Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 65



Sau khi ra khỏi sương mù, là một khu rừng lớn, do không có nguy hiểm gì, nơi này thỉnh thoảng còn có thể thấy dấu tích nhân loại lưu lại, cạm bẫy thợ săn thiết kế, cây cối bị đốn vân vân.

Thời Yến căn cứ theo những vết tích này vừa đi, vừa chiếu theo tri thức về rừng Mộc Lam dạy cho y để hái một vài thực vật chống đói, Bát Hỉ nhảy xuống từ vai Thời Yến, hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh. Đàn quốc nằm ở phía đông nam, do nguyên nhân khí hậu và hoàn cảnh, khu rừng này so với rừng Ma Thú Thời Yến từng đi còn um tùm hơn, thảm thực vật cũng khác, thậm chí động vật nhỏ trùng nhỏ sinh trưởng rong lùm cây cũng lớn hơn những loại từng thấy khi trước.

Đột nhiên, động tác của Bát Hỉ khựng lại, mũi động động, nhìn về một hướng: “Chủ nhân, nơi đó có người.”

Ngay khi Bát Hỉ mở miệng, Thời Yến cũng phát hiện giống vậy, cảm nhận kỹ lại, có một luồng khí tức sinh mệnh truyền tới, sau khi vào đỉnh tử cấp, phạm vi cảm ứng của Thời Yến cường đại hơn trước, thậm chí có thể từ xa phán đoán đối phương có phải là ngự linh sư hay không.

Hướng đó đại khái có mười mấy người đang đi tới chỗ Thời Yến, trong đó ít nhất có bảy ngự linh sư.

Ngự linh sư ở thế giới này không phải tùy thời là gặp được, trong mười mấy người đó tìm được ngay bảy ngự linh sư, bất kể cấp bậc gì, thân phận người đến khẳng định không đơn giản.

Thời Yến và Bát Hỉ nhìn nhau một cái, Bát Hỉ nhảy lên vai Thời Yến, che giấu thân hình Thời Yến, khiến y trở nên không khác gì với thực vật cạnh đó, rồi lặng lẽ chờ những người kia đến.

Rất nhanh, đám người đã đến vị trí của Thời Yến, cả đám cẩn thận đi trong rừng, người được vây ở giữa bảo vệ, là một thiếu niên tuổi tác ngang với Thời Yến, cưỡi một con ma thú gấu, trên tay cầm roi da, giữa mày là lệ khí, thái độ vô cùng khoa trương.

Cậu ta phất tay, đánh vào lưng một người trong số đó: “Mày không phải nói lập tức sẽ đến đầm lầy sương mù sao, đã đi nhanh hơn một chút rồi cũng không thấy bóng dáng đâu, tìm chết có phải không?”

Người bị quất trúng ngay cả kêu cũng không dám kêu, quay đầu lấy lòng nói: “Thiếu gia, quả thật ở gần đây không sai, đi thêm một hai tiếng nhất định có thể nhìn thấy, ngài phải tin tôi…”

“Được, sau hai tiếng nữa còn chưa tới, ta sẽ đem mày đi cho gấu ăn!” Thiếu niên nói, con gấu cậu ta đang ngồi cũng mượn oai hùm há to cái miệng đỏ máu, gầm lên với người kia, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên ăn phức người đó.

Người đó bị dọa toàn thân run rẩy, càng thêm cố sức đi trước để dẫn đường.

Thời Yến nhìn đám người đi ngang qua mình, y đang lo không hiểu về tình huống của Đàn quốc, lo lắng sẽ lộ sơ hở, thì đã có người tự đưa tới cửa.

Nhân lúc họ không chuẩn bị, Thời Yến đột nhiên tiếp cận người cuối cùng của đội ngũ, người này là một ngự linh sư, thực lực khoảng thanh cấp, đi phía sau đội ngũ phụ trách đoạn hậu, có thể thấy chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong đội ngũ, với thực lực của đám người này tiến vào đầm lầy sương mù, chỉ sợ còn chưa đi được năm chục mét nữa đã bị độc trùng xem như bữa cơm trưa, nhưng Thời Yến không có thiện cảm với thiếu niên kia, tự nhiên sẽ không nhắc nhở. Y lặng lẽ túm ngự linh sư thanh cấp đó ra, sau đó nhanh chóng điều động linh lực trong người, vận dụng kỹ năng thiên phú của Thời gia, chỉ thấy hai mắt Thời Yến biến thành màu bạc, tay y phủ lên trán ngự linh sư thanh cấp, lập tức từng cảnh tượng hiện lên trong đầu Thời Yến, chậm rãi đan thành ký ức, mấy phút sau, Thời Yến buông tay ra, thu hồi linh lực, thở ra một hơi.

