Trọng Sinh Nam Thần Quốc Dân: Từ Gia, Ngoan Sẽ Có Thưởng

Chương 27: Thứ đồ Xấu xí ở đâu ra thế!



Quân Từ cũng đưa mắt nhìn sang. Không ngờ người đang nói lại có hơi thở hung tàn không ai bì nổi, cũng giống như cô. Đánh giá qua thì thấy đúng là gương mặt khiến không ai cưỡng nổi. Khuôn mặt tinh tế với ngũ quan cân đối, y như một quý công tử bước ra từ trong tranh, chắc chắn được thượng đế đẽo gọt tỉ mỉ lắm mới có thể có một khuôn mẫu hoàn mỹ đến thế.

Nhan sắc này có thể mang ra so sánh với diện mạo vốn có của Quân Từ. Nhưng cái cằm hất cao của anh lại mang theo ý tứ không ai bì nổi. Toàn thân toát lên hơi thở không ai dám chọc vào. Anh mặc một chiếc T-shirt kiểu dáng đơn giản, nhưng chỉ cần nhìn chất liệu và cảm giác khi mặc trên người anh đã hể hiện ra loại hơi thở bất phàm.

Người con trai này mang lại một loại khí chất gần như Quân Từ trước kia, liếc mắt đã thấy vô liêm sỉ. Tuyệt đối không phải người tốt… Đó là ấn tượng đầu tiên vê Khương Dịch của Quân Từ. Trong mắt Khương Dịch ánh lên tia lửa giận, sau đó híp mắt lại nhìn một vòng những người xung quanh. Ánh mắt anh hàm chứa sự khinh miệt rõ ràng, còn những người bị nhìn thì vội vàng run sợ. Ánh mắt các nữ sinh vừa sợ hãi lại càng thêm ái mộ.

“Dám chọc Khương lão đại tức giận.” Khóe miệng Kỷ Mặc Doãn cong lên một nụ cười câu hồn đoạt phách, liếc mắt qua các nữ sinh xung quanh một cái đã khiến bọn họ kích động thiếu chút là nhảy dựng lên thét chói tai. Sau đó, anh ta nhìn về phía Quân Từ, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa sự kiêu ngạo: “Dám đến đây gây phiền phức, đầu mày bị đập vào đâu à?” Đây rõ ràng là uy hiếp.

Ban đầu Lưu ca còn tính giải thích, bây giờ lại thấy đám công tử nổi giận với Quân Từ thì trong lòng cảm thấy vui mừng. Dương Thừa Bằng cũng hơi phấn khích. Dù Quân Từ này phách lối đến đâu, chẳng lẽ còn dám chọc đến đám người này?

Không sai, không dám! Cô chỉ nhướng mày, cằm khẽ hếch lên tỏ vẻ còn ngông cuồng hơn cả Kỷ Mặc Doãn: “Gây phiền phức cho mày sao? Đến tìm người gây phiền phức cho tao, sao, không được à?” Cô đặt tay lên cổ, trong mắt hiện lên vẻ phách lối ngông cuồng. Khí thế này có phần còn đè ép cả quý công tử như Kỷ Mặc Doãn.

Những người xung quanh nhất thời kinh hãi. Ngay cả Lưu ca cũng hoảng. Tên này điên à, có biết lai lịch của những người trước mặt này không? Chủ tịch huyện còn phải cung kính với bọn họ như kính Phật chứ đừng nói là người bình thường!

Khương Dịch quét mắt về phía Quân Từ, nhất thời chú ý đến vết bớt đen bên mắt cô, trong một thoáng hiện lên vẻ không vui: “Thứ đồ xấu xí ở đâu ra thế, nhân lúc tao còn chưa tức giận thì nhanh cút đi!” Thanh âm mát lạnh nghe thật hay, nhưng lời nói ra lại chẳng mấy xuôi tai. Lời này vừa ra, xung quanh liền vang lên tiếng cười nhạo.

“Haha haha, đúng đấy, thứ đồ xấu xí ở đâu chui ra thế!”

“Xấu kinh hồn thế mà dám ló mặt ra diện kiến Khương lão đại của chúng ta!”

“Trời ơi, thật đau lòng cho ánh mắt Khương lão đại bị loại người này làm ô uế! Thế mà bên này Quân Từ lại hoàn toàn yên lặng. Tên thủ lĩnh đám côn đồ lập tức cảm thấy lông gà dựng đứng, sao lại có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra…

Xấu xí, thứ, đồ?! Đời này Quân Từ chưa từng bị giễu cợt như vậy. Cô biết cơ thể hiện giờ của cô xấu, nhưng cũng không thể để cho người khác nói! Có xấu nữa cũng không được! Bởi vì trái tim thủy tinh của cô không cho phép chấp nhận hiện thực này! Cái tên khốn nhãi nhép này… Trong nháy mắt cô nhìn về phía Khương Dịch, cơ thể tản mát ra hơi thở nguy hiểm, lạnh giọng gằn từng chữ: “Tao thấy là mày muốn chết mới đúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.