Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 44



Hai người lam cấp và đỉnh lục cấp nhanh chóng bao vây Thời Yến, do họ đã điều động linh lực, ánh lục và ánh lam lóe lên trên người, mặt cũng đã ngụy trang, Thời Yến nhìn không rõ hình dáng của họ, bị hai người vây chặn, trong lòng lo lắng cho an nguy của Thần Quang, bất giác nổi giận, mắt lóe qua một tia hung tàn, Cửu Trọng Sát bay lên không trung, toàn thân Thời Yến phóng ra ánh lục. Theo khí thế càng lúc càng tăng, trừ linh lực càng lúc càng mạnh ra, tinh thần lực của Thời Yến cũng từng bước tăng lên.

Ngự linh sư vây công y thấy tình trạng không hay, tuy chiếu theo lý mà nói, hai người vây công Thời Yến chắc chắn sẽ thắng, nhưng thấy Thời Yến là một lục cấp lại giết một lục cấp khác trong chớp mắt, có thể thấy trên người y tất có cổ quái, hai người không cho Thời Yến cơ hội chuẩn bị, nhanh chóng bức gần, lam cấp chủ công, còn lục cấp thì thỉnh thoảng nhân lúc Thời Yến đang đối chiến với lam cấp, tấn công vào sơ hở.

Thời Yến thầm mắng một tiếng bỉ ổi, công kích của lục cấp không cách nào tạo nên tổn thương chí mạng cho y, nhưng lại khiến y phân tâm, Thời Yến đối chiến với lam cấp vốn đã cực kỳ tốn sức, nếu không phải trên người y có Cửu Trọng Sát đẳng cấp cao, cùng với một vài bảo khí liệm khí trong tay, lúc chiến đấu đột nhiên ném ra luôn khiến đối phương không kịp phòng bị, thì y sớm đã thua từ lâu, nhưng hiện tại có lục cấp quấy rầy, Thời Yến càng đấu càng kiệt sức, đừng nói viện trợ Thần Quang, ngay cả phân tâm nhìn một cái thôi cũng không dám.

Thời gian dần trôi qua, dưới áp chế của hai người đó Thời Yến bị bức từ tấn công chuyển sang phòng thủ, lam cấp kia thấy Thời Yến dần lộ vẻ mệt mỏi, lập tức gầm lớn một tiếng, khí thế đột nhiên dâng lên đỉnh cao, gầm tức giận lao tới tấn công Thời Yến!

Thời Yến thở dốc nhìn ánh sáng lam chói mắt lóe đầy thân gã, mắt thấy vũ khí của đối phương đã sắp chém lên người y, y lại thu hồi tất cả linh lực, tùy ý vũ khí đó tấn công vào chỗ yếu hại của mình.

Lam cấp thấy thế, liền biết không hay, nhưng lúc này gã đã không cách nào thu tay, khi vũ khí sắc bén chém vào Thời Yến, bỗng, một đường sáng màu trắng sữa phóng ra, nhanh chóng lan ra thành nửa hình tròn, tạo nên một tầng bảo hộ gần hai mét quanh người Thời Yến. Dưới luồng sức mạnh cường đại này, lam cấp và lục cấp trực tiếp bị đánh bay, Thời Yến thấy thế, nhanh chóng thu sức của chiếc nhẫn lại, Cửu Trọng Sát không chút khách khí lao ra, trực tiếp xuyên phá không gian, mắt thấy sắp đánh trúng đầu lam cấp kia, bên người đột nhiên truyền tới một luồng sức mạnh cực kỳ cuồng ạo, muốn một chưởng đánh vào cổ Thời Yến!

Thời Yến chỉ kịp quay đầu, nhìn thấy ngự linh sư đỉnh lam cấp kia vẻ mặt dữ tợn nhìn mình, con ngươi Thời Yến đột nhiên phóng lớn, nhìn gần thế này, Thời Yến chỉ cảm thấy gã khá quen thuộc, nhưng tiếc là trên mặt để râu, nhìn không rõ diện mạo, mà sau lưng gã, Thần Quang nằm dưới đất, không biết tình trạng ra sao.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, mắt Thời Yến lóe qua tia hung tàn, trước mặt đỉnh lam cấp này, Thời Yến tất bại, nếu đã thế, dứt khoát thu hồi Cửu Trọng Sát, Thời Yến khống chế Cửu Trọng Sát trực tiếp siết đứt đầu ngự linh sư lam cấp kia.

Đường đường một ngự linh sư lam cấp cứ thế chết trong tay Thời Yến, rơi vào kết cục đầu thân hai nơi, ngự linh sư lục cấp kế bên thấy thế sợ ngây ra, cùng lúc này, tấn công ngự linh sư đỉnh lam cấp đã tới.

Do không có nguy hiểm đến tính mạng, nhẫn phòng hộ không khởi động nữa, Thời Yến chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, trước mắt tối đi, triệt để mất đi ý thức.

Nhìn hai thi thể dưới đất, đỉnh lam cấp thầm mắng một câu “biến thái”, điều động linh lực không còn lại bao nhiêu trong người, tung đất lên che phủ máu tươi và thi thể dưới đất, sau đó gã vác Thời Yến, gọi ngự linh sư lục cấp kia mang Thần Quang, hai người nhanh chóng bỏ đi.

“Đại ca, chúng ta hiện tại nên đi đâu?” Ngự linh sư lục cấp thấy đỉnh lam cấp đang đi về sào huyệt của mình, nhịn không được hỏi. Lần này họ đến đây là được thuê để cướp, vốn sau khi xong chuyện nên giao người cho chủ thuê mới đúng, nhưng đại ca lại mang về nhà.

“Thằng mặt trắng này chỉ có lục cấp, vậy mà vừa ra tay đã giết chết ngự linh sư cùng cấp với mình, sau đó còn giết luôn cả lam cấp, con rắn đó càng đáng gờm, tao suýt nữa bại dưới tay nó, một người một sủng này không đơn giản, chúng ta vì bắt họ mà chết mất hai người, mày tao đều bị thương, chút tiền của chủ thuê làm sao đủ bù đắp tổn thất của chúng ta… mang y về, vắt khô rồi mới giao cho chủ thuê, dù sao chủ thuê cũng không dặn là muốn chết hay muốn sống.”

