Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 77



Thời Yến vô cảm đứng đối kháng Thời Dực.

Thời Dực nhìn chằm chằm Thời Yến, linh lực trong người không ngừng điều động, hiển nhiên vừa rồi cậu ta vì sự xuất hiện đột ngột của Thời Yến đã cưỡng ép áp chế công kích, lúc này đang sẵn sàng chờ phát.

Thời Yến chú ý đẳng cấp linh lực của cậu ta, rõ ràng đã hậu kỳ tử cấp, hơn nữa linh lực giống y, cực kỳ tinh khiết, vì thế lực lượng bạo phát ra chỉ sợ còn mạnh hơn ngự linh sư hậu kỳ tử cấp khác. Khó trách với sức của mình cậu ta, cư nhiên dám khuấy đảo Thời gia và Thổ gia, thậm chí còn chiếm được vùng đất riêng.

Thời Yến nhìn Thời Dực, người này y nuôi từ nhỏ tới lớn, so với ba năm trước, Thời Dực trưởng thành không ít, giữa mày thành thục hơn nhiều, cậu ta trông không quá giống thiếu niên mười mấy tuổi, mà giống thanh niên hai mươi mấy tuổi, bộ dạng thanh thuần nhát gan trước kia đã sớm không còn, hiện tại cậu ta quần áo sang trọng, ngự linh sư xung quanh tất cả đều nghe theo lệnh cậu ta, trên người còn có sự kiêu ngạo của kẻ thượng vị.

Mà Thời Yến, kiếp trước lớn hơn em trai tám tuổi, rõ ràng là thanh niên nhưng trông càng giống đàn ông trung niên, hiên tại lại trở thành một thiếu niên mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn của Thời Dực, thực lực còn cường đại hơn Thời Dực.

Đúng là vật đổi sao dời.

Thời Yến đè nén hận ý trong lòng, hai tay siết chặt, linh lực trong người vì y áp chế cảm xúc mà dao động quá lớn, mơ hồ có chút bất ổn, nhưng, trên mặt y lại không nhìn ra chút dị thường nào.

Ngự linh sư bên cạnh có không ít người bị thương vì Thời Yến động thủ, Thời Dực thấy trên người Thời Yến không có chút sơ hở nào, trong mắt cậu ta lóe qua tia khác lạ, đột nhiên, Thời Dực nâng tay lên, lòng bàn tay hướng lên, một quả cầu linh lực bán trong suốt nhanh chóng hình thành trong lòng bàn tay Thời Dực, theo quả cầu linh lực không ngừng lăn lộn, linh lực xung quanh bị ảnh hưởng, không gian cũng có chút uốn khúc, trông cực kỳ nguy hiểm.

Thời Dực khống chế quả cầu linh lực, thân hình đột nhiên léo lên, một giây sau xuất hiện bên cạnh Thời Yến, quả cầu linh lực chợt phóng đại thành màn linh lực, ập vào Thời Yến, mắt thấy muốn bao trùm Thời Yến bên trong!

“Yến nhi cẩn thận!” Thời Liên thấy thế lập tức nói, ông chính là bị chiêu này của Thời Dực làm cho không kịp phòng bị, phản xạ vận dụng linh lực chống cự, kết quả không ngờ, linh lực điều động ra lại bị Thời Dực hút sạch!

Thời Liên thấy Thời Dực muốn tấn công Thời Yến, lập tức lao tới, nhưng ông vẫn trễ một bước, chẳng qua cảm quan của Thời Yến nhạy hơn Thời Liên tưởng tượng, khi quả cầu linh lực trong tay Thời Dực hình thành, Thời Yến lập tức phát giác bất thường, phương thức công kích của Thời Dực không quá giống với ngự linh sư bình thường, hơn nữa động tác cực nhanh, vì thế Thời Yến không kịp ngăn cản cậu ta, mắt thấy màn linh lực của Thời Dực sắp trùm lấy mình, mắt Thời Yến léo ánh bạc, thân thể Thời Dực thoáng cái đứng sững, ngay cả linh lực quanh người Thời Dực cũng nhanh chóng đình trệ!

Cùng lúc này, Cửu Trọng Sát của Thời Yến tấn công Thời Dực, khi sắp tấn công Thời Dực, Thời Yến lập tức phát hiện linh lực trôi mất!

