Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 12: Yến hội



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thiếu niên trên người mặc chế phục trường quân đội màu trắng sạch sẽ chỉnh tề xuất hiện ở cửa, tựa hồ vì sự xuất hiện của Viên Úc Thần, trên gương mặt tuấn dật có chút kinh ngạc.

"Ca, thật là ngươi?" Thiếu niên phục hồi tinh thần, trên mặt lãnh đạm nhiều thêm vài phần vui sướng. Đem áo choàng cùng quân mũ trên tay đưa cho người máy quản gia bên cạnh, bước nhanh đi vào trong phòng.

"Cảnh Trạch." Viên Úc Thần nhàn nhạt gật đầu.

"Nguyên soái! Trung úy!" Viên Cảnh Trạch nhất thời đè nén kích động, cúi chào Viên Úc Thần cùng Phàn Diệp, Viên Úc Thần giơ tay ý bảo Viên Cảnh Trạch ngồi xuống.

"Ca!" Viên Cảnh Trạch thả người ngồi xuống, cũng không có để tâm thân phận Viên Úc Thần, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Viên Úc Thần. "Ca có khỏe không?"

"Ân." Đối với đệ đệ của mình, Viên Úc Thần tuy rằng nghiêm khắc, nhưng trong lòng thật quan tâm. Vốn y đã phải là người chết, hiện giờ lại có thể trở về, ngũ quan Viên Úc Thần cũng hiện lên chút nhu hòa. "Doãn Ca đâu? Không cùng ngươi trở về."

"Ban các nàng có một buổi diễn tập, vốn định cùng trở về với đệ, nhưng mà......" Tựa hồ nghĩ tới cái gì, lời nói Viên Cảnh Trạch có chút nén cười. "Nàng nghe nói Tiêu Nghĩa Hách cũng tham gia, nàng nói muốn đánh gãy chân tiểu tử kia, liền chạy đi báo danh."

Nhớ tới tính tình muội muội mình, Viên Úc Thần cảm thấy buồn cười lại có chút bất đắc dĩ.

Trong lúc cùng Viên Úc Thần nói chuyện, Viên Cảnh Trạch tự nhiên cũng thấy được "thế hệ trẻ" Sân Mộc, trong lòng tò mò, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Viên Úc Thần liếc một cái theo ánh mắt Viên Cảnh Trạch nhìn Sân Mộc, duỗi tay rút đi máy tính trong tay Sân Mộc, trước ánh mắt bất mãn của Sân Mộc giơ lên một cái cười nhàn nhạt. "Đây là Sân Mộc, chuẩn hôn ước giả của ta."

"Ha?" Viên Cảnh Trạch sửng sốt, một là bởi vì trên mặt Viên Úc Thần đáng sợ kia đang mang theo ý cười, hai là bởi vì chính miệng Viên Úc Thần thốt lên bốn chữ "chuẩn hôn ước giả".

"Cảnh Trạch, đệ đệ ta." Viên Úc Thần giải thích cho Sân Mộc, Sân Mộc liếc mắt một cái nhìn Viên Cảnh Trạch, mày hơi nhíu, không hé răng.

Viên Úc Thần nhìn không lầm ánh mắt mâu thuẫn của Sân Mộc chợt lóe rồi biến mất. "Không thích hắn?"

"Dị năng giả mộc hệ." Dị năng giả mộc hệ là hy vọng của thế hệ mới, có năng lực chữa khỏi, tuy khác với dị năng giả quang hệ nhưng giống nhau ở chỗ có thể loại bỏ virus trong cơ thể tang thi, làm thân là tang thi như Sân Mộc ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.

Sân Mộc lắc đầu, đem ánh mắt từ trên người Viên Cảnh Trạch dời sang Viên Úc Thần. "Đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức."

Biết đêm nay sẽ có một trận âm quỷ giao phong, kế hoạch này đến giờ vẫn khiến Viên Úc Thần luôn lo lắng, thấy Sân Mộc dường như mệt mỏi, Viên Úc Thần liền mở miệng kết thúc đề tài. "Gia gia, mẫu phụ, con mang Tiểu Mộc về phòng nghỉ ngơi trước, chờ yến hội buổi tối bắt đầu con sẽ quay lại.

Viên Úc Thần dứt lời, Sân Mộc liền đứng dậy đi theo Viên Úc Thần rời khỏi cái nơi khiến hắn không thoải mái này.

Nhìn theo bóng hai người, Viên Cảnh Trạch vẫn như cũ có chút thất thần "Gia gia, sao lại thế này? Ca ca từ khi cùng với hài tử...?"