Ngự linh sư lục cấp thấy vẻ mặt âm trầm dữ tợn của đỉnh lam cấp, rùng mình một cái, nhưng ngoài mặt thì liên tục gật đầu đồng ý.

Khi Thời Yến khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, hơn nữa thân thể ẩm ướt, lạnh muốn chết, xung quanh không ngừng có gió lạnh thổi đến, Thời Yến co ro cuộn lại, chậm rãi mở mắt ra, phát hiện tầm nhìn mơ hồ, lúc này mới nhớ ra trước khi hôn mê linh lực trong người trên cơ bản không còn bao nhiêu, hai mắt y cần linh lực mới nhìn thấy được.

Thời Yến sờ soạng toàn thân, quần áo trên người đã bị người thay đổi, giày vớ gì đó cũng không còn, nhưng nhẫn trên tay vẫn còn, vì nó đã dung hợp với y, người khác không cách nào tháo xuống được, cho dù có lấy đi cũng không cách nào sử dụng.

Thời Yến thầm mừng lần trước ở Thời gia sau khi bị Thời Liên nhìn thấu khác thường của mặt dây chuyền, y không còn đeo mặt dây chuyền trước ngực nữa, mà bỏ vào nhẫn không gian, y và mặt dây chuyền không dung hợp, chỉ có thể sử dụng mà thôi, nếu bị người ta cướp mất, muốn tìm về rất khó!

Do lúc này trong người không có linh lực, Thời Yến không cách nào mở nhẫn không gian, y thử thông qua tu luyện hồi phục linh lực, nhưng rất nhanh phát hiện không gian xung quanh bị phong tỏa, linh lực đã bị rút đi hết.

Thời Yến nhớ lại trước đó lúc trên xe ngựa chính vì không gian bị phong tỏa, suýt khiến linh lực y bất ổn, có thể thấy trên tay đối phương có bảo vật phong tỏa linh lực.

Nhìn không rõ hoàn cảnh xung quanh, Thời Yến cố gắng đứng lên đi vài bước, rất nhanh đã bị hàng rào sắt cản lại, y đưa tay sờ, lúc này mới biết mình bị nhốt trong lồng sắt, với trạng thái của y hiện tại, căn bản không cách nào phá được.

Thời Yến  ngồi xuống, cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Lần này người đánh cướp họ tổng cộng có bốn người, mạnh nhất là đỉnh lam cấp, sau đó là lam cấp, cùng với hai ngự linh sư lục cấp. Nhìn như ít người, nhưng đã có đội hình cực kỳ cường đại. Nhớ tới cảm giác quen thuộc lúc nhìn thấy ngự linh sư đỉnh lam cấp trước khi hôn mê kia, Thời Yến cảm thấy rất có thể lúc trước mình đã từng gặp qua gã, nhưng lúc này y nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra.

Cảm giác quen thuộc với ngự linh sư đỉnh lam cấp không phải đến từ ký ức của thân thể này, có lẽ kiếp trước khi Thời Yến làm công đã từng gặp qua không chừng, cũng giống như Mộc Lam trước kia.

Vậy tại sao họ lại nửa đường vây giết y?

Mấy người này trước khi đánh cướp Thời Yến, trước tiên sử dụng bảo vật phong tỏa không gian, có thể thấy sớm đã chuẩn bị mai phục tại đó, rất có thể y đã bị theo dõi từ lâu. Thời Yến tỉ mỉ nhớ lại trên đường đi mình có bỏ sót chỗ nào không, nghĩ tới nghĩ lui, nếu đối phương cướp giết y vì tiền, chỉ sợ là bị theo dõi từ lúc đi chữa bệnh cho Thần Quang. Lúc đó Thời Yến tiêu một số tiền lớn để xem bệnh cho Thần Quang, đồng thời vì lo lắng Thần Quang, khó tránh khỏi hơi thả lỏng cảnh giác với bên ngoài, mà y cũng không sớm không muộn, bị chặn ở khu rừng này. Nếu được thuê đến bắt cóc y, vậy chỉ sợ cũng là lúc đi khám bệnh cho Thần Quang, tiết lộ không ít tin tức về y và Thần Quang cho ngự linh sư lớn tuổi đó nên mới bị phát hện. Sau khi rời khỏi Thời gia trên đường đi y luôn cực kỳ cẩn thận, giữa chừng không trụ lại một nơi quá lâu, trên đường cũng từng không ít lần đi qua nơi thiếu vắng hơi người, nhưng chưa từng gặp phải mai phục…

Tóm lại bất luận đối phương xuất phát từ nguyên nhân gì, đều chỉ có thể trách y quá không cẩn thận. Thời Yến – dù sao cũng là lần đầu tiên một mình ra ngoài nhiều ngày như thế, không đủ kinh nghiệm, cuối cùng vẫn để lộ sơ hở.

Thời Yến đang suy nghĩ, đột nhiên mơ hồ túm được âm thanh ‘xè xè’, y vui mừng, sau đó, rất nhanh đã cảm ứng được Thần Quang.

Y không nhìn thấy xung quanh,  nhưng lại có thể cảm giác chính xác được Thần Quang đang ở gần đó, Thần Quang tựa hồ cũng vừa mới tỉnh, nó có thể nhìn thấy xung quanh, thông qua liên hệ tâm linh nói cho Thời Yến biết hình như họ bị nhốt dưới phòng ngầm. Thời Yến bị nhốt trong một cái lồng sắt lớn, mà Thần Quang thì bị nhốt trong một đồ chứa đặc thù, Thần Quang cho Thời Yến biết, đồ chứa này không vây được nó, nhưng lúc này Thần Quang tiêu hao quá mức, cần nghỉ ngơi một chút mới có thể ra ngoài.