Thời Dực cư nhiên có thể hấp thu linh lực của kẻ địch, hơn nữa lúc này rõ ràng cậu ta đã bị ‘thời gian’ khóa chặt, năng lực hấp thụ lại vẫn không bị dừng!

Thời Yến nhanh chóng chú ý thấy, sau khi linh lực của y trôi mất, quả cầu linh lực trong tay Thời Dực lại có biến hóa, chỉ sợ là vì hấp thu linh lực của y mà ra.

Thời Dực có năng lực nghịch thiên bậc này, khó trách có thể từ Thổ gia đánh tới Thời gia, ngay cả Thời Huân và Thời Ân cũng rơi vào tay cậu ta!

Tối nay Thời Yến tới Thời gia không phải để chiến đấu, huống chi lúc này địch đông ta ít, Thời Yến còn mang theo Thời Liên, tình huống rất bất lợi cho y, vì thế sau khi vây được Thời Dực, Thời Yến lập tức xoay người muốn mang Thời Liên đi.

Khi Thời Yến vừa xoay người, đột nhiên một lực trói buộc kỳ quái tấn công y, thân hình Thời Yến khựng lại, nhưng ngay sau đó y dựa vào linh lực cường đại giãy thoát, ánh sáng màu đen đại biểu ngự linh sư hắc cấp không mấy nổi bật trong bóng đêm, nhưng đã đủ khiến Thời Dực đối diện chấn động.

Thời Yến đột nhiên quay đầu nhìn Thời Dực một cái, hai mắt Thời Dực cư nhiên hiện màu bạc quái dị, hiển nhiên là sử dụng kỹ năng thiên phú của Thời gia!

Thời Yến đè nén chấn động trong lòng, dẫn Thời Liên nhanh chóng ly khai. Ngự linh sư bên cạnh thấy Thời Dực cũng không thể chiến thắng Thời Yến, phần lớn lập tức tự giác nhường đường, đương nhiên cũng có người không sợ chết ngăn cản một phen, đều bị Thời Yến dùng Cửu Trọng Sát đánh bay.

Thời Yến lao ra khỏi vòng vây ngự linh sư, lập tức liên hệ được với Thần Quang, nhanh chóng chạy tới chỗ Thần Quang. Thời Yến quay đầu nhìn những ngự linh sư bị bỏ lại thật xa, hai mắt Thời Dực vẫn là màu bạc, trong bóng đêm như một đôi mắt u hồn, nhìn chằm chằm vào y.

Lần này là lần đầu y và Thời Dực giao chiến, ai cũng không lấy được ích lợi gì, Thời Yến phát hiện phương thức tấn công quái dị của Thời Dực, đồng thời phát hiện cậu ta cư nhiên cũng biết kỹ năng thiên phú Thời gia, mà Thời Dực phát hiện thân phận ngự linh sư hắc cấp của Thời Yến, hai người đều có được có mất.

Thời Yến nhanh chóng nhìn thấy Thần Quang, còn về Bát Hỉ, sớm đã vào tháp thời gian tu dưỡng, linh khí trở về, hồn khí trở nên hoàn chỉnh, lúc Bát Hỉ không có ở đó Đàn Thành đã không thể làm gì tháp thời gian, khỏi nói đến hiện tại.

Tối nay đã định là một đêm Thời gia không thể ngủ, trừ sự xuất hiện của Thần Quang và Bát Hỉ kinh động người Thời gia, Thời Liên mất tích cũng lập tức gây chú ý, trừ Thời Dực dẫn người truy bắt ra, những trưởng lão khác cũng không ngừng truy xét. Thời Liên lúc đối mặt Thời Dực đã kích phát năng lực sinh mệnh, vốn là không muốn bại lộ Thời Yến, để Thời Yến tranh thủ thời gian chạy đi, nhưng không ngờ Thời Yến lại cứu ông ra, chuyện tới nước này, ông đương nhiên sẽ không tiếp tục lãng phí sức lực, khi Thời Yến mang ông đi, linh lực trong người Thời Liên lập tức trống rỗng, trước đó ông còn miễn cưỡng đi được, chỉ cần Thời Yến dìu, lúc này còn yếu hơn cả khi đó, Thời Yến trực tiếp cõng ông đi tìm Thần Quang.

