Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 8



Qua một lát, Long Sùng Vũ cất di động đi, từ ban công hít thở không khí thoáng xong liền trở vào, đại khái là giao phó rõ ràng công việc trong đội cảnh sát, sắc mặt hòa hoãn đi nhiều, thấy Ân Quyết ngẩn ngơ liền tự cười nhạo: “Chúng ta phải ở chung vài ngày rồi.”

Ân Quyết chớp mắt, trong lòng còn đang suy tính đủ phương án chạy trốn trước khi bị bẻ móng.

Long Sùng Vũ lại ngồi xuống bên giường Ân Quyết, có chút lúng túng và trông đợi hỏi: “Tôi còn không biết tên cậu.”

Ân Quyết hoàn hồn lại, ánh mắt lạnh dần, nghiêng đầu đi không để ý đến hắn.

Long Sùng Vũ đợi một lát thấy Ân Quyết không đáp, chỉ đành sờ mũi nói: “Được rồi… cậu nghỉ ngơi trước đi.”

Ân Quyết vừa nhắm mắt lại, Long Sùng Vũ lại làm như bâng quơ nhìn mấy trang chú giải thuốc tiêm và thông tin người bệnh treo trên giá treo bình dịch.

Y tên Ân Quyết…

Vì trên trán Ân Quyết có quấn băng cho nên khi nằm ngủ trên gối rất khó chịu, lại thêm vẫn luôn thấy buồn nôn, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng khi y ngủ chưa được một tiếng, gương mặt lại hơi trở nên hồng nhuận, ngay cả mí mắt cũng có chút hồng, đợi Long Sùng Vũ phát giác bất thường, đưa tay chạm vào trán Ân Quyết – nóng hổi.

Vào lúc này mà bị sốt đúng là rất tệ!

Tuy Ân Quyết bị thương do tai nạn xe không tính là nghiêm trọng, nhưng vì hồn phách bị thiếu hụt, tố chất thân thể y khá yếu, lại thêm bị Long Sùng Vũ kích thích, vì thế có bị sốt cũng bình thường.

Nhưng hiện tại chính là thời kỳ mẫn cảm, Long Sùng Vũ không rõ tại sao y lại phát sốt, nhất thời có chút không biết làm sao.

Long Sùng Vũ vỗ mặt Ân Quyết, thấp giọng nói: “Tỉnh dậy.”

Ngay lúc này, kim giờ kim phút thẳng nhau, nhích sang sáu giờ.

Mỗi tối sáu giờ và sáu giờ sáng hôm sau là thời gian thuộc về hai nửa linh hồn trao đổi khống chế thân thể, vốn là một người, một linh hồn, nhưng từ khi ra đời đã phân liệt thành hai nửa, một nửa giữ lại sự đơn thuần lúc mới sinh, ký ức cũng là một tờ giấy trắng, mà nửa còn lại thì cam nguyện khắc sâu mối hận mấy trăm năm.

Chậm rãi, nhân cách do hai nửa hồn phách hình thành bắt đầu hoàn toàn trái ngược, Long Sùng Vũ ban ngày từ nhỏ đã mong được làm một vị cảnh sát ưu tú, chính nghĩa lẫm liệt, làm người thành khẩn phúc hậu, tính cách cũng già giặn trầm ổn, kiêu ngạo chính khí như huy hiệu cảnh sát trên nón.

Mà hắn xuất hiện ban đêm lại ngược lại, tuy cũng tuân theo quy tắc sinh tồn của nhân gian, nhưng dưới gương mặt cương nghị chính trực đó che giấu bản tính hung tàn bạo ngược, hành sự cẩn trọng cay độc, nhưng vì bảo toàn hình tượng tốt đẹp của mình vào ban ngày mà hắn cũng vô cùng giỏi ngụy trang.

Hai nhân cách đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng đa phần đều không can thiệp vào nhau, hơn nữa vì không ảnh hưởng đến sinh hoạt, hai nhân cách thậm chí có thể chia sẻ ký ức hôm đó cho nhau, nhưng cái này cũng là khi nhân cách ban đêm xuất hiện mới tiến hành, vì phần lớn thời gian bất kể ban ngày hay ban đêm đều là do Long Sùng Vũ ôn hòa đó kiểm soát thân thể, nhân cách hắc ám tựa hồ thích chìm vào giấc ngủ hơn.

Nhưng hôm nay lại bất ngờ ngoài dự liệu, người ban đêm đó lại khẩn cấp bắt đầu đoạt quyền kiểm soát thân thể. Long Sùng Vũ tựa đầu lên lưng ghế, không bao lâu sau ngẩng đầu lên ánh mắt đã thay đổi. Con mắt tựa như băng đao quẹt qua Ân Quyết một lượt.

Ân Quyết cuộn mình trong chăn, mặt đỏ bừng bừng, không hề phát giác mình bị một ánh mắt như dã thú nhắm vào.

Sắc mặt Long Sùng Vũ âm trầm không ít, hắn khác với hắn ban ngày, ký ức và tri thức mấy trăm năm được giữ trong đầu, chỉ có hắn mới có thể mở ra và sử dụng.