Thấy Thần Quang vô sự, Thời Yến yên tâm nhiều, cũng an ủi Thần Quang một phen, Thần Quang thấy Thời Yến không còn linh lực, lập tức giúp Thời Yến lặng lẽ phá mở không gian phong tỏa ra một chút, Thời Yến lập tức hút từng tia linh khí đó cố gắng hồi phục.

Thấy Thời Yến nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, Thần Quang bị nhốt cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Kỳ thật tình trạng của nó rất không tốt, mấy  ngự linh sư đó biết nó khó nhằn, không phải nhốt nó trong đồ chứa, mà dùng lợi khí đặc thù xuyên qua thân thể nó, trực tiếp treo nó lên. Trên lợi khí xuyên qua người nó có bôi độc, khiến toàn thân Thần Quang tê dại không có sức lực, nếu bình thường với năng lực hồi phục của nó, chút độc tố này căn bản không phải lo, cho dù lúc này tiêu hao quá lớn, nhờ tính năng đặc biệt của Thông Thiên Mãng cũng giúp nó nhanh chóng hồi phục. Nhưng khổ là mấy ngày trước Thời Yến lại nhốt nó vào không gian linh sủng, trong lòng Thần Quang rất giận,  nhưng không thể làm gì, ngoài mặt ngoan ngoãn nghe lời, bên trong thì âm thầm nhân cơ hội lần này trữ sức quyết định đột phá kỳ lột xác, quá trình lột xác do cần một lượng sức mạnh lớn, nó sẽ trở nên đặc biệt suy yếu, vừa để cho Thời Yến đau lòng, lại khiến Thời Yến sẽ không hoài nghi nó làm sao đang yên lành lại bị bệnh. Bàn tính nhỏ của Thần Quang đánh rất hay, chỉ cần qua thêm hai ngày nữa là có thể dùng hình dáng nhân loại đứng bên cạnh Thời Yến, nhưng lúc này lại tới mấy ngự linh sư vây giết họ giữa đường!

Thông Thiên Mãng bị phá hoại kế hoạch chìm vào cơn thịnh nộ chưa từng có, vừa giúp đỡ Thời Yến hồi phục linh lực, trong đầu Thần Quang vừa nghĩ, đợi nó hồi phục rồi, phải dùng những thủ đoạn nào tàn nhẫn nhất chậm rãi giày vò từng tên ngự linh sư cản trở đó tới chết.

Nhờ sự giúp đỡ của Thần Quang, linh lực trong người Thời Yến miễn cưỡng hồi phục được ba phần, đại khái đã hồi phục đến thực lực sơ kỳ hoàng cấp. Tuy so với kỳ toàn thịnh còn quá yếu, nhưng có linh lực, tầm nhìn của Thời Yến cũng khôi phục, tất cả mọi thứ trong không gian cũng có thể lấy ra được.

Mở mắt ra, cuối cùng Thời Yến thấy rõ chỗ mình bị nhốt, là một căn phòng lớn tối tăm, không có cửa sổ, trong góc có một ngọn đèn hôn ám, miễn cưỡng chiếu sáng xung quanh, Thời Yến nhìn quanh một vòng, đều không tìm được bóng dáng Thần Quang, đột nhiên, Thời Yến giống như cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, quả nhiên thấy Thần Quang đang bị treo trên đó. Thân thể bị lưỡi sắt đâm ra mấy lỗ, xuyên qua thân thể, nhìn cực kỳ tàn nhẫn.

Mắt Thời Yến lập tức đỏ lên, Thần Quang bị bệnh còn chưa khỏi, trong chiến đấu tiêu hao quá lớn còn chưa hồi phục, bị xuyên qua người treo lên, lại vẫn mở không gian phong tỏa cho y để y hồi phục linh lực. Trong lòng Thời Yến vừa căm hận đến mức chỉ muốn giết sạch kẻ giày vò Thần Quang như thế, vừa nghĩ đến mấy hôm trước mình còn nhốt nó vào không gian linh sủng, dẫn đến nó sinh bệnh, trong lòng càng thêm hổ thẹn và đau đớn.

Thần Quang thấy hai mắt Thời Yến đã nhìn được không giấu được nữa, cúi đầu nhìn vào mắt Thời Yến, lưỡi rắn thè ra, giống như đang an ủi.

Khi lúc Thời Yến định đột phá lồng sắt cứu Thần Quang xuống, mang nó chạy khỏi đây, bên ngoài đột nhiên truyền tới động tĩnh.

Thần Quang nhanh chóng thu sức lại, linh khí trong không gian lại bị phong tỏa lần nữa, mà Thời Yến cũng nhanh chóng áp chế linh lực trong người, hai mắt lại lần nữa không nhìn thấy, y nghe tiếng bước chân tới gần, người tới đứng trước mặt y, cho dù không nhìn thấy, Thời Yến cũng có thể cảm giác được ánh mắt tùy ý đánh giá y từ trên xuống dưới.

Duy Lặc nhìn bộ dạng sa sút của Thời Yến, cười đặc biệt trào phúng và đắc ý.

Thời Yến nghe âm thanh này, cảm giác quen thuộc trong lòng lại một lần nữa dâng lên, nhưng người trước mắt rất rõ ràng không phải là ngự linh sư đỉnh cấp kia.

Liên hệ người này với ngự linh sư đỉnh cấp đó, đột nhiên, sắc mặt Thời Yến khẽ biến.

“Thế nào, nhận ra tao rồi, Thời Yến…” Đối phương lập tức phát giác biến hóa của Thời Yến, âm trầm cười lên, “Đã lâu không gặp, mày cao lên không ít, thân hình cũng càng đẹp, da cũng không tồi…”

Người đó nói, thò tay vén áo Thời Yến lên, hung tợn nhéo mạnh ở eo y, cảm giác trắng mịn truyền tới lập tức khiến động tác của đối phương khựng lại, thấy Thời Yến không né tránh, gã nhịn không được lại thò tay thuận theo eo ma sát lên điểm trước ngực Thời Yến.