Viên Kình Thiên đen mặt lạnh lùng hừ một tiếng "Quải tới!" Nổi giận đùng đùng, ngồi xe lăn rời đi. ( mệt hà =]]]])

"Mẫu phụ?"

"Tiểu Mộc là đứa trẻ tốt" Ỷ Lâm cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu Viên Cảnh Trạch. "Cho nên Tiểu Trạch về sau phải hảo hảo yêu thương đệ đệ này a."

Nhìn tâm tình phá lệ tốt đẹp của Ỷ Lâm, Viên Cảnh Trạch nửa ngày không vận dụng được não. "Không phải tẩu tử sao?"

Sân Mộc đi theo Viên Úc Thần trở về phòng, phòng Viên Úc Thần cùng tính cách y rất giống nhau, sạch sẽ, nghiêm cẩn, cho người khác một loại cảm giác trói buộc lạnh như băng.

Sân Mộc nhào lên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, giống như một tiểu ấu tể lăn qua nhào lại, Sân Mộc nhịn không được cọ cọ chăn mềm như bông. Viên Úc Thần ngồi trên ghế nhìn Sân Mộc bé ngoan, nhịn không được khóe miệng cong lên. "Đêm nay cần phải chuẩn bị những gì?."

"Tìm hai người đi theo, không thể để bị quấy rầy." Nếu trên đường có người chơi xấu, hắn bị thương thì không sao, thực mau liền có thể tự lành, chính là hiện tại thân thể Viên Úc Thần đã không thể chịu đựng thêm được nữa.

Mặt Viên Úc Thần trầm xuống, y thế nhưng đem chuyện này xem nhẹ. Y không rõ lắm Sân Mộc rốt cuộc dùng biện pháp gì giúp y, chính là một khi phát ra dị năng yêu cầu phải hết sức chăm chú không được gián đoạn, tập trung tinh thần lực, không thể xảy ra sai lầm.

Bàn tay Viên Úc Thần nắm thật chặt, thanh âm có chút lạnh đi "Ta để Trọng Lân cùng Lăng Mạt mang theo đội hộ vệ đi theo em."

"Không cần." Sân Mộc xua tay, không hề gì từ trên giường Viên Úc Thần bò dậy. "Hai người là đủ."

"Sáu người." Trực tiếp nhân lên gấp ba, đây là giới hạn cuối cùng của Viên Úc Thần. Sân Mộc cũng không nghĩ ở đây cùng Viên Úc Thần tranh chấp, liền tùy y, tiếp tục thoải mái cọ giường Viên Úc Thần.

"Thích?"

"Ân, rất lớn." lăn tới lăn lui vài cái cũng không bị té, Sân Mộc tỏ vẻ thực vừa lòng. "So với phòng của ta lớn hơn nhiều." Sân Mộc nói chính là phòng hắn ở biệt thự tư nhân Viên Úc Thần.

"Một hồi ta cho người đưa em về phòng." Sân Mộc thích giường lớn, đây là điều Viên Úc Thần không nghĩ tới, y cho rằng giường chuẩn bị cho Sân Mộc ở biệt thự đã đủ lớn, ít nhất lăn hai vòng cũng không bị rơi xuống.

"Đưa ta?" mắt Sân Mộc phát sáng rực.

"Ân."

Được Viên Úc Thần xác định, Sân Mộc càng vui vẻ. Sân Mộc quyết định, chờ hắn đến trường nhất định phải lấy được hạng nhất, sau đó sẽ khai gia trưởng là Viên Úc Thần đi.

Màn đêm buông xuống, ngoài biệt thự Viên gia các loại phi hành khí đậu xoay quanh, khách nhân Viên gia mời sôi nổi tới, mặc kệ nhận thức hay không quen biết, quen thuộc không quen thuộc, sau khi gặp mặt đều mang nụ cười tiếp đón, nhìn một cái một đám người dường như đã thân như huynh đệ.

Viên gia là thế gia thượng lưu, ở liên bang lại có địa vị cực cao, tuy rằng chỉ là một yến hội bình thường, nhưng không phải người nào cũng có thể nhận được thiệp mời. Tuy rằng so với yến hội bình thường khác người đến không nhiều lắm, nhưng nếu không phải là người nằm trong chính phủ thì cũng không kém gì các ông lớn.

Địa điểm tổ chức yến hội tại hoa viên nằm sau biệt thự Viên gia, nam sĩ dẫn theo bạn gái hoặc nam đồng đi yến hội, người người kết bạn bốn phía. Trang sức hoa lệ, đồ ăn tinh tế, rượu ngon say lòng người, nếu nói đây là một buổi yến hội bình thường, chi bằng nói càng giống thịnh yến của giới quý tộc.