Kỹ năng thiên phú ‘thời gian’ sau khi tiến vào tử cấp, sẽ tiến hành một lần biến dị, sau khi vào hắc cấp, sẽ biến dị lần hai, lần này Thời Yến thăng cấp, trực tiếp bước nửa bước vào hắc cấp, vì thế đạt được hai năng lực biến dị, mà đọc ký ức của người đẳng cấp thấp hơn y, là kỹ năng biến dị có được sau khi vào tử cấp, còn về kỹ năng biến dị khác, do quá mức nghịch thiên, linh lực tiêu hao không phải người bình thường có thể gánh được, với trạng thái của Thời Yến hiện tại, nếu dùng đến, chỉ sợ người cũng bị phế luôn.

Lần này là lần đầu tiên Thời Yến sử dụng kỹ năng thiên phú, sau khi đọc xong ký ức, Thời Yến phát hiện linh lực trong người thoáng cái  bị tiêu hao một phần ba, tuy linh lực tiêu hao nhiều, nhưng y có thể thừa nhận được, hơn nữa cũng vô cùng đáng giá.

Y để ngự linh sư thanh cấp đi đuổi kịp bước chân đám người, sau đó đánh thức hắn, thả về đội ngũ.

Ngự linh sư thanh cấp mở mắt ra, lập tức phát hiện hoàn cảnh xung quanh khác với hắn vừa thấy, nhưng trong đầu hắn không có ký ức về Thời Yến, chỉ nhớ vừa rồi trước mắt tối đi, giờ mở mắt ra thì bất tri bất giác đã đi được một đoạn. Hắn cảm thấy quái dị, thấy người xung quanh không có chút dị thường nào, lại nhìn thiếu niên hung tàn đang cưỡi gấu kia, hắn không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm cảnh giác.

Thời Yến thấy ngự linh sư thanh cấp không lên tiếng, bèn tiếp tục đi theo họ. Căn cứ theo ký ức của ngự linh sư thanh cấp, từ lúc Đàn Thành đi, Đàn quốc lập tức đại loạn.

Đầu tiên là tin tức không biết truyền từ đâu đến, Đàn thành mang theo trưởng lão Thổ gia đến Thời gia không phải vì nuốt chửng Thời gia, mà là để mượn sức Thời gia mưu đoạt địa vị gia chủ.

Tuy rất có thể Đàn Thành ôm mục đích đó, nhưng làm là một chuyện, bị nói ra lại là chuyện khác. Do Đàn Thành không ở đây, trưởng lão cường đại đi theo ông ta cũng ly khai, ở lại Đàn quốc phần lớn không phải người của Đàn Thành, dưới sự dẫn dắt cố ý của họ, Đàn quốc thông tin không phát triển, cũng trong mấy ngày đã lan truyền tin tức này.

Tiếp theo là tin gia chủ Thổ gia Đàn Phi bị Đàn Thành mưu hại trọng thương lan khắp Đàn quốc, dẫn đến sóng gió to lớn. Đàn Phi là nhân vật như thần linh ở Đàn quốc, vậy mà lại bị thương, bách tính Đàn quốc phần lớn chọn không tin, nhưng sau tin tức này, không có ai đứng ra bác bỏ, mấy trưởng lão ở lại Đàn quốc cũng đều trầm mặc, lập tức khiến mọi người hoảng loạn.

Cuối cùng, Đàn Quang và ba anh trai của gã cùng đứng ra nói rõ, chứng thật Đàn Thành dã tâm cay độc mưu hại gia chủ muốn đoạt vị, cũng xác nhận gia chủ Đàn Phi bị trọng thương không cách nào hành động, vì thế họ sẽ đại biểu ngự linh sư nhất mạch Thổ gia đứng ra chỉnh đốn lại Đàn quốc.

Nguyên lai, quyền lực lớn nhất của Đàn quốc nằm trong tay gia chủ Đàn Phi, sau đó chính là Đàn Thành, Đàn Thành tuổi trẻ phong lưu, không chỉ là thiếu chủ Thổ gia, còn là một ngự linh sư tử cấp cường đại, là đối tượng ái mộ của không biết bao nhiêu thiếu nữ, tuy hiện tại Đàn Thành đã gần trung niên, nhưng vẫn phong lưu không giảm, cho đến trước mắt, ông ta tổng cộng có mười hai đứa con, được thừa nhận thân thận tổng cộng bốn người, phần lớn đều được sinh lúc còn trẻ, trong đó cũng bao gồm Đàn Quang, mà tám người còn lại tuy là con riêng, thân phận chưa được Thổ gia thừa nhận, nhưng do Đàn Thành vô cùng nuông chiều họ, vì thế địa vị của họ ở Đàn Quốc không hề thua kém đám người Đàn Quang.

Đàn Phi là người nắm quyền Đàn quốc, tổng cộng chưởng quản bốn thành phố lớn nhất Đàn quốc, mỗi thành phố đều có hành cung xa xỉ của ông ta, Đàn Thành thì tự mình chưởng quản ba thành phố lớn của Đàn quốc, những thành nhỏ còn lại sẽ do ngự linh sư Thổ gia phân chia, chiếu theo chế độ, mỗi đứa con của Đàn Thành đều có thể lên làm thành chủ đích thân chưởng quản một thành phố, con riêng không danh không phận thì không có đãi ngộ tốt như thế, nhưng Đàn Thành vẫn cho mỗi người họ một thành trì, thậm chí có vài người điều kiện còn tốt hơn cả bốn đứa con có danh phận của ông.

Điều đó lập tức dẫn tới bất mãn của bốn đứa con lớn, đồng thời, Đàn Thành do thương yêu con nhỏ, có đồ tốt phần lớn cũng cho con nhỏ dùng trước, lâu dần, khiến sự bất mãn của bốn đứa con lớn đối với Đàn Thành đạt tới đỉnh điểm.

Lần này nhân lúc Đàn Thành ra ngoài đến Vĩnh Hằng quốc độ xa xôi, mà đúng lúc ngự linh sư hắc cấp lại bị thương, thế là họ liền chế tạo lời đồn, nhân cơ hội này liên hợp bốn anh em đoạt lấy vị trí gia chủ thổ gia.

Hành động này lập tức được triển khai sau khi Đàn Thành rời khỏi Đàn quốc không lâu, đến giờ bốn anh em Đàn Quang đã khống chế tất cả thành phố biên giới Đàn quốc, đang lặng lẽ tiến công đoạt quyền vào nội địa. Do tin tức Đàn quốc không phát triển, bốn anh em Đàn Quang lại khống chế biên giới Đàn quốc, bọn họ đã cố ý che giấu, tin tức Đàn quốc nội loạn đương nhiên không truyền ra ngoài, Đàn Thành ở Vĩnh Hằng quốc độ, tự nhiên không biết hậu viện nhà mình đã nổi lửa.

Mà thiếu niên cưỡi gấu trước mặt, chính là một trong những đứa con riêng của Đàn Thành.

Con riêng của Đàn Thành tổng cộng có tám người, tuy ai ai cũng được Đàn Thành nuông chiều thành ra kiêu ngạo hống hách, nhưng cũng không phải bạch si, chẳng hạn như thiếu niên tên Đàn Huy trước mắt này, thành trì cậu ta chưởng quản ở biên giới, mắt thấy đám người Đàn Quang sắp tấn công vào, dưới tay cậu ta không có ngự linh sư cường đại để chống lại, dứt khoát trực tiếp đầu hàng, chắp tay dâng thành trì ra, chỉ cầu bình an. Do từ nhỏ cậu ta từng ở chung với Đàn Quang một thời gian, vì thế đầu hàng dưới tên Đàn Quang, Đàn Quang ngược lại cũng không bạc đãi cậu ta.

Hiện tại bốn anh em Đàn Quang như mặt trời ban trưa, thấy sinh nhật Đàn Quang sắp tới, để lấy lòng Đàn Quang, cậu ta nghe nói Đàn Quang thích mỹ nhân, mà đầm lầy sương mù có một loại mỹ nhân hồ có thể biến thành hình người, lập tức dẫn thủ hạ đi bắt. Chỉ đáng tiếc ngự linh sư dưới tay cậu ta dù bị đánh chết cũng không nguyện ý đến đầm lầy sương mù mà ai cũng biết là nguy hiểm, nhưng dưới sự bức ép của thiếu niên, chỉ đành hộ tống cậu ta qua.

Sau khi hiểu tình huống Đàn quốc và thân phận của đám người trước mặt, trong lòng Thời Yến lập tức có suy nghĩ, thế là liền đi theo họ.

Thực lực của những người này cao nhất không quá thanh cấp, Thời Yến phối hợp Bát Hỉ muốn che giấu hành tung trước mặt họ là vô cùng nhẹ nhàng, vừa đi, y còn vừa chia sẻ chuyện vừa biết được cho Bát Hỉ.

