Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân: Từ Gia, Ngoan Sẽ Có Thưởng

Chương 23: Đụng trúng tường rồi!



À, còn dám tới trả thù cơ? Xem ra là cô đánh còn nhẹ! Quân Từ hừ lạnh trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt nhìn nhóm người trước mặt: “Dương Thừa bằng gọi bọn mày tới?” Giọng điệu như thể trong dự đoán, còn có lẫn chút lười nhác, chỉ nghe thôi đã khiến người khác nổi giận. Đám người kia cười lớn. Mặc dù bọn họ không mang theo vũ khí nhưng với tay không thì mười người bọn chúng chỉ cần mỗi người một đấm thì việc giải quyết thằng nhãi này cũng không thành vấn đề. Bây giờ còn dám ngang ngạnh như vậy?

“Bọn tao không phải là người có thể so sánh với cái loại phế vật như Dương Thừa Bằng!” Một người có vẻ như cầm đầu tiến lên trước mặt Quân Từ. Có vẻ như là dân đại ca nên cũng không nhiều lời. Ngoắc tay một cái, đám còn lại đã bắt đầu áp sát Quân Từ.

Những người đi đường thấy cảnh này thì vội vàng tránh ra, tụm lại ở đằng xa xem náo nhiệt. Có kẻ không sợ chết còn lôi điện thoại ra quay. Khu vực này chính là như vậy, sau giờ học không có việc gì lại tụ tập, côn đồ cũng nhiều, thường xảy ra chuyện thế này. Người dân quanh đây đã quá quen rồi.

Cho dù có là chuyện đánh chém giết người, nhưng người bình thường luôn sợ dính líu đến mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì liên lụy đến người nhà hay người khác thì càng thêm tai bay vạ gió. Cho nên gặp chuyện thế này, phần lớn mọi người chỉ đứng xem mà thôi. Xã hội bây giờ chính là như thế.

Quân Từ thấy đám côn đồ sáp lại gần mình, người còn chưa đến nơi đã ngửi thấy mùi thiu đến buồn nôn. Bây giờ đã là mùa hè rồi, đám người này không chịu khó tắm rửa thêm chút được à! Quân Từ không thể chịu đựng được, bệnh sạch sẽ của cô còn nặng hơn cả nhan khống (cuồng nhan sắc).

Còn chưa đợi bọn lưu manh đến gần, Quân Từ đã đạp một cước về phía trước. Cú đá y như bữa đá Dương Thừa Bằng, một phát có thể khiến một người tạm thời mất sức chiến đấu. Nhìn thấy bóng người bay ra ngoài, mọi người xung quanh sửng sốt chăm chú nhìn qua bên này.

Nhưng đám người này đúng là không thể mang ra so sánh với đám anh em Dương Thừa Bằng, bọn họ phản ứng kịp thời, nhanh chóng xông lên, ý đinh muốn lấy nhiều hiếp ít. Mắt Quân Từ ánh lên tia sáng lạnh, không chút hoang mang. Thân thể bé nhỏ của cô không là gì với đám người xung quanh, nhưng lại hết sức linh hoạt.

Vài phút mà vẫn chưa có ai tiếp cận cô thành công, chỉ cần đến gần chút đã bị đánh bay ra ngoài. Rõ ràng nhìn qua chỉ là một người gầy yếu, nhưng từng đường quyền vung lên đều rất dứt khoát và mạnh mẽ. Đánh qua đánh lại như đang đóng phim, đám người xung quanh nhanh chóng bị đánh cho bò ra đất.

Tiếng kêu la thảm thiết của đám lưu manh là thứ nhạc đệm hoàn mỹ nhất cho cuộc chiến của cô. Người đi đường nhìn thấy một màn này để sợ ngây người, vốn dĩ chỉ tính đứng xem náo nhiệt, lúc này đã nhanh chóng móc điện thoại ra quay video lại.

“Đáng đời, muốn bắt nạt người ta à.”

“Cái này là đang quay phim truyền hình à? Trời ơi!”

“Phim ảnh gì, nhìn đám người kia bị đánh cho không dậy nổi, chắc chắn là thật sự bị đánh rất thảm…”

“Lần đầu tiên tôi thấy có người đánh nhau lợi hại như vậy!”

“Ôi cậu nhóc này làm được thế thật kìa!” Bên kia đường còn có tiếng bác gái nào đó thét chói tai, cả người kích động như thiếu nữ hoài xuân. Bác trai bên cạnh thì đổ mồ hôi đầy mặt. Mười mấy tên côn đồ mà giải quyết xong trong vòng mấy phút. Quân Từ nhìn qua một vòng đám người bò lăn trên đất đến khi thấy tên cầm đầu ban nãy nói chuyện với cô.

Lúc này anh ta đối diện với ánh mắt âm trầm của cô thì mồ hôi chảy ròng ròng. Còn ngu hơn được nữa không, đúng là đụng phải tường rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.