Long Sùng Vũ lại gần y, cúi đầu ngửi nơi tóc Ân Quyết, trừ hương sữa tắm thơm mát, ngay cả hồn phách cũng tỏa ra một mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt, nhưng tựa hồ… không mấy khỏe mạnh… chẳng qua chính là người này rồi, mùi vị của hồn phách sẽ không sai, là Long quân lúc đó vẻ mặt kiên quyết cầm kiếm chỉ vào hắn. Rõ ràng lúc cầm kiếm ngón tay đều tái đi, nhưng lại cố chấp chất vấn hắn, khiêu khích hắn, sau đó… giam cầm hắn… lá gan thật lớn.

Nghĩ thì nghĩ thế, Long Sùng Vũ vẫn vươn tay sờ lên cái trán nóng hổi của Ân Quyết.

Tiếc rằng năm trăm năm trước Long Sùng Vũ vẫn chưa phân liệt ra nhân cách khác, cho nên lúc đó hắn mâu thuẫn vô cùng, rõ ràng bản tính dịu dàng, nhưng lại không có cách nào áp chế ma tính của Tru Tiên, cho nên mới có một kiếm cuối cùng đó.

Cho đến khi chỉnh thể mâu thuẫn bị triệt để phân liệt, phần dịu dàng không thừa nhận nổi sự thật chính tay mình đã giết chết người mình thích, nên khi thi pháp chuyển thế, ngay cả ký ức cũng không muốn nữa. Mà hắn tuy mang theo tất cả, nhưng vẫn như xưa lãnh tâm lãnh huyết, có lẽ dù có cảm thấy đau khổ thế nào cũng không thể thay đổi âm trầm trong xương cốt.

Đúng, khi một hắn khác đau khổ, hắn cũng đau khổ.

“Ưm… khó chịu.” Người trên giường co lại, lộ ra gương mặt đỏ bừng, giọng nói thanh nhạt trong lúc vô ý đã gãi vào lòng người.

Long Sùng Vũ: “…”

Long Sùng Vũ trầm mặc hồi lâu, chỉ một thoáng vừa rồi, cơn sốt của Ân Quyết đã tăng lên nghiêm trọng.

“Nước… muốn uống nước…”

Long Sùng Vũ đen mặt, vốn màu da đã tối, hiện tại lại càng khiến người ta cảm giác ngay cả khí đen cũng bắt đầu cụ thể hóa…

Sáng sớm hôm sau, Long Sùng Vũ nhíu mày ngồi dậy từ cái giường khác, vô cùng quái dị bản thân thế nhưng không có ký ức ban đêm cùng chia sẻ của nhân cách kia, không biết ban đêm hắn đã làm gì?

Kết quả Long Sùng Vũ quay đầu, lại thấy Ân Quyết ở trên chiếc giường kia.

Long Sùng Vũ: “…”

Ân Quyết nằm thẳng, chăn kéo cao đến cổ, bao lấy chặt chẽ, trên mặt là một chiếc khăn lông màu trắng ẩm ướt nằm ngay ngắn.

Long Sùng Vũ đen mặt vội đi đến lấy khăn xuống, Ân Quyết cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ thở nhẹ một cái -_-||.

Khăn lông vào tay vẫn còn mát lạnh, có thể thấy đã đổi không ít lần, Long Sùng Vũ lần này thực sự không biết nửa kia của mình rốt cuộc nghĩ gì, bất đắc dĩ đành thử sờ trán Ân Quyết, tựa hồ đã hạ sốt không ít.

Nếu một nửa kia của mình không muốn để lộ chuyện Ân Quyết bị sốt, vậy chắc chắn hắn cũng sẽ không làm vậy, hơn nữa hắn cũng không muốn làm thế.

Tuy hắn không biết tại sao…

Tám giờ mười, vẫn là hai bác sĩ và y tá hôm qua, hiển nhiên họ cũng không ngủ ngon, tinh thần không đủ, tính ra là do áp lực tâm lý quá lớn, ngay cả cái người tốt tính trong đó cũng không nói chuyện nữa.

Y tá sau khi kiểm tra một lượt thì gật đầu với bác sĩ: “Mọi dấu hiệu đều bình thường.”

Một bác sĩ khác nói với Long Sùng Vũ: “Gọi cậu ta dậy, tôi muốn hỏi thử thân thể cậu ta thế nào.”

Ân Quyết vẫn còn ngủ, sống chết không mở mắt, Long Sùng Vũ vỗ vỗ vai y, kết quả Ân Quyết chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, rồi nằm ngay đơ.

Long Sùng Vũ hơi lúng túng sờ mũi.

Bác sĩ đợi một lát cuối cùng chỉ đành thôi, nói với Long Sùng Vũ: “Vết thương trên đầu không thể dính nước, hôm nay vẫn truyền dịch cho cậu ta như cũ, có lẽ sẽ còn choáng một chút, cho cậu ta ăn một chút đồ thanh đạm dễ tiêu… chỗ bị trẹo ở eo sẽ từ từ hồi phục, đợi sau khi xuất viện có thể tìm tiệm thuốc trung y mua thuốc về chườm, trên đường Bàn Đào ở ngoại thành phía bắc có một phòng khám tư nhân họ Vương rất giỏi.”

