07
Chớp mắt, tôi đã ở Thâm Thành được nửa năm.
Việc kinh doanh của quán ăn ngày càng khởi sắc.
Số tiền tiết kiệm của tôi đã cán mốc mười nghìn đồng, trở thành một “hộ vạn nguyên” nổi danh.
Ở những năm 80, đây là một danh hiệu khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Còn có phần đáng tự hào hơn cả triệu phú thời sau này.
Quán ăn của tôi cũng ngày càng phát triển.
Ban đầu, tôi chỉ thuê một gian nhỏ, giờ đã mở rộng thành ba gian liền nhau.
Nhân viên dưới quyền cũng đã tăng lên sáu người.
Tôi không phải là một bà chủ keo kiệt.
Với nhân viên, tôi luôn rộng rãi và đối đãi chân thành.
Mức lương tôi trả cao hơn mặt bằng chung, ngoài ra còn thường xuyên thưởng thêm khi quán đông khách.
Vậy nên, ai nấy đều hăng hái làm việc, không nề hà khó nhọc.
Hôm đó, tôi đang bận rộn trong quán thì chợt nghe một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên.
“Diệp Tần?”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, bất ngờ nhận ra đó là người quen.
Là anh kế toán Lưu ở làng cũ.
Anh ta đến Thâm Thành công tác, trưa nay ghé vào quán tôi ăn cơm.
Gặp được đồng hương, tôi mừng rỡ tiếp đón.
Không chỉ gọi thêm mấy món ngon mà còn miễn phí bữa ăn hôm đó.
Thế nhưng, anh kế toán Lưu lại không động đũa.
Anh ta ngồi đó, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và sốt ruột.
“Diệp Tần! Sao em lại ở đây?”
“Em không biết đâu! Mấy tháng nay, nhà họ Mạnh vì tìm em mà náo loạn cả lên, gà bay chó sủa!”
“Đoàn trưởng Mạnh gần như phát điên rồi!”
08
Nửa năm trước, tôi bước lên chuyến tàu đến Thâm Thành.
Khi ấy, nhà họ Mạnh và người trong làng đều nghĩ tôi đi theo quân, đến đơn vị của Mạnh Sĩ An để đăng ký kết hôn.
Nhưng giữa hành trình, khi tôi đổi tàu, tôi đã gặp lại Mạnh Sĩ An và Tri Dung Dung.
Khi đó, Mạnh Sĩ An cũng cho rằng tôi đến đơn vị để theo anh ta.
Anh ta lại một lần nữa tìm cách đuổi tôi đi.
Anh ta nghĩ rằng tôi sẽ quay về làng.
Mà không ai biết rằng tôi đã rẽ hướng đến Thâm Thành.
Chính sự hiểu lầm ấy đã tạo ra một khoảng cách thông tin khiến cả hai bên đều mù mờ.
Người trong làng tưởng tôi đang ở đơn vị.
Còn Mạnh Sĩ An thì lại nghĩ tôi đang ở quê nhà.
Ban đầu, mọi thứ vẫn bình yên.
Nhưng mấy ngày sau, khi không nhận được cuộc gọi báo bình an của tôi, Mạnh Sĩ An đã gọi điện về làng hỏi thăm.
Chỉ khi ấy, anh ta mới biết tôi chưa hề quay về.
Tôi cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Mọi người trong làng đều hoang mang, lo lắng.
Mạnh Sĩ An lập tức xin nghỉ phép để đi tìm tôi khắp nơi.
Nhưng tôi không có điện thoại di động.
Mà thời đó cũng chưa có hệ thống camera giám sát hay vé tàu ghi danh tính.
Tìm tôi trong biển người mênh m.ô.n.g thật chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Anh ta đã tìm suốt hai tháng ròng rã mà không có bất kỳ manh mối nào.
Ngay cả công an cũng không thể giúp gì.
Thế là mọi người bắt đầu nghĩ rằng tôi đã gặp chuyện chẳng lành.
Có lẽ tôi đã bị hại trên đường đi.
Thím Mạnh ở nhà ngày ngày khóc cạn nước mắt.
Chú Mạnh thì giận dữ đến nỗi cầm cán bột đập gãy tay của Mạnh Sĩ An.
Vừa đánh vừa mắng:
“Thằng bất hiếu! Mày hại c.h.ế.t con bé rồi! Mày đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”
Người trong làng ai cũng tiếc thương cho tôi.
Họ bảo tôi thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà số phận nghiệt ngã.
Vậy nên hôm nay, khi anh kế toán Lưu bất ngờ thấy tôi sống khỏe mạnh, thậm chí còn mở quán ăn buôn bán phát đạt ở Thâm Thành, anh ta mới sững sờ như vậy.
“Diệp Tần! Về quê đi!”
“Cả làng đang mong ngóng em lắm đấy!”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Em không về đâu, ở Thâm Thành, em sống rất tốt.”
“Nhờ anh về nói với chú thím Mạnh rằng em vẫn ổn, bảo họ đừng lo lắng nữa.”
Anh kế toán Lưu đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy sốt ruột.
“Con bé này sao mà cứng đầu thế chứ?”
“Vậy còn đoàn trưởng Mạnh? Không lấy nhau nữa à?”
“Không!”
Tôi dứt khoát lắc đầu.
“Giữa em và anh ta, từ lâu đã chẳng còn quan hệ gì.”
09
Sau khi anh kế toán Lưu rời đi, tôi lại tiếp tục bận rộn với công việc trong quán.
Thời đại này, điều bất tiện nhất, ngoài việc không có điện thoại hay mạng internet, chính là không thể thanh toán trực tuyến.
Mọi giao dịch đều phải dùng tiền mặt.
Mỗi tối sau khi đóng cửa, tôi đều cẩn thận kiểm đếm số tiền thu được.
Trưa hôm sau sẽ mang ra ngân hàng gửi.
Tôi không dám giữ quá nhiều tiền bên mình, sợ sẽ khiến người khác sinh lòng tham.
Nhưng việc quán ăn của tôi buôn bán tốt như vậy, nói không bị ai để ý thì quả là không thể.