Bát Hỉ nghe thế chậc chậc cảm thán, Đàn Thành và Thời Ân lang sói làm bạn khiến Thời gia trở nên không yên, hiện tại quả báo đến thật nhanh, chớp mắt con trai của ông ta cũng bắt đầu tạo phản đoạt quyền Đàn quốc, cho dù Đàn Thành có giành được bao nhiêu ở Thời gia, cũng không sánh được với tổn thất lần này. Một khi Đàn quốc rơi vào tay các con của ông ta, Đàn Thành muốn đoạt về, chỉ sợ không dễ dàng. Đến lúc đó Đàn quốc lại là một trận gió tanh mưa máu, bất luận cuối cùng ai giành được vị trí gia chủ, Đàn quốc lần này chắc chắn sẽ đại thương nguyên khí.

Thời Yến gật gật đầu, thấp giọng nói: “Đàn quốc đại loạn vào lúc này, tuy là do Đàn Thành thời gian dài tạo ra, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất không phải Đàn Thành ly khai, mà là gia chủ Thổ gia Đàn Phi bị thương…”

Đàn Thành lần này có thể yên tâm dẫn các trưởng lão đi, chính là ỷ có gia chủ ở sau lưng tọa trấn, ông ta là thiếu chủ Thổ gia thừa nhận, danh chính ngôn thuận, một ngày còn gia chủ Thổ gia, chỉ cần ông ta không phạm sai lầm, thì không ai dám dòm ngó địa vị của ông, cho dù là con của ông cũng không được.

Mộc Lam từng nói với Thời Yến, tuy Đàn quốc co rút trong đầm lầy sương mù, cơ bản không liên hệ với ngoại giới, nhưng cường giả các gia tộc lớn vẫn sẽ định kỳ tìm hiểu tình huống Đàn quốc, khi cường giả nhiều hơn, họ sẽ lập tức phát giác được. Nhưng lần này Đàn Phi bị thương, Đàn quốc đại loạn, ngoại giới lại không có một chút tin tức nào.

Là thật sự bị đám người Đàn Quang phong tỏa không truyền ra được, hay gia tộc khác cũng giúp đỡ che giấu?

Thời Yến nghiêng về vế sau hơn, mà lên đến cấp bậc của Đàn Phi, có thể khiến ông ta bị thương, e rằng chỉ có người cùng đẳng cấp mới làm được. Trong đầu Thời Yến vô thức nhớ tới ngự linh sư hắc cấp Kim gia vừa qua đời, giữa hai chuyện này sẽ không có quan hệ gì đi?

Đàn Thành đại biểu Đàn quốc xen vào chuyện Thời gia, khiến Thời gia đại thương nguyên khí, thậm chí rất có thể sẽ bị Đàn quốc thay thế, mà chớp mắt sau gia chủ Đàn quốc cũng bị thương, Đàn quốc nội loạn, tình huống cực kỳ tương tự Thời gia. Nếu nói sau lưng không có trò quỷ, đánh chết Thời Yến cũng không tin. Mà Kim gia là gia tộc đứng đầu sáu nhà, để giữa các nhà có thể đạt được cân bằng, để tránh một mình Thổ gia độc đại nên chen vào, cũng rất có khả năng. Tuy cuối cùng họ đã hy sinh một ngự linh sư hắc cấp, nhưng ngay sau đó Kim Tích thượng vị, Kim gia tiếp tục giữ vị trí đứng đầu sáu gia tộc lớn, giữa Đàn quốc và Thời gia cũng trở nên cân bằng…

Thời Yến bất tri bất giác càng nghĩ càng sâu, cho đến khi tầm mắt bị sương mù quấy nhiễu, y mới hoàn hồn, phát hiện không biết từ khi nào họ đã vào đầm lầy sương mù.

Thiếu niên cưỡi gấu phía trước sau khi vào đầm lầy sương mù, tầm mắt bị cản trở khiến cậu ta sinh ra hoảng loạn trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh ngự linh sư bên cạnh cùng phát lực, ngăn cách sương mù ra khoảng mười mét, cậu ta không sợ nữa, lệnh thủ hạ lấy công cụ đã sớm chuẩn bị ra, trừ thiết bị thăm dò mỹ nhân hồ, còn có các loại khí cụ săn bắt, họ cũng coi như có chuẩn bị chu toàn, còn mang theo phấn xua trùng.

Thời Yến đi sau nhìn họ chuẩn bị, thầm cười lạnh, độc vật trong đầm lầy sương mù nếu dễ cản lại như thế mới lạ, họ càng đi vào sâu hơn, độc vật cũng chỉ càng nhiều hơn, càng đáng sợ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.