Thần Quang thấy lại có người ào tới chỗ họ trốn, nhìn Thời Liên suy yếu mấy giây, Thần Quang bước tới cạnh Thời Yến, đẳng cấp của Thần Quang cao hơn Thời Yến, nhờ hắn giúp đỡ, ba người  nhanh chóng rời khỏi Thời gia, về nơi ở trước đó.

Sau khi ra khỏi Thời gia, Thời Liên lập tức thở ra một hơi, sau khi thả lỏng thân tâm ông trực tiếp hôn mê, Thời Yến đặt ông lên giường trong khách sạn, Thần Quang đích thân ra tay bố trí phòng ngự linh lực quanh người Thời Liên, không để người khác dễ dàng căn cứ theo Thời Liên truy tìm vị trí của họ.

Thời Yến nhìn lão nhân khô gầy chìm vào hôn mê, đút cho ông chút linh thủy, rồi ngồi cạnh Thần Quang.

Khi họ trở về đã là sáng sớm, không quá một lát trời đã sáng hẳn. Thần Quang nhạy bén phát hiện cảm xúc Thời Yến thất thường, cúi đầu thân mật hôn y, nụ hôn mang theo an ủi và yêu thương, lập tức khiến Thời Yến động lòng, một hơi ấm trào lên từ tim, dịu dàng sưởi ấm cả khoang ngực y, gần như xua đi toàn bộ âm trầm trước đó.

Thời Yến ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thần Quang, hai mắt trong vắt, môi đỏ răng trắng, cực kỳ dụ người, hầu kết Thần Quang nhúc nhích mấy cái, không đợi hắn có động tác, Thời Yến đã ngẩng đầu hôn lên mặt Thần Quang, sau đó ôm Thần Quang, tựa đầu lên vai hắn, cảm nhận nhiệt độ thấp hơn người thường của hắn, khiến y vô cùng an tâm. Những chuyện quá khứ sớm đã trôi qua, chỉ có người trước mắt này, mới là tồn tại chân thật nhất.

Thần Quang vòng tay ôm eo Thời Yến, tay kia nhẹ vuốt lưng Thời Yến, Thời Yến cảm  nhận động tác an ủi dịu dàng của Thần Quang, lập tức hoàn hồn lại, có chút xấu  hổ, miễn cưỡng chui ra khỏi lòng Thần Quang. Y ngồi thẳng dậy, kể lại chuyện xảy ra hôm qua sau khi tách khỏi Thần Quang. Y đã thẳng thắn lai lịch của mình với Thần Quang, vì thế chuyện về thân thế của y và Thời Dực, đương nhiên không cần phải che giấu Thần Quang.

“Trước kia nó chỉ là ngự linh sư thiên phú bình thường, nếu không có gì bất ngờ, cả đời này chỉ sợ ngay cả lam cấp cũng không thể đạt tới.” Nhắc đến Thời Dực, Thời Yến thấp giọng nói, kiếp trước y là người bình thường, không nhìn ra sự khác biệt giữa ngự linh sư, nhưng bây giờ đã khác xưa, với ánh mắt y hiện tại nhớ lại ký ức kiếp trước, có thể xác định dựa vào thiên phú của riêng Thời Dực, có thể đi tới thanh cấp đã hết mức. “Thời Phong nói nó từng bị ma thú nuốt chửng, sau đó như kỳ tích sống lại, hơn nữa sức mạnh tăng cao, sau đó thì mất tích  một cách bí ẩn. Tuy tôi không kế thừa huyết mạch yêu thú của mẹ, nhưng có thể nó đã kế thừa, sau khi thành niên thì thức tỉnh.”

Kiếp trước vào ngày Thời Yến chết, đúng là ngày sinh nhật thành niên của Thời Dực, cậu ta đi Alcle không bao lâu thì gặp chuyện ngoài ý muốn, về thời gian là trùng khớp. Thú thôn phệ giỏi tích trữ linh lực trong người, mẹ Thời Yến còn có kỹ năng phục chế, hôm nay Thời Dực thi triển kỹ năng thiên phú của Thời gia, không biết là tự học, hay kế thừa thiên phú của mẹ.

