Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 23: Làm Mấy Thứ Gì Đó





Hơn nữa giá đỗ này ngon mọng nước, làm cho người ta cực kỳ muốn ăn, Vương Mãnh thoạt nhìn đã muốn ăn rồi.

Ông đưa tay cầm lên một cọng bỏ vào miệng, lập tức trong miệng tràn đầy hương vị thơm mát mà ôngg chưa từng được ăn, làm cho ông tinh thần chấn động, sau đó tựa như muốn dừng mà không được.

Ông ăn một cọng lại một cọng, giống như ăn dưa leo, thoáng một cái đã hết một nắm to.“Nhanh ngừng ngừng, làm xong việc này sẽ cho cậu nguyên một giỏ mà ăn” Hoa Cường nói.Vương Mãnh trước kia là quân nhân dưới tay ông, có thể đoán được cậu ta nghĩ như thế nào, cuối cùng cái giỏ giá đỗ này cũng bị chính cậu ta tiêu thụ.“Tốt! Tốt!” Vương Mãnh muốn cũng không thể giấu diếm cái lão lãnh đạo này, ông ta bước ra trước cửa hô to: “Tiểu Triệu, tiểu Triệu”Rất nhanh một người lính nhỏ chạy vào.“Đi, cõng cái giỏ giá đỗ này đến cung tiêu xã, để bọn họ thu! Sau đó cậu lại mua về cho tôi! Một xu cũng không thể cân thiếu biết không?” Vương Mãnh một bên trừng mắt một bên móc ra 20 đồng nhét vào tay cậu lính trẻ.Người lính sững sờ một lúc, đây là cái thao tác gì a? Bất quá ý trên mặt chữ rất dễ lý giải.“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ” Tiểu Triệu nói xong, đến bên cạnh giỏ, kết quả vừa vươn tay, thiếu chút nữa đem mình kéo ngã.Tình huống gì đây? Vương Mãnh nhìn chiếc giỏ trên mặt đất, lại nhìn Tiểu Triệu đang ngỡ ngàng.


Ông ta vươn tay sang, cầm bên kia cái giỏ, thoáng cái liền kiểm tra xong cân nặng, đến 100 cân! Chỉ nhiều chứ không ít! Ông lại nhìn Hoa Chiêu, sợ hãi than, nói: “Được a”.Cái cô nhóc béo này sau khi vào cửa, tinh thần luôn thoải mái, còn lúc buông cái giỏ này, nhẹ nhàng hạ xuống, ông còn nghĩ đây là cái giỏ không! Không nghĩ tới lại nặng như vậy.“Đây là tất nhiên, bằng không thực xin lỗi một thân thịt này của cháu rồi.” Hoa Chiêu vui đùa nói.Cô nhìn ra sự thân mật giữa ông nội và người này, cũng nghe phương pháp xử lý của người này, đây đúng là một “ông chú tốt”.“Ha ha ha” Vương Mãnh nhìn Hoa Chiêu cười to, đột nhiên cảm thấy cô nhóc to béo này kỳ thật cũng rất thuận mắt đấy.“Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi!”Vương Mãnh đột nhiên quay đầu hô người lính: “Mang về cho tôi một cọng cũng không thiếu, biết không?”“Đã rõ!” Lúc này Tiểu Triệu đã có chuẩn bị, dùng sức, xách giỏ 100 cân rời đi.Vương Mãnh đóng cửa phòng lại, bưng trà rót nước, mời Hoa Cường ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói với ông: “Lão tổ trưởng, tôi có cảm giác, trời lại sắp thay đổi…”Hoa Cường trừng mắt, nhìn ông ta.Vương Mãnh liếm môi dưới một cái, cẩn thận từng li từng tí nói: “Tôi cảm giác, trời muốn nắng rồi…”Hoa Cường rũ mí mắt xuống, uống một ngụm trà rồi nói: “Cũng nên sáng rồi, đã 10 năm”“Nhưng là, vẫn còn không tốt, giống như còn thiếu một mồi lửa…” Vương Mãnh nét mặt có chút hoang mang.Thế cục hiện tại có chút rối ren, phía trên gió nổi mây phun, ngay cả tiểu binh bị phái đến xó xỉnh này của ông ta cũng cảm nhận được.Nhưng là rung chuyển bầu trời, lại không có bao nhiêu khí lực, đến cùng là có gì khác biệt?.Hoa Chiêu ngồi ở một góc khác, cúi đầu uống nước, giả bộ như nghe không hiểu.Sự khác biệt chính là thời gian a.Bây giờ là năm 76, có một số sự kiện lớn trong năm này.

Vào tháng 1, một nhân vật vĩ đại qua đời, toàn bộ thế cục bắt đầu rung chuyển…tháng 9, lại một nhân vật lớn qua đời.

Sau đó tháng 10, phong trào kéo dài 10 năm, đã kết thúc.Nhắc tới những điều này, Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới một sự kiện lớn năm 76.

Trong năm này, có một sự kiện bất luận như thế nào cũng không thể xem nhẹ.

Ngày 28 tháng 7 có một trận động đất 7.8 độ đó.

Hoa Chiêu thoáng rơi vào trầm tư.


Cô đến rồi, mang theo tiên tri trở về rồi, có muốn làm một cái gì đó không? Tuy là thiên tai, con người khôn thể chống lại, nhưng nếu không làm gì, tâm lý của cô thực sự không thoải mái.

Cực kỳ khủng khiếp! Đó là hơn 20 vạn tính mạng…!…..Tiểu Triệu cõng giỏ trở về rồi.