"Ôn gia chủ!" Một vị lão giả đang bị một đám người vây quanh, cười đón ông là một vị lão nhân thoạt nhìn cùng ông không sai biệt mấy.

Ôn Lại theo tiếng người nhìn lại, nhìn đến lão nhân, trên mặt tươi cười tức khắc nhạt đi không ít. "Nguyên lai là Tiêu gia chủ, mấy ngày không thấy, mấy ngày này chỉ sợ vội không ít a."

Ôn Lại trong lời có ý, Tiêu gia Tiêu Duệ An lại mảy may bất động, tươi cười bất biến. "Ôn gia chủ lượng thứ, vài ngày trước nghe nói Ôn gia chủ bị bệnh, vẫn luôn muốn đến thăm hỏi, đáng tiếc trong tay có chút chuyện cần xử lý, kết quả chậm trễ."

Ôn lại cười ha hả, đem chén rượu trong tay đưa cho nhi tử Ôn Mạc Thần bên cạnh "Tiêu gia chủ, không phải lão nhân ta nói ông, ông nói xem chúng ta đều đã một đống tuổi còn lăn lộn cái gì nữa, ăn ngon uống tốt chờ chết là được. Bất quá còn tốt, Viên nguyên soái đã trở lại, liên bang này cũng có người chống, ngày nào đó chúng ta đem quyền hạn trong tay giao ra, để bọn tiểu bối tiếp nhận, chúng ta thừa dịp có thể sống tốt mấy ngày đi du lịch đây đó."

Ôn Lại nói "không hiện sơn không lộ thủy", lại làm Tiêu Duệ An cơ hồ muốn cắn răng. "Viên nguyên soái không phải còn trẻ sao? Chuyện về sau không ai nói trước được, rốt cuộc, không chỗ nào là không có việc ngoài ý muốn."

"Tiêu gia chủ, hai ngày trước trong một quyển sách cổ ta nhìn thấy một câu như vầy, nói khá hay." Ôn Lại cười tủm tỉm đến gần Tiêu Duệ An, đè thấp thanh âm. "Con người, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, sẽ không được chết tử tế."

"Ôn Lại! Ngươi!" sắc mặt Tiêu Duệ An biến đổi, đang muốn tức giận, Ôn Lại lại tiếp nhận chén rượu trong tay Ôn Mạc Thần cười tủm tỉm rời đi.

Nhìn bóng dáng Ôn Lại, trong lòng Tiêu Duệ An nổi lên cơn giận dữ, đáy mắt hiện lên một mảnh âm lệ đáng sợ. "Ôn Lại! Ngươi không phải là dựa vào tiểu tử thúi Viên gia kia sao? Chờ tiểu tử thúi kia bị hủy, ta ngược lại muốn xem ngươi còn có năng lực gì cùng ta đối nghịch! "

"Ba, Tiêu Duệ An kia khinh người quá đáng." Ôn Mạc Thần đi theo phía sau Ôn Lại nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Lại liếc nhìn Ôn Mạc Thần một cái, tức giận hừ hừ cái mũi. "Thế nào? Ngươi còn muốn xông lên để lão ta la um sùm? Đừng lỗ mãng! Đối phó loại người này không thể nói rõ, ngày nào đó ở sau lưng, giết chết lão bất tử hắn."

"Ba......" Ôn Mạc Thần bất đắc dĩ.

"Bất quá còn may, tiểu tử Viên gia đã trở lại." Ôn Lại thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói. "Có tiểu tử Viên gia, muốn ép Viên gia cũng không được, Viên gia không ngã, nhà chúng ta liền sống thoải mái."

"Con biết."

"Tiểu Kỳ đâu?" Nhìn trái nhìn phải không thấy cháu gái bảo bối, Ôn Lại mở miệng hỏi.

"Không biết, chắc là đi tìm Viên Úc Thần đi."

"Nha đầu này." Ôn lại lắc đầu bật cười.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, trong yến hội đã tụ tập ba phần người, thấp giọng trò chuyện, chính là trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bên dưới nơi xa hoa này đây, có thể chôn giấu những "âm quỷ xảo trá" làm người chết không có chỗ chôn.

Viên Cảnh Trạch đã thay tây trang đi cùng Ỷ Lâm dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người đi ra, tiến lên đài cao được dựng,Ỷ Lâm ưu nhã nện bước, cử chỉ khéo léo phảng phất tựa như dụng cụ đo lường định sẵn, khiến người không thể nhìn ra nửa phần không tốt.