Ngay lúc gã sắp chạm tới, Thời Yến đột nhiên nâng tay, túm cổ tay gã: “Lâu như vậy không gặp, mày vẫn là đức hạnh này, một chút tiến bộ cũng không có.” Thời Yến âm trầm nói, bên trong thân thể này của y không có ký ức liên quan đến gã này, nhưng Thời Yến lại nhận ra gã.

Gã và ngự linh sư đỉnh lam cấp đó, đều là một trong năm người kia!

Ngự linh sư đỉnh lam cấp hiện nay bất kể là hình dáng hay khí chất đều có thay đổi rất lớn so với trước, Thời Yến chỉ cảm thấy quen thuộc nhưng không thể nhìn là nhận ra ngay. Nhưng tiếng cười của gã trước mắt thật sự quá quen thuộc, Thời Yến lập tức nhớ tới tư liệu Thủy Liêm cho y. Đàn Quang gần hai năm nay luôn ở trong Đàn quốc không ra, vì thế chi tiết cụ thể khó tra được, nhưng Duy Lặc thì khá đơn giản, gã cũng đang ở Hỏa Viêm quốc, nhưng theo tình báo của Thủy Liêm cho y, đáng ra Duy Lặc vốn không nên ở mấy thành phố gần đây, vì thế Thời Yến mới định đi tìm Nghiêm Băng Hậu trước. Không ngờ, trên đường y đi tìm Nghiêm Băng Hậu, cư nhiên lại bị Duy Lặc và một người khác bắt về!

Thời Yến đầy ấm ức, năm tên này toàn là cặn bã, nhưng bọn họ không chỉ là ngự linh sư, thậm chí còn là ngự linh sư cực có thiên phú, lúc đó thực lực của họ nhiều lắm chỉ khoảng lục cấp, nhưng hiện tại lại có người đã lên đến đỉnh lam cấp!

Duy Lặc thấy Thời Yến tuy mất đi linh lực bị giam cầm, nhưng trên mặt không có chút vẻ sợ hãi nào, lập tức bực bội trừng Thời Yến: “Gia chủ Thời gia ngủ nhiều năm như thế, vậy mà không khiến mày nhận thức được bản thân trong mắt người khác là loại hàng ra sao! Mang cái tướng mạo này, trời sinh chính là hạ tiện cho người khác thao, cho dù mày trở thành ngự linh sư, với chút thiên phú của mày, lẽ nào còn muốn làm nên đại sự sao? Cho mày biết, ở đây không phải Thời gia, tụi tao không có trói buộc không thể tàn sát giữa thân thích, mày hiện tại bị cầm tù, bị tao nhốt, thành thật chút đi.”

Thời Yến nghe thế, cười lạnh hai tiếng, không nói gì. Từ lời Duy Lặc, hiển nhiên có rất nhiều nghi điểm. Chuyện y trở thành ngự linh sư tuy không phải bí mật, nhưng đời này Thời Yến trừ báo thù, chưa từng nghĩ qua muốn làm nên đại sự gì, đồng thời Duy Lặc còn cường điệu nơi này không phải Thời gia, không có trói buộc huyết thống.

Nếu nói từ đầu Thời Yến còn hoài nghi bọn họ là vì tiền tài mà bắt cóc y, vậy lúc này điểm đó cơ bản có thể loại trừ, nếu Duy Lặc còn không biết chuyện gia chủ tỉnh dậy, còn cho rằng địa vị của y ở Thời gia vẫn như quá khứ, vậy thì trên người y không thể có nhiều tiền, điều đó Duy Lặc nên nghĩ ra được.

Đến lúc này, trên cơ bản Thời Yến đã xác định bọn họ được người thuê, chỉ là rốt cuộc ai thuê, cần phải nghiên cứu lại.

Duy Lặc thấy Thời Yến không chỉ không sợ hãi, mà vẫn mang vẻ thanh cao đó, cho dù mặc quần áo dơ bẩn, cũng vẫn không thể áp được chút khí thế nào của y.

Là một ngự linh sư tự do, không giống như đám người Thời Yến Lạc Khắc, sau lưng không có gia tộc chống lưng, Duy Lặc trước giờ chán ghét nhất là những kẻ dựa vào gia tộc mà vênh váo tự đắc như họ, đặc biệt là như Thời Yến. Lúc trước là người bình thường đã hống hách không thể tả, hiện tại trở thành ngự linh sư, còn có cái mặt trắng được người thích đó, trừ hai mắt mất ánh sáng, trời cao gần như đã cho y những thứ tốt nhất. So với mình gian khổ trở thành ngự linh sư, kết quả còn tao ngộ bi thảm phải nhìn sắc mặt người khác để sống, Duy Lặc càng thêm bất bình.

Nhưng gã chung quy không có dũng khí mở lồng động thủ với Thời Yến, hình tượng cường thế nhiều năm nay của Thời Yến đã khắc sâu trong lòng gã, gã dám ức hiếp những bình dân tay trói gà không chặt, nhưng không dám đắc tội con cháu gia tộc lớn như Thời Yến, ngay cả lần này tới chế nhạo trào phúng cũng đều là ỷ sau lưng có người.

“Mày cứ tiếp tục đắc ý đi, Aofu không dễ nói chuyện như tao, còn cả đám bạn của gã nữa, chúng thèm nhỏ dãi mày đã lâu, nghe nói Aofu đã lệnh người bên dưới trước khi gã làm mày ai cũng không thể động thủ, nhưng đợi sau khi gã sướng xong, sẽ đến phiên mọi người…”

Duy Lặc nói xong, thành công thấy Thời Yến biến sắc mặt, quay đầu dương dương đắc ý bỏ đi: “Người đâu, bảo bối của chúng ta đã tỉnh rồi, mau thông báo Aofu đi… ngoài ra gọi thêm mấy người đứng canh bên ngoài, đề phòng y chạy trốn.”

Người canh bên ngoài lập tức đáp lời, Duy Lặc cười ha ha bỏ đi.

Lời của Duy Lặc lại một lần nữa gợi lên ký ức trước khi chết của Thời Yến kiếp trước, vẻ mặt y trở nên âm u, kiếp trước y là người bình thường, đối mặt với đám ngự linh sư đó không cách nào phản kháng chịu nhục mà chết, kiếp này, y vất vả lắm  mới trở thành ngự linh sư, lẽ nào còn phải đối diện với vận mệnh giống vậy?

