*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cầu treo loang lổ vết máu, nửa bầu trời bị thiêu đốt, thế giới yên lặng như mất đi sinh mệnh. Sân Mộc nằm trên trần xe việt dã, nhìn tập truyện ký trong tay, như thể cũng yên lặng cùng thế giới.
Võ Nguyệt đi đến bên cạnh xe việt dã, tầm mắt đảo qua tập sách trong tay Sân Mộc, nhàn nhãn dựa đầu vào xe. "Không có chữ viết, ngươi xem cái gì."
Ánh mắt Sân Mộc chớp động, chậm rãi rời khỏi cuốn sách, trầm mặc nhìn bầu trời thiêu đốt. Đặt cuốn sách sang một bên, gió thổi bay những trang sách trống, phá vỡ sự im lặng của thời gian. Cho dù là mô phỏng lại giống nhau, thì trò chơi chung quy vẫn là trò chơi.
"Khi cừu hận trở thành bất lực, lúc đó nên đi đâu đây." Sân Mộc lẩm bẩm tự nói.
Võ Nguyệt cười, ngẩng đầu nhìn về phương xa, đáy mắt mang theo tưởng niệm. "Ta muốn về nhà."
Sân Mộc ngoài ý muốn nhìn về phía Võ Nguyệt "Ngươi, không có nhà sao?"
"Nhà của ta ở một nơi rất xa." Võ Nguyệt cúi đầu thu lại tình cảm trong mắt.
Nhìn Võ Nguyệt một lát, Sân Mộc dời tầm mắt gối đầu lên cánh tay. "Nhà của ta cũng ở rất xa."
"Ngươi muốn trở về không?" Võ Nguyệt hỏi.
"Tạm thời không muốn." Sân Mộc nói, cũng không để ý đến biểu tình Võ Nguyệt. "Có lẽ sau này sẽ trở về, nhưng ít ra hiện tại có người đang cần ta."
Võ Nguyệt trầm mặc hồi lâu, trong mắt thay đổi thất thường. "Nếu như có lúc ngươi không còn cần thiết nữa thì sao?"
"Vì sao lại nói vậy." Sân Mộc nghi hoặc.
"Thuận miệng nói bừa." Võ Nguyệt đứng lên nhìn Sân Mộc cười nói. "Chúng ta trao đổi số quang não đi, như vậy cũng có thể liên lạc bên ngoài trò chơi."
Sân Mộc cũng không nghi ngờ anh ta, gật đầu đồng ý đề nghị của Võ Nguyệt. Hai người trao đổi số quang não, Võ Nguyệt nói "Tâm trạng ngươi có vẻ không tốt, gặp chuyện gì sao?"
"Nhớ tới một số chuyện phiền lòng, không có phiền toái gì cả."
"Nếu có chuyện gì cứ nói với ta, ta giúp ngươi xử lý." Võ Nguyệt mỉm cười nói.
"Cảm ơn." Sân Mộc tùy ý gật đầu, cũng chỉ nghĩ anh đang nói lời khách khí, không để trong lòng.
Ngồi xếp bằng trên trần xe nhìn nước sông nhiễm máu dưới cầu treo, Sân Mộc xem thời gian rồi nói "Ta phải ra ngoài, xe để lại cho ngươi chơi."
"Ta cũng phải đi." Võ Nguyệt nói. "Lần sau ta giới thiệu bằng hữu cho ngươi."
Sân Mộc nhảy xuống xe không thèm để ý hỏi "Bằng hữu của ngươi?"
"Ân." Võ Nguyệt ôn nhu nhìn Sân Mộc. "Y tên Gia Long."
Hôm nay là sinh nhật Viên Úc Thần, chiếu theo trước đây thì y phải về Viên gia dùng cơm, Sân Mộc thoái thác thân thể khó chịu không trở về cùng, Viên Úc Thần nhớ đến thương tích lúc ở nhà Nhã Phỉ còn không khỏi hẳn, vốn định ở lại bồi Sân Mộc, lại bị Sân Mộc trực tiếp đuổi đi.
Thấy Sân Mộc kiên quyết không cho bồi, Viên Úc Thần xác định Sân Mộc thật sự không có gì đáng ngại, liền giao cho Phàn Diệp chiếu cố Sân Mộc, bản thân thì xuất phát trở về Viên gia.
Xác định phi hành khí Viên Úc Thần đã rời khỏi căn cứ Cửu Quân, Sân Mộc nhanh nhẹn mặc quần áo vào, Phàn Diệp làm nội ứng cầm lấy áo khoác của Sân Mộc, theo Sân Mộc ra khỏi túc khu. "Chuẩn bị làm thế nào?"
"Thời gian gấp nhiệm vụ nặng, quá phô trương khẳng định không được, là một bữa tiệc sinh nhật đơn giản là được." Sân Mộc nhớ lại tiệc sinh nhật của nhân loại ở địa cầu, lập ra kế hoạch không khác biệt lắm.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Sân Mộc quay đầu nhìn lại Phàn Diệp hỏi "Ta muốn dị năng giả kim loại, dị năng giả mộc hệ, dị năng giả băng hệ có không."
"Đã an bài xong, đều ở nhà ăn chờ ngươi." Nhìn dáng vẻ tinh thần mười phần của Sân Mộc, trong mắt Phàn Diệp mang theo ý cười.
Sân Mộc cùng Phàn Diệp đi tới nhà ăn, lính hỗ trợ Phàn Diệp an bài trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy Sân Mộc cùng Phàn Diệp đến liền nhanh chóng đứng thẳng cúi chào. "Sân thiếu hảo, Phàn trung úy hảo!"
Phàn Diệp ý bảo Sân Mộc nhìn nhà ăn trống trải "Thế nào? An bài ở chỗ này đi."
Sân Mộc chắp tay sau lưng nghiêm túc đi dạo hai vòng, gật đầu tỏ vẻ vừa lòng. Thấy Sân Mộc trưng vẻ mặt Poker(1) phiên bản Viên Úc Thần, Phàn Diệp cúi đầu nhịn cười.
(1) Mặt Poker:Xác định địa điểm, Sân Mộc vẫy tay gọi dị năng giả kim loại tới, sau đó đem hình vẽ hôm qua chuẩn bị giao cho hắn ta. "Dựa theo mô hình này khoảng cách 1 mét treo đầy nhà ăn."
Dị năng giả kim loại nhìn bản mẫu Sân Mộc đưa, ngưng tụ dị năng kim loại trong tay làm thử, kiên định gật đầu. "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Phân phó xong dị năng giả kim loại, Sân Mộc lại gọi dị năng giả mộc hệ. "Thảm đỏ, màu trắng trải trên bàn không được phép phạm sai lầm, cần hạt giống thì phân phó người đi chuẩn bị."
Dị năng giả mộc hệ gật đầu "Vâng!"
Còn dư lại dị năng giả băng hệ, Sân Mộc dứt khoát đem bản mẫu trang trí giao cho hắn ta. "Trước trời tối phải chuẩn bị xong, đừng sai lầm."
"Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Đem công tác chuẩn bị sắp xếp xong, Sân Mộc xoay hai vòng chỉ vào chỗ đất trống hỏi Phàn Diệp "Muốn hay không ở chỗ này làm thọ tự (2)?"
(2) Thọ tự:
Ngẫm lại gương mặt không giận tự uy của Viên Úc Thần, nghĩ đến thọ tự đỏ thẫm đầy nơi này, Phàn Diệp che mặt nhịn không được vui vẻ.
"Hoặc là đánh bất ngờ cho y kinh hỉ." Sân Mộc đứng phía sau cửa, dị năng hệ phong đem hoa cắt xé thành màn sương nổ tung trên không trung.
"Không được." Phàn Diệp sợ tới mức run run. "Nếu nguyên soái hiểu lầm thành địch tập kích sẽ đánh trả."
"Phanh! " Đèn lồng dị năng giả kim loại tạo ra bị nổ, thấy Sân Mộc cùng Phàn Diệp nhìn lại, chàng lính chột dạ rụt rụt cổ.
Hạt giống nẩy mầm trong tay, trăm ngàn bông hoa trắng nhỏ nở rộ cùng nhau trải dọc theo bàn, lại không nghĩ đến khống chế không thích hợp trực tiếp làm cho tràn ngập đầy bàn.
Hoa băng trong tay dị năng giả băng hệ không ngừng bị vỡ hoặc vặn vẹo, lưu lại trên mặt đất đống nước cùng vụn băng thật dày.
Nhìn nhà ăn hỗn độn, Phàn Diệp đỡ trán. Sân Mộc mặt vô biểu tình nghiền nát hoa trắng trong tay. "Ai dám làm sai công tác của tiệc sinh nhật, ta xé hắn!"
Lưng Phàn Diệp phát lạnh, biết rõ tính tình Sân Mộc, tuyệt đối tin tưởng Sân Mộc không phải nói đùa.
Sân Mộc xoay người chuẩn bị tiến vào bếp "Bánh sinh nhật chuẩn bị thế nào?"
"Đã cho người ra ngoài mua." Phàn Diệp không rõ vì sao sinh nhật phải ăn bánh kem, nhưng nếu Sân Mộc phân phó, gã làm theo là được.
Vào bên trong nhà bếp, Sân Mộc đánh giá công cụ phòng bếp, rồi kéo tay áo. Thấy tư thế của Sân Mộc làm lòng Phàn Diệp nhảy lên "Sân thiếu, ngươi đây là?"
"Nấu cơm."
"Sân thiếu sẽ nấu cơm?" Phàn Diệp kinh ngạc, quen biết lâu như vậy cũng không biết Sân Mộc còn có kỹ năng này.
"Sẽ không a." Âm thanh có cỡ nào đúng lý hợp tình. "Nhưng lại không phải ta ăn."
"......" Phàn Diệp. "Sân thiếu, căn cứ nhiều người như vậy, ngươi vẫn là không cần làm."
Sân Mộc liếc ngang Phàn Diệp một cái, cân nhắc cách dùng muỗng và xẻng trong tay. "Chỉ một mình Úc Thần." Muốn nếm tay nghề của quả nhân, cũng phải xem có tư cách hay không.
Phàn Diệp yên lặng che mặt, loại hưng phấn nho nhỏ khi tránh được một kiếp này đúng là cảm thấy quá thẹn rồi. "Nguyên soái, phù hộ cho ngài."
Lúc Viên Úc Thần trở về Viên gia, Ỷ Lâm đã làm xong cơm, Viên Cảnh Trạch và Viên Doãn Ca cũng về, đưa tặng lễ vật của mình.
"Đại ca, Sân Mộc ca đâu?" Viên Cảnh Trạch thấy không có Sân Mộc, nhịn không được mở miệng hỏi.
Viên Úc Thần cởi áo khoác quân trang đưa cho quản gia, đi thẳng đến trước bàn ăn ngồi xuống. "Sinh bệnh."
"Bị bệnh! Nghiêm trọng không?" Viên Cảnh Trạch bỗng nhiên đứng dậy vội vàng truy vấn.
Viên Úc Thần nhìn Viên Cảnh Trạch, nhận lấy chén đũa Ỷ Lâm đưa đến. Nhận thấy sự nghiêm khắc của Viên Úc Thần, Viên Cảnh Trạch ngượng ngùng ngồi xuống. "Đệ chỉ lo lắng cho Sân Mộc ca."
"Nếu nghiêm trọng đại ca sẽ còn về nhà sao?" Viên Doãn Ca đá chân Viên Cảnh Trạch một cái ám chỉ.
Viên Kình Thiên khẽ nhíu mày nhìn Viên Cảnh Trạch. "Sân Mộc là hôn ước giả của đại ca con, quan hệ có tốt cũng phải chú ý khoảng cách."
"Phụ thân." Ỷ Lâm đẩy đẩy Viên Kình Thiên tựa hồ có chút bất mãn. "Đều là hài tử, quan hệ tốt chút cũng bình thường."
"Úc Thần cùng Sân Mộc sớm muộn gì cũng phải kết hôn, nó cả ngày đi theo làm cái gì!" Viên Kình Thiên nghiêm mặt.
Thấy bàn cơm có chút xấu hổ, Viên Doãn Ca mở miệng hòa hoãn "Sân Mộc tốt với Cảnh Trạch, ở học viện cũng chiếu cố, Cảnh Trạch đương nhiên thích chơi cùng Sân Mộc."
"Chính là!" Viên Cảnh Trạch nhịn không được oán giận. "Ta có ngốc cũng biết không có khả năng tranh cùng đại ca."
"Bộp!" Viên Úc Thần đem đôi đũa dằn xuống bàn, khuôn mặt trầm xuống nhìn Viên Cảnh Trạch. "Ăn cơm!"
Thấy Viên Cảnh Trạch ủy khuất cúi đầu, Ỷ Lâm gắp đồ ăn cho Viên Úc Thần nói "Em nó còn nhỏ, con từ từ dạy nó."
"Đã sắp tốt nghiệp, sau khi tiến vào quân bộ còn ai có thể nuông chiều nó."
Viên Doãn Ca buồn đầu ăn cơm không dám đáp lời, trong lòng lại rất hiểu vì sao Viên Cảnh Trạch thích đi theo Sân Mộc. Từ trước đến nay Viên Úc Thần quản giáo Viên Cảnh Trạch nghiêm khắc, Viên Cảnh Trạch đương nhiên sẽ sợ y. Sân Mộc tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đối với Viên Cảnh Trạch lại dung túng nuông chiều, khó trách Viên Cảnh Trạch thích Sân Mộc.
"Ôn tiểu thư tới." Quản gia trí năng đi tới đánh vỡ không khí xấu hổ trên bàn cơm.
Ỷ Lâm nhìn Viên Úc Thần, bảo với quản gia "Đưa nàng vào đây đi."
Trong lòng nhớ tới Sân Mộc còn đang khó chịu, có khả năng cả cơm cũng không ăn, Viên Úc Thần càng cảm thấy bữa cơm này ăn không thoải mái.