Những thuật ngữ chuyên nghiệp khác Long Sùng Vũ nghe không hiểu nên cũng không có tác dụng gì, chỉ nghiêm túc nhớ kỹ những thứ hắn có thể làm.

Cuối cùng bác sĩ nói: “Chiều hôm nay bệnh viện sẽ sắp xếp người ở sảnh tiếp tân lầu một nhận đồ cho người bị cách ly, tuy chẳng qua chỉ có mấy ngày thôi, nhưng nếu các cậu có gì cần thì có thể gọi điện cho người nhà, bảo họ mang đến.”

Long Sùng Vũ gật đầu, cảm ơn.

Bác sĩ vừa mới bước chân đi không bao lâu thì đã có người đặc biệt đến đưa bữa sáng, cháo trắng, bánh nướng, trứng gà luộc.

Vì chỗ Ân Quyết không mang theo hộp cơm chuyên dùng lúc ăn cơm, nên Long Sùng Vũ chỉ đành sử dụng đồ nhựa xài một lần mà bệnh viện cung cấp, hai chén cháo lớn, bên cạnh mỗi chén là một trái trứng luộc.

Long Sùng Vũ cầm bánh nướng được kê giấy dầu lên ăn, lúc này Ân Quyết mới lèo nhèo ngồi dậy, vì cả người chỗ nào cũng đau, vừa thẳng lưng y liền hít một hơi, nắm góc chăn màu trắng nửa ngày cũng chưa đỡ, dưới áo bệnh nhân hơi vén lên là vết thâm ghê người.

Long Sùng Vũ vội giúp một tay dìu y lên.

Sau lưng Ân Quyết được nhét hai cái gối, cuối cùng cũng thoải mái hơn, mặt y không chút cảm xúc nhìn cánh tay Long Sùng Vũ đặt trên vai mình.

Long Sùng Vũ sửng sốt một chút, mới phát hiện ngón tay hắn còn dính dầu mỡ, thế là rất ngượng ngùng rút tay về lau, sau đó bưng một chén cháo lên, hơn nữa còn lấy muỗng đưa cho Ân Quyết.

Vì không có bàn ăn, rất rõ ràng người này muốn Ân Quyết xem tay hắn thành bàn ăn.

Tay của hắn to lớn lại mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, đốt ngón tay thon dài, thật ra vừa rồi lực chú ý của Ân Quyết căn bản không phải ở trên vết dầu mỡ, y chỉ cảm thấy bọn họ quá mức thân mật và gần gũi, kết quả sau khi người này chạm vào y rồi lại còn muốn lau tay = =!?

Ân Quyết dùng ánh mắt lạnh băng quét qua tay Long Sùng Vũ, nhận muỗng bắt đầu ăn.

Cháo trắng thanh đạm, không ngon lành gì, Ân Quyết nhíu mày, nhưng vẫn không chê bai gì ráng nuốt, hiện tại tuy y đeo thanh ngọc, nhưng lại không thể ở trước mặt người ngoài vào trong phúc địa dưỡng thương, hơn nữa chút ít linh khí mỏng manh trên mặt ngọc cũng không thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho y, cho nên y cần phải ăn một vài thức ăn nhân gian.

Long Sùng Vũ thấy khẩu vị Ân Quyết không tệ, thử bắt chuyện: “Cậu có thứ gì muốn nhắn người nhà mang vào không?”

“Hử?” Ân Quyết hơi ngừng động tác, trong mắt thoáng qua chút mê mang, lắc đầu, trước đó khi Tạ Vũ chăm sóc y đã mang cho y một đống đồ, còn đặt trong tủ kia.

Ân Quyết mở tủ ra, kết quả phát hiện bên trong đặt một túi quần áo sạch và một cái máy tính xách tay.

Long Sùng Vũ cầm chén, bên trong còn lại nguyên trái trứng gà, hắn vừa câm nín nhìn Ân Quyết lấy máy tính ra khỏi túi vừa hỏi: “Không ăn nữa.”

Ân Quyết gật đầu.

“Bánh thì sao?”

Ân Quyết trầm mặc một lát rồi lắc đầu, lần đầu tiên nhìn Long Sùng Vũ một cách quái dị, nhưng Long Sùng Vũ lại cảm thấy đôi mắt trong vắt se mát đó kỳ thật đang muốn biểu đạt rằng: “Sao anh nói nhiều như vậy?”

Long Sùng Vũ ho khan một tiếng, không còn chọc người phiền chán đứng lên ra ngoài ban công phòng bệnh, hắn đại khái cũng cảm thấy sự quan tâm của mình đối với một người chưa gặp được mấy lần hiển nhiên không mấy thích hợp.

Thân hình Long Sùng Vũ khỏe mạnh thẳng tắp, nói là lưng to eo rộng có hơi khoa trương, nhưng quả thật là chắc nịch đầy đặn, giống như lợi đao dày nặng đang giấu trong vỏ.

Ân Quyết nhìn bóng lưng Long Sùng Vũ, cả người càng thêm trầm mặc lạnh lẽo. Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.