Không, y cực khổ tu luyện đến nay, không thể lại để bản thân dẫm lên vết xe đổ, cho dù không địch lại họ, Thời Yến cũng sẽ liều chết phản kháng, còn về trước khi chết y sẽ làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng, thế thì chỉ có trời biết.

Thời Yến nhân lúc này không có người, lấy bảo khí liệm khí hệ trị liệu ra, cùng với một chút thuốc bổ sung linh lực, điên cuồng tu luyện, bảo khí linh khí tính công kích mang theo người cũng chuẩn bị hết.

Lúc Thời Yến lấy mặt dây chuyền ra, đột nhiên phát hiện mặt dây chuyền lại phát sáng, hơn nữa ánh sáng chỉ chiếu lên người Thần Quang ở trên nóc.

Thời Yến vui mừng, ngẩng đầu nhìn Thần Quang. Vừa rồi lúc Duy Lặc vào, Thần Quang đã suýt tức điên, trong lòng Duy Lặc đề phòng Thời Yến, hoàn toàn bỏ lơ sự tồn tại của nó, nhưng không biết đây mới là đáng sợ nhất.

Nhưng lúc này Thần Quang đã hồi phục bình tĩnh, sau khi liên hệ tâm linh với Thời Yến, Thời Yến ném mặt dây chuyền cho Thần Quang, Thần Quang há miệng cắn lấy, thoáng cái, một luồng sức mạnh vô hình thông qua mặt dây chuyền chảy ra toàn thân Thần Quang, sức mạnh mắt thịt không cách nào thấy được, nhưng Thời Yến lại loáng thoáng cảm giác được.

Nhờ luồng sức mạnh đó giúp đỡ, ngoại hình vốn bệnh hoạn của Thần Quang chậm rãi trở về nguyên dạng, vết thương trên người cũng dần chuyển tốt, chỉ là thân thể bị lưỡi sắc bôi độc xuyên qua, sau khi Thần Quang hồi phục thân thể, vết thương rất nhanh lại nứt ra, sau đó lại được mặt dây chuyền hồi phục, cứ thế tuần hoàn lặp lại, Thời Yến nhìn cũng thấy đau thay cho Thần Quang, nhưng Thần Quang lại không để ý chút nào.

Mặt dây chuyền này cũng không phải lần đầu tiên Thần Quang chạm đến, lúc trước còn cả ngày nằm lên nó hút linh thủy, nhưng không lần nào giống như lần này, cứ như trời sinh đã cùng nó là một thể, sức mạnh bên trong vô cùng vô tận cuồn cuộn không ngừng hội tụ vào người Thần Quang, còn về chuyện khép miệng vết thương, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Thần Quang mơ hồ hiểu ra, chỉ sợ là vì lần này nó dồn sức lột xác, mới hòa hợp cùng mặt dây chuyền.

Thời Yến thấy Thần Quang chậm rãi hồi phục, lòng miễn cưỡng yên tâm, nhắm mắt lại tranh thủ thời gian tu luyện.

Ước chừng nửa tiếng trôi qua, lại có người vào, dẫn đầu chính là Duy Lặc, nghĩ đến Thời Yến ngày trước cao cao tại thượng sắp tới đây sẽ bị Aofu xem như kỹ nữ chơi đùa, sau đó còn thưởng cho mọi người cùng hưởng lạc, Duy Lặc liền nhịn không được hưng phấn.

Lúc này linh lực của Thời Yến đã hồi phục năm phần, chẳng qua lúc Duy Lặc vào, y lại giả bộ không chút linh lực. Còn về Thần Quang trên nóc, tiến triển của nó thậm chí còn nhanh hơn Thời Yến, đá luân hồi được nó ngậm trong miệng, nhờ đá luân hồi giúp đỡ, Thần Quang không chỉ lành hết các vết thương, mà tựa hồ trên người còn phát sinh một vài biến hóa kỳ dị.

Nhưng Duy Lặc bịt tai che mắt người khác, khi bọn họ vào, Thần Quang cũng vẫn giữ vẻ bệnh tật tiếp tục bị treo.

Duy Lặc lệnh người mở lồng, dưới nhiều người hộ tống như thế, cuối cùng gã có dũng khí đích thân vào túm Thời Yến ra, thấy Thời Yến toàn thân mềm nhũn không có một chút dấu hiệu phản kháng, gã liền lớn gan, đột nhiên ôm ngang Thời Yến lên.

Thấy chân mày Thời Yến nhíu lại, trong đôi mắt không chút tiêu cự tràn đầy nộ khí, nhưng không cách nào phản kháng, Duy Lặc càng thêm tùy ý, huýt sáo vác Thời Yến lên vai, cười ha ha mang Thời Yến đi.

“Duy Lặc… con rắn đó đâu?” Lúc này, một ngự linh sư cấp thấp hỏi thăm.

Duy Lặc nhìn cũng không nhìn Thần Quang một cái: “Trước đừng quản nó, đợi mọi người chơi tiểu thiếu gia Thời gia của chúng ta mệt đã, lúc đó mới lấy con rắn kia đi hầm canh bồi bổ.”

Duy Lặc mang mọi người đi không chú ý thấy, sau khi họ đi, con bạch xà bị treo nhanh chóng hóa thành một luồng sáng, bay ra.

Thời Yến bị Duy Lặc vác, khó chịu buồn nôn đến mấy lần, Duy Lặc không lo lắng y sẽ nôn, dù sao Thời Yến từ lúc bị bắt tới nay đều chưa được ăn, mang Thời Yến tới đại sảnh, Aofu đang cùng mọi người vừa ăn cơm vừa đợi Thời Yến.

Bọn họ rõ ràng là một đoàn thể nhỏ, tuy Thời Yến không nhìn thấy, nhưng đại khái có thể từ âm thanh phân biệt tại đây ít nhất cũng có bảy tám người, cộng thêm Duy Lặc vác y và mấy tên tùy tùng theo sau, cùng với một vài ngự linh sư phụ trách trông coi y, tính tổng lại vậy mà gần hai mươi người, nhưng không phải tất cả mọi người đều là ngự linh sư, ngự linh sư tổng cộng đại khái cũng chỉ khoảng mười người, trong đó thực lực đỉnh lam cấp của Aofu là mạnh nhất.

Ngự linh sư thế giới này vốn ít ỏi, có thể tụ lại thành đoàn, trừ huyết thống gia tộc, học viện giáo viên ra, đại khái cũng chỉ có đội thợ săn. Tin tức mà lúc trước Thời Yến đến công hội thợ săn nghe ngóng chính là tin tức do đội đi săn nghe ngóng rồi bán lại cho công hội thợ săn.

Công hội thợ săn tuy không cách nào so sánh với sáu gia tộc lớn, nhưng trong dân gian cũng có thực lực vô cùng cường đại, chẳng qua vì ngự linh sư cao cấp cần có đủ truyền thừa, vì thế đều bị gia tộc và học viện bá chiếm, trong công hội thợ săn căn bản không có ngự linh sư đỉnh cấp, đỉnh lam cấp như Aofu, đại khái là mạnh nhất.

Đội của Aofu nhận nhiệm vụ cướp giết hoặc bắt cóc Thời Yến, thù lao cướp giết sẽ thấp hơn bắt cóc, trước khi đi làm nhiệm vụ họ đã nhận một khoảng đặt cọc của chủ thuê, lúc này mang mục tiêu tù binh về, đương nhiên phải chúc mừng một phen. Nếu không phải thủ hạ của Aofu đã chết một ngự linh sư lam cấp, nói không chừng Aofu còn nguyện ý làm thành bắt cóc, giao Thời Yến cho chủ thuê, nhưng một trong những tay chân mạnh nhất chết, để an ủi thủ hạ, Aofu trừ lấy một phần tiền ra chia sẻ cùng anh em, còn quyết định giao Thời Yến cho thủ hạ hưởng lạc, thà lấy ít tiền hơn một chút, cũng không thể để cả đoàn đội ly tâm.

Còn về phương pháp sỉ nhục thì là do Duy Lặc đề ra, hắn vừa đề xuất, nhanh chóng được mọi người tiếp thu, bộ dạng Thời Yến người có mắt đều thấy, thân phận cũng được, dù rằng là người của gia tộc lớn, nhưng vẫn bị thất sủng, chết rồi đại khái cũng không có quan hệ gì lớn.

Ngoài ra, Aofu còn có chút tư tâm của mình, Thời Yến có thể dùng thực lực lục cấp giết lam cấp, trên người tất nhiên có không ít bí mật, đợi mọi người chơi đùa y rồi, chính vào lúc tâm lý y sụp đổ, lúc này tra hỏi, chắc hẳn còn có thể moi ra không ít bí mật.

Bây giờ thấy Thời Yến bị dẫn tới, người tại đó lập tức nổi lên hưng trí, có người lập tức đề nghị: “Sao lại để y mặc rách như thế, tiểu thiếu gia gia tộc lớn nên ăn mặc cao quý mới được, nếu không chơi không có ý nghĩa gì!”

“Không sao, rách một chút dễ xé, ngoại hình đẹp là được, quần áo đẹp hay không dù sao cũng sắp lột sạch…”

“Thịt mịn như thế, không biết có ngon không…”

“Đợi chơi đủ rồi đem y đi nấu, chúng ta ăn thử là biết…”

“Đừng vội, chiếu theo thông lệ, trước để lão đại nếm thử, đợi lão đại sướng đủ rồi sẽ do chúng ta xử lý…”

Thời Yến nghe cuộc đối thoại tàn nhẫn hạ lưu của những kẻ này, răng nghiến chặt, cố gắng khắc chế linh lực do phẫn nộ mà muốn sôi trào lên. Duy Lặc giao Thời Yến cho Aofu, Aofu vốn không có hứng thú quá nhiều với nam sắc, nhưng thân phận của Thời Yến không bình thường, dù sao cũng phải giết chết, thượng một lần cũng không tồi, hắn vừa ăn chút đồ trợ hứng, lúc này nhìn Thời Yến càng thêm hợp ý, ôm y trực tiếp đi vào trong phòng ngủ.

Thời Yến bị Aofu ném mạnh lên giường, quần áo mỏng manh lập tức bị lật lên một chút, lộ ra phần eo trắng nõn, Aofu đã dùng thuốc, lúc này rõ ràng khá nôn nóng không thể đợi, loạt xoạt bắt đầu cởi quần áo.

Ngay lúc này, một luồng sáng trắng bay vào, để không bị Aofu phát giác, Thời Yến không dám sử dụng chút linh lực nào, mắt thấy Aofu đã cởi sạch đè lên, Thời Yến không chỉ không phản kháng, thậm chí còn vặn vẹo cơ thể, Aofu lập tức càng thêm hứng, hai tay đè Thời Yến, gấp rút cởi quần Thời Yến.

Ngay lúc này, luồng sáng trắng bỗng bay về phía Aofu, cho dù Aofu trời sinh cẩn thận gian xảo, ngay cả lúc làm chuyện này linh lực toàn thân vẫn không quên điều động, quanh người tỏa ánh sáng lam tím, nhưng vẫn bị luồng sáng đó phá hủy phòng hộ, đầu Aofu bị bắn trúng, trực tiếp ngất đi.

Thời Yến tán thưởng sờ sờ Thần Quang, Thần Quang nhìn chằm chằm bộ dáng quần áo tả tơi của Thời Yến, dùng đuôi chỉnh quần áo lại cho y.

Thời Yến cười cười, lúc mấu chốt này cũng không chú ý chút tiểu tiết đó, tùy ý Thần Quang làm, y thì lột hết tất cả mọi thứ trên người Aofu xuống, vài thứ không cách nào tháo xuống, trong mắt Thời Yến lóe qua tia hung tàn, trực tiếp chặt ngón tay Aofu.

Aofu hôn mê phát ra một tiếng hừ nghẹn, mắt thấy sắp tỉnh lại, lại bị Thần Quang đánh ngất.

Giày vò như thế một lượt, đột nhiên, Thời Yến nghe âm thanh truyền tới từ đại sảnh không xa, tựa hồ đã lâu như thế bọn họ không nghe thấy âm thanh trong phòng ngủ, cảm thấy cụt hứng, bảo Duy Lặc qua xem thử, nếu Aofu làm xong nhanh như thế, thì thuận đường mang Thời Yến ra, mọi người đã đợi gấp lắm rồi.

Thời Yến nghe tiếng bước chân Duy Lặc càng lúc càng gần, cười lạnh, y đang lo làm sao lừa Duy Lặc qua, Duy Lặc đã tự động đưa tới cửa.

Trong lòng Thời Yến đột nhiên nổi lên một chủ ý lang độc, y bảo Thần Quang khống chế linh lực xung quanh, áp chế thực lực của Aofu, đồng thời nhanh chóng lục tìm trong phòng, quả nhiên ngay lập tức tìm được một chút xuân dược cực mạnh, Thời Yến mở mấy bình, không chút khách khí đổ vào miệng Aofu đã hôn mê.

Thần Quang cạnh đó khó hiểu nhìn y.

Thời Yến bảo Thần Quang che giấu khí tức, ngay lúc Duy Lặc mở cửa vào, Thời Yến và Thần Quang phối hợp nhanh chóng tập kích, với thực lực lục cấp của Duy Lặc, gần như hừ cũng không hừ một tiếng, đã trở thành tù binh của Thời Yến.

Thời Yến dùng Cửu Trọng Sát trói Duy Lặc lại, bịt kín miệng gã, xách gã vào, thuận tiện đóng cửa.

Ý thức của Duy Lặc vẫn còn tỉnh táo, thấy Aofu ngã xuống đất không biết sống chết, lập tức quay đầu kinh sợ nhìn Thời Yến.

Gã đại khái làm sao cũng không ngờ được, Thời Yến lại có thể tập kích Aofu đỉnh lam cấp thành công.

Thời Yến cười lạnh, nếu không có Thần Quang, chỉ sợ y chỉ có thể liều chết phản kháng, kiếp này lại lần nữa bất lực chết trong tay bọn họ! Vừa nghĩ đến đây, Thời Yến gần như không thể khống chế được hận ý trong lòng, y oán độc nhìn Duy Lặc, chậm rãi lấy từ trong không gian ra bình ‘cải lão hoàn đồng’.

“‘Cải lão hoàn đồng’ chân chính, trên thị trường có giá trên trời, tiện nghi mày rồi.” Thời Yến cười lạnh, lột sạch quần áo Duy Lặc, chậm rãi nhỏ ‘cãi lão hoàn đồng’ lên người gã.

Mộc Lam từng nói, ‘cải lão hoàn đồng’ chân chính nếu uống thì sẽ không có chút đau đớn nào, nhưng sẽ chết sau năm tiếng, còn nếu nhỏ lên da, sẽ từ trong người bắt đầu phá hoại thân thể, đau không muốn sống.

Tư vị sống không bằng chết lúc phải dùng ‘cải lão hoàn đồng’ giả y nếm qua lúc trước, hôm nay cũng phải cho Duy Lặc nếm thử!

Duy Lặc nhìn Thời Yến nhỏ ‘cải lão hoàn đồng’ lên người mình, ban đầu còn không hiểu ra sao, nhưng khi đau đớn trong người dần trào lên, sắc mặt Duy Lặc thoáng cái tái nhợt, không mất bao lâu, toàn thân đau đớn bị mồ hôi thấm ướt, Thời Yến thấy thế, cười lạnh thu hồi Cửu Trọng Sát, cũng lấy thứ bịt miệng gã ra.

Duy Lặc run run rẩy rẩy phát ra tiếng kêu thống khổ, mà lúc này, thân thể Aofu cũng chậm rãi nóng lên, da vì dùng quá nhiều thuốc kích thích dẫn đến nổi lên màu đỏ sẫm, trông vô cùng dữ tợn khủng bố, lúc Duy Lặc đau đớn lăn lộn dưới đất, Aofu cũng chậm rãi mở mắt ra.

Thời Yến đá Duy Lặc tới trước mặt Aofu, Duy Lặc lập tức thét lên một tiếng, Aofu nghe âm thanh, lập tức nhìn Duy Lặc, hai mắt gã đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Duy Lặc toàn thân trần trụi, gầm lên một tiếng thô nặng, nhanh chóng nhào lên như dã thú.

Duy Lặc đang đau đớn sống không bằng chết, thấy Aofu  nhào lên, gã thét một tiếng “đừng”, nhưng Aofu đã mất lý trí căn bản nghe không vào, tách hai chân Duy Lặc ra không chút khách khí đâm vào, Duy Lặc gào một tiếng thảm thiết, nhanh chóng ngất đi.

Thời Yến thấy thế, híp mắt lại, dùng Cửu Trọng Sát thả chút máu trên người Duy Lặc, không mất bao lâu, Duy Lặc lại đau tỉnh, mà Aofu thấy vết máu trên người Duy Lặc, lập tức càng thêm hưng phấn, linh lực trong người gã bị Thần Quang áp chế, thân thể bị thuốc kích thích khống chế, cơ bản không còn ý thức, chỉ còn lại bản năng.

Thời Yến để Thần Quang truyền âm thanh của họ ra ngoài, đám người ngoài đại sảnh thấy sau khi Duy Lặc vào, bên trong lập tức phát ra tiếng kêu thảm, kèm với tiếng thở dốc của nam nhân, động tác cực kỳ kịch liệt, lập tức cười mờ ám, cảm thán quả nhiên là Duy Lặc có biện pháp, chỉ sợ ba người đang ở bên trong chơi tận hứng, bọn họ đương nhiên thức thời không vào nữa.

Duy Lặc chịu hai tầng thống khổ như thế, không kiên trì được bao lâu đã đau đớn mà chết, Aofu lại phát tiết trên thi thể của Duy Lặc nửa tiếng, động tác mới dần chậm lại, lúc này toàn thân gã đỏ sẫm, rõ ràng là tác dụng phụ của thuốc kích thích liều mạnh này không nhỏ, Aofu một phát uống luôn hai bình, chỉ sợ nửa đời sau có thể nối dòng hay không cũng là vấn đề.

Nhưng Thời Yến đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho gã như thế, năm tên kiếp trước giày vò y, không giết chết chúng khó thể giải trừ nỗi hận trong lòng Thời Yến. Thời Yến thấy Aofu hồi phục ý thức, liền lại gần gã, y lấy bình ‘cải lão hoàn đồng’ thứ hai ra, nhỏ lên người Aofu, rồi lại đổ mấy bình xuân dược mạnh cho Aofu, sau đó dùng thuốc trị liệu đánh thức Aofu, Aofu lại lần nữa mất ý thức nhanh chóng nhào lên Thời Yến, Thời Yến mở cửa ra, sử dụng Cửu Trọng Sát cột Aofu lại ném ra ngoài.

Thành viên đội thợ săn đang ăn uống trong đại sảnh chờ đợi hưởng dụng mỹ nhân thấy Aofu cả người trần truồng bị ném ra, lập tức giật nảy, nhưng một giây sau Aofu thấy người là nhào lên, khẩn cấp lột đồ đối phương, lúc này, không có Thần Quang áp chế, thực lực đỉnh lam cấp của Aofu triệt để bạo phát, phàm là người bị Aofu túm được, đều bị gã lột sạch đồ tách hai chân nhanh chóng xâm phạm, một hai người trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị rơi vào tay Aofu, lập tức kêu rú lên thảm thiết, người còn lại thấy thế, bị dọa nhanh chóng chạy đi.

Thời Yến nhân cơ hội rối loạn này, mang Thần Quang rời khỏi đó.

Năm kẻ thù kiếp trước, hiện tại đã chết ba người, còn lại Nghiêm Băng Hậu và Đàn Quang…

Lúc Thời Yến đi vô cùng vội vàng, vẫn mặc bộ đồ rách đó, linh lực trong người cũng chỉ hồi phục được năm phần, đại khái là thực lực sơ kỳ lục cấp, sau khi ra khỏi xào huyệt của Aofu, Thời Yến mới phát hiện xào huyệt của chúng nằm trong một khoảnh rừng núi, rừng núi màu xanh hiếm thấy của Hỏa Viêm quốc, tuy không có rậm rạp như rừng Ma Thú, nhưng vùng rừng núi này chiếm diện tích rất lớn, Thời Yến dẫn Thần Quang đi rất lâu cũng chưa ra được, thấy sắc trời dần tối, thậm chí Thời Yến còn hoài nghi y đang đi vòng tại chỗ.

Tiếp tục như thế không chỉ không chạy được xa, thể lực còn tiêu hao quá nhiều, nếu bị đuổi kịp thì xong đời. Thời Yến và Thần Quang tìm một sơn động ẩn mật, Thần Quang tiêu diệt một vài độc trùng bên trong, rồi cùng Thời Yến vào trú, xong thì che giấu khí tức cả hai.

Sơn động cực lớn, nhưng có hơi ẩm ướt, Thời Yến tìm một lượt, phát hiện trong sơn động này cư nhiên có nguồn nước, khó trách sẽ có nhiều độc vật trốn bên trong như thế.

Từ sau khi bị bắt, Thời Yến vẫn không ăn gì, vừa rồi còn đi một đoạn đường rất dài, lúc này khát muốn chết, lập tức khẩn cấp lao tới uống, Thần Quang ở sau lưng Thời Yến, nhìn bóng lưng quần áo tả tơi của y, làn da trắng nõn lộ ra từ phần rách, tạo nên đối lập rõ ràng với quần áo đen rách, trông đặc biệt dụ hoặc. Thần Quang có chút nóng nảy quật quật đuôi, nhìn kỹ, sẽ phát hiện đường đen ở bụng nó lại dài ra lần nữa, hơn nữa màu còn đậm hơn trước.

Thời Yến không hề phát giác, y không chỉ chạy ra, còn tự tay giết kẻ thù, lúc này tuy mệt muốn chết, nhưng tâm trạng lại vô cùng thả lỏng, đợi uống đủ nước rồi, cảm thấy hơi buồn ngủ, mới chú ý đến dị thường của Thần Quang.

“Cậu sao vậy?” Thời Yến kỳ quái nhìn Thần Quang, sau khi thấy đường đen ở bụng Thần Quang, sắc mặt Thời Yến lập tức trở nên cổ quái.

Thần Quang nhìn chằm chằm đôi môi ẩm ướt sau khi uống nước của Thời Yến, cảm xúc càng thên nóng nảy, một lát sau, thân thể Thần Quang chậm rãi tỏa ra ánh sáng.

Thần Quang tựa hồ bị dọa, vội muốn áp chế ánh sáng xuống, nhưng không chỉ không thành công, ánh sáng càng lúc càng thịnh, cụm sáng dần lớn hơn, mắt thấy sắp sửa nuốt chửng Thần Quang.

Thời Yến trợn to mắt, cảnh tượng này không phải là cảnh đã thấy trong mơ sao!

Thần Quang hoang mang nhìn Thời Yến một cái, cuối cùng quay người muốn bỏ đi.

Thời Yến vội ngăn cản nó, y vừa giết hai người, đội thợ săn tất nhiên sẽ nhanh chóng triển khai tìm kiếm, tuy Thần Quang đã hồi phục thực lực, nhưng tình trạng lúc này chỉ trời biết có phát sinh bất ngờ nào không.

Thần Quang thấy Thời Yến giữ mình lại, nó nhìn Thời Yến, dần dần, cụm sáng càng lúc càng lớn, thân thể Thần Quang nhanh chóng biến mất không thấy, một lát sau, một nam nhân cao lớn trần truồng xuất hiện trước mặt Thời Yến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.