Trong huyện cung tiêu xã cách bọn họ rất gần, những người trong cung tiêu xã lại có kiến thức hơn, nghe xong Tiểu Triệu phân phó, liền biết rõ chuyện gì xảy ra, bọn họ cái gì cũng không nói, lập tức đem qua cân, tính toán tiền.Theo lý hiện tại 1 cân giá đỗ một mao tiền, bọn họ nghe theo phân phó, tính 1 cân 1 mao 5 xu.Cái giá đỗ này nhìn quá câu người, nhân viên cân hàng tiện tay cầm lên một cọng, ăn xong mắt sáng lên, thò tay lại muốn lấy tiếp.“BA!” Tiểu Triệu đánh một cái lên tay hắn, đội trưởng đã nói, một cọng cũng không thể thiếu! Hiện đã thiếu một cọng rồi, anh ta trở về bàn giao thế nào.“Cái giá đỗ này, phân cho tôi 1 cân, không 10 cân” Người cân đồ nói.“Không bán, một cọng đều không bán!” Tiểu Triệu cõng giỏ về.“Đội trưởng! Tổng cộng 103 cân, đây là 15 đồng 4 mao 5 xu.” Tiểu Triệu bàn giao sổ sách.Vương Mãnh đưa qua cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cao hứng, 1 giỏ bán được 15 đồng! Thành phần chỉ là 7 cân đậu xanh, hai ba đồng tiền.

Lợi nhuận của 1 giỏ như vậy khoảng 12 đồng, nếu một ngày bán 10 giỏ? Thêm nữa?...Oa! Muốn phát tài nha.“Chú Vương, giỏ giá đỗ này chú định xử lý như thế nào?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.“Chú lấy về nhà một nửa, cho các thân thích một phần, một nửa còn lại để trong nội viện này phân ra” Cũng không có người ngoài, ông trực tiếp nói thẳng.“Chú Vương, cháu hiện tại đã ủ được 7 giỏ giá đỗ rồi, về sau mỗi ngày đều có một giỏ, chú ăn được hết sao?”Vương Mãnh…….“Khục” Hoa Cường xấu hổ mà ho khan một tiếng, nhưng ông cúi đầu uống trà không nói chuyện.Vốn những lời này ông muốn nói đấy, không nghĩ tới cháu gái vậy mà cũng nghĩ đến rồi….Hoa Cường mắt hổ rung rung, Tiểu Hoa nhà ông, thực sự thông suốt rồi.Vương Mãnh đi lại, trong miệng đút một nắm giá đỗ, càng nhai càng thơm: “Mỗi ngày một giỏ a, có lẽ không có việc gì!”Cùng lắm thì chia thêm mấy nhà, giá đỗ ăn ngon như vậy, mỗi ngày ăn hai ba lạng cũng không thành vấn đề, chỉ là ông không tặng không rồi, ông cũng thu tiền.Một ngày 15 đồng, lương tháng của ông cũng chỉ 100 đồng! Không đủ khả năng để cho không.“Vậy nếu 10 giỏ mỗi ngày thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.“PHỐC…” Vương Mãnh phun ra một ngụm giá.

Như vậy thực sự ăn không hết rồi, còn đem chính mình ăn thành giá đỗ.“Cho nên chú à, không cần chú mỗi ngày đều mua về để chính mình ăn, chú nhân tiện cùng cung tiêu xã bên này chào hỏi, lại để cho bọn họ thu mua giá đỗ của cháu là được, sau đó chính bọn họ tuỳ tiện bán.”Hoa Chiêu sợ bọn họ không thể tìm được nguồn tiêu thụ, chỉ điểm nói: “Đến lúc đó lại để cho mọi người trong tất cả các đơn vị căn tin nếm thử giá đỗ này, vậy thì nguồn tiêu thụ không lo rồi, một ngày 10 giỏ cũng không đủ đây này.”Kỳ thật điểm bán rau quả tốt nhất là cửa hàng đồ ăn, nhưng chỗ bán đồ ăn đi cô đi vào lại càng không dễ dàng.

Đồ ăn ở đó không phải tuỳ tiện thôn nào cũng thu, mà phải đi đến chỗ chuyên trồng rau thu đấy.


Xung quanh vùng ngoại thành của thành phố sẽ có rất nhiều thôn chuyên môn trồng rau, đội sản xuất chuyên trồng rau, đó là các hợp tác xã trồng rau.

Các hợp tác xã trồng rau không trồng lương thực mà chỉ chuyên môn trồng rau: khoai tây, cây ớt, quả cà, đậu giác, các loại rau quả khác.Giao rau quả, đổi điểm phân công, thu được về tính sổ chia tiền.

Những điểm bán đồ ăn chỉ thu mua rau quả từ nơi đó.Những người nông dân trồng rau giống như nửa công nhân, mặc dù không có tiền lương, nhưng bọn họ được phát lương thực chính.

Mỗi tháng đến điểm bán lương thực mua đồ ăn.

Chỉ có điều số định mức cùng công nhân chính thức không giống nhau, ví dụ người ta một tháng 8 cân bột mì, dân trồng rau hạn ngạch cũng chỉ có 4 cân.Rau củ lung tung của Hoa Chiêu khác đội sản xuât, không thể vào hệ thống đó được.Vương Mãnh nhai rau ráu giá đỗ, hai mắt sáng lên mà nhìn Hoa Chiêu: “Lão tổ trưởng, cháu gái của người được a! Cái đầu này, thật thông minh! Việc này cứ quyết định như vậy đi! Có bao nhiêu chú lấy bấy nhiêu!”Chính cái căn tin chỗ ông, mỗi ngày có thể ăn hết 10 giỏ! Chờ bọn họ ăn đủ, lại hảo tâm chia cho các đơn vị khác nếm thử..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.