“Thực lực của yêu thú rất cường đại, nhưng lại cần thời gian lâu dài để chậm rãi tu luyện, mạnh lên từng bước từng bước.” Thần Quang nghe Thời Yến nói, trầm mặc một lát: “Từ khi có ký ức tới nay ta sống đã ngàn vạn năm, nhưng cho tới nay mới có thực lực trùng kích bạch cấp, yêu thú tuy nhìn như cường đại, sinh mạng lâu dài, nhưng trời cao quả thật công bằng, nhân loại tuổi thọ tuy ngắn, nhưng không thể không thừa nhận, có thiên phú hơn ma thú, mà nửa người nửa thú, nếu kế thừa tốt, tuy khi còn trẻ có thể dễ dàng có thực lực cực mạnh, nhưng cần phải trả giả, ví như Hỏa Luyện. Từ trước đến nay ngự linh sư có thiên phú cao, thì cần thừa nhận thống khổ người khác ko biết. Mà em, ngự linh sư hắc cấp mười bảy tuổi, kỳ thật đã trải qua hai đời, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều trải qua đủ khổ nạn, nhưng Thời Dực đó, nó có trải qua cái gì?”

“Vì lợi ích, bán người anh nuôi dưỡng mình tới lớn, vì quyền thế, cùng Đàn Thành hợp mưu đoạt quyền Thời gia, nó phản bội khế ước với Thời Ân, thao túng trưởng bối của mình là Thời Huân, trong lúc đó còn giết chóc không ngừng. Những ngự linh sư Thời gia bị nó giết, đều là huyết thân của nó.” Thần Quang nói: “Tâm thuật bất chính, cho dù em không động thủ, cuối cùng cũng có ngày nó sẽ tự mình diệt vong.”

Thời Yến ngẩn ra nhìn Thần Quang, Thần Quang cư nhiên nói giống hệt như Thời Liên! Thời Dực đạp lên xương cốt họ hàng thượng vị, với tính cách cay độc cực đoan của Thời Dực, chỉ sợ cuối cùng không được chết già. Nhưng Thời Yến lại không đợi được đến lúc đó, hôm nay y gặp Thời Dực, phải cố sức khống chế hận ý trong lòng, kiếp trước y chịu nhục mà chết, còn Thời Dực hiện tại lại vinh quang như thế, sống tốt như thế, không có chút hổ thẹn hay thống khổ nào khi anh trai bị mình hại chết!

Trong những kẻ thù kiếp trước của y, giờ chỉ còn lại đứa em trai ruột này, tình cảm Thời Yến dành cho Thời Dực là phức tạp nhất, y nuôi dưỡng nhiều năm như thế, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang, vì thế y quả thật cũng có nghĩ, hôm nay y chỉ mới thăm dò Thời Dực, tương lai, giữa họ, nhất định sẽ chặt đứt sau cuối!

“Sau khi ta tách khỏi em ở Thời gia, thoát khỏi những kẻ truy bắt ta, vô tình nghe được Đàn Thành và các thuộc hạ của ông ta thương lượng.” Thần Quang thấp giọng nói: “Đàn Thành đã phát hiện dị thường ở Đàn quốc, bên Thời gia thì Thời Ân đã bị khống chế, kế hoạch ban đầu của ông ta là muốn Thời Dực biến Thời Ân thành con rối, năm ngày sau là vào hôn lễ của Thời Ân và Đàn Nghiên, Thời Liên và Thời Huân cùng tới chúc mừng, Thời Ân thì tuyên bố ông ta trở thành quyền gia chủ, Thời Dực trở thành trưởng lão, đợi tất cả lắng đọng, họ sẽ chậm rãi nuốt chửng thế lực Thời gia, một khi Thời gia đến tay, ông ta sẽ chuyển sang công đánh Đàn quốc, vọng tưởng thâu tóm sức mạnh của cả hai nhà, thậm chí còn muốn vượt qua Kim gia…”

“Năm ngày.” Thời Yến híp mắt lại, ngay lúc này, máy liên lạc của y đột nhiên vang lên, Thời Yến cúi đầu nhìn một lát, ánh mắt âm lạnh nói: “Thời Phong đến rồi, còn có không ít người đến cùng nó… cho dù chúng ta chịu đáp ứng Đàn Thành khống chế Thời gia, người khác cũng không đáp ứng. Năm ngày sau, Thời gia sẽ náo nhiệt chưa từng có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.