kinh ngạc, tháo mảnh giấy buộc trên người hạc giấy.

Long Sùng Vũ hỏi: “Nhanh như vậy hắn đã trả lời cho cậu sao?”

Ân Quyết lắc đầu, sau khi xác nhận chữ ký lần nữa, y nói: “Là Đồ Tử, hắn có chuyện muốn chúng ta giúp đỡ.” Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.