Quản gia trí năng đưa Ôn Di Kỳ tiến vào, váy trắng mềm mại khiến Ôn Di Kỳ trông có vẻ yếu đuối, làm người nhịn không được sinh lòng thương tiếc.
"Viên gia gia, Ỷ thúc thúc." Ôn Di Kỳ nhu nhu gọi một tiếng, mắt nhìn đến Viên Úc Thần thì gương mặt lập tức đỏ lên.
"Tiểu Kỳ đến, mau đến ngồi." Ỷ Lâm vẫy tay gọi Ôn Di Kỳ lại, đến là khách, không thể thất lễ với người ngoài.
Thấy Ôn Di Kỳ nghe lời ngồi xuống cạnh Ỷ Lâm, trong lòng Viên Cảnh Trạch cười lạnh, biểu tình lãnh đạm tiếp tục ăn cơm, tựa như không thấy người này.
"Tiểu Kỳ, gia gia cháu gần đây khỏe không?" Viên Kình Thiên hỏi.
"Rất khỏe." Ôn Di Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. "Gia gia để cháu thay mặt thăm hỏi Viên gia gia."
Ôn Di Kỳ trộm nhìn Viên Úc Thần, đem lễ vật chuẩn bị trước đó đưa tới. "Hôm nay là sinh nhật Úc Thần ca ca, lễ vật em chuẩn bị."
Ỷ Lâm ngẩng đầu xấu hổ nhìn về phía Viên Úc Thần, khi tay cầm lễ vật của Ôn Di Kỳ có chút phát run, Viên Úc Thần mới lạnh mặt nhận lễ vật. "Cảm ơn."
"Không, không cần khách khí." Ôn Di Kỳ đỏ mặt lắc đầu.
"Tới tới, đều ăn cơm đi." Ỷ Lâm cười đánh vỡ xấu hổ.
Trên bàn cơm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng chén đũa va chạm, nhận thấy không khí bị đông lạnh, Ỷ Lâm chỉ có thể cùng Ôn Di Kỳ nói chút chuyện phiếm. Ôn Di Kỳ nhỏ giọng nói cùng Ỷ Lâm, khóe mắt ngẫu nhiên trộm đánh giá Viên Úc Thần, mặt đỏ ửng thật lâu không tan đi.
Nhìn một bàn hoà thuận vui vẻ, chợt mắt nhìn vào còn tưởng là người một nhà, nghĩ đến bệnh tình Sân Mộc còn chưa biết thế nào, trong lòng Viên Cảnh Trạch đột nhiên sinh ra phẫn nộ.
Đem chén đặt thật mạnh xuống bàn, thấy mấy đôi mắt nhìn đến, Viên Cảnh Trạch lạnh lùng đứng dậy. "Con buổi chiều còn có huấn luyện, mọi người tiếp tục."
Viên Cảnh Trạch xoay người chuẩn bị rời đi, đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn Viên Úc Thần nói. "Ca, tẩu tử không khỏe ca không đi xem sao?"
Tay Ôn Di Kỳ run lên, thìa canh đổ vào người. Ỷ Lâm nhắm mắt đỡ trán. "Hùng hài tử xui xẻo này!"
Không chút thất lễ đem phần cơm cuối cùng ăn hết, Viên Úc Thần buông đũa nói. "Gia gia, mẫu phụ, nếu không có việc gì con đi trước."
"Đi đi." Viên Kình Thiên bất đắc dĩ phất tay, lại ngốc ở đây còn không biết sẽ nháo ra cái chuyện xấu gì.
Viên Úc Thần xoay người rời đi, Viên Cảnh Trạch nhìn Viên Úc Thần đi tới liền lãnh đạm nói. "Làm người đã kết hôn thì phải quan tâm gia đình, đừng cả ngày ở bên ngoài chung chạ với những người không rõ ràng."
"Ngươi đi đâu?" Viên Úc Thần nhận lấy quân trang quản gia đưa tới mặc vào, thuận miệng hỏi Viên Cảnh Trạch.
"Trước đi đến quảng trường, đệ có hẹn với đồng học."
"Đi thôi, tiện đường đưa ngươi."
"Cảm ơn đại ca."
Hai người tán gẫu rời khỏi phòng khách, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại nhìn người trên bàn cơm. Viên Doãn Ca uống xong chén canh, trấn định đứng dậy. "Con cũng ăn xong."
Trên bàn cơm rất nhanh chỉ còn lại Viên Kình Thiên, Ỷ Lâm và ngoại lai Ôn Di Kỳ, Ôn Di Kỳ cúi đầu xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, hốc mắt cố nén nước mắt.
Ỷ Lâm mệt tâm, đây đều là hùng hài tử gì a.
Bữa ăn gia đình mừng sinh nhật tốt đẹp, cứ như vậy chấm dứt trong sự bất hòa.