Viên Cảnh Trạch một thân tây trang màu đen lộ ra dáng người đĩnh bạt thẳng tắp, trên ngũ quan thiếu niên còn mang chút trẻ con, nhưng ánh mắt âm hiểm cũng có ba phần uy nghiêm giống Viên Úc Thần.

"Hai đứa trẻ Viên gia này, đứa nào cũng có tiền đồ, lại chờ ít năm, chờ mấy đứa nhỏ trưởng thành, liền tính có ngày Viên Úc Thần không trụ nữa, có người muốn động Viên gia, sợ là cũng phải tính toán tỉ mỉ." Ôn Lại nghiêng đầu cùng Ôn Mạc Thần thấp giọng nói.

"Nha đầu cũng không tồi." Ôn Mạc Thần đáp một câu, chính là nói cô ba ngàn vàng Viên Doãn Ca của Viên gia.

Ôn Lại lắc đầu bật cười "Nha đầu kia sẽ là một người lính giỏi, nếu là một quan chỉ huy ưu tú. Về sau, nàng sẽ là vương bài đắc lực nhất của hai tiểu tử Viên gia."

Trong biệt thự, Viên Úc Thần đã xuất phát, Sân Mộc ghé vào trước một cánh cửa sổ, hướng về phía màn hình giả lập xua xua tay Viên Úc Thần.

"Không cần miễn cưỡng, một khi có chỗ không thoải mái lập tức ngừng lại." Viên Úc Thần trầm giọng dặn dò.

"Ân ân." Chỉ là quang não chiếu hình cho Sân Mộc, đối với dặn dò của Viên Úc Thần có chút thất thần.

Nhìn Sân Mộc tản mạn, trong lòng Viên Úc Thần đối với kế hoạch lần này càng không rõ ràng, chính là tên đã lên dây không thể không bắn, hiện giờ đã không có đường lui.

Trong yến hội, Ỷ Lâm cùng Viên Cảnh Trạch xuất hiện khiến mọi người vốn đang nói chuyện đều yên tĩnh lại, ánh mắt khóa ở hai người trên đài.

Ỷ Lâm nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thấy nhiều ánh mắt phóng tới trên người mình cũng không sợ chút nào. "Hôm nay Viên gia mở tiệc chúc mừng Úc Thần bình an trở về, cũng mượn cớ tại đây mời những gia chủ cùng đến. Mấy tháng trước, liên bang báo tin Úc Thần tử nạn, chẳng qua Úc Thần mạng lớn không chết. Chính là, trong khoảng thời gian Úc Thần "chết" vừa qua, Viên gia đã nhận được chiếu cố của những mọi người, ân tình này Viên gia ta sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau, chắc chắn nhất định hồi đáp."

Ỷ Lâm thoải mái nói năm ba câu, lại nghe vào tai một ít người phá lệ châm chọc. Chính là Ỷ Lâm từ đầu đến cuối trên mặt vẫn tươi cười không đổi, làm cho một số người muốn không nghe cũng không có chỗ trốn.

"Viên nguyên soái bình an đương nhiên là chuyện may mắn của toàn bộ nhân dân Lam Á Tinh, bất quá thật ra ta cảm thấy có một chút kỳ quái, nếu nguyên soái đã bình an trở lại, vì sao một tháng qua đều chưa từng lộ diện?" Tiêu Duệ An mở miệng, trên mặt tươi cười thực ra lại là lạnh lẽo vô tận. "Nguyên soái sẽ không phải là bị trọng thương cái gì đi? Này cần phải nhanh chóng chữa trị, chậm trễ không tốt. Viên nguyên soái chính là hy vọng của người dân toàn tinh cầu, nếu lại giống một vị......"

Tiêu Duệ An nói đến đây thì ngừng, chính là mỗi người ở đây đều là kẻ thông minh, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói Tiêu Duệ An. Tiêu Duệ An không cần nói tới cùng, mọi người cũng minh bạch, đó là gia gia Viên Úc Thần, nguyên soái đời trước Lam Á Tinh.

Thấy Tiêu Duệ An đề cập đến Viên Kình Thiên, sắc mặt Viên Cảnh Trạch lập tức lạnh xuống, vừa định mở miệng phản bác, lại bị Ỷ Lâm mang mặt tươi cười duỗi tay ngăn lại. ỶLâm ngăn Viên Cảnh Trạch lại, đang định nói cái gì, đột nhiên một thanh âm lạnh băng từ phía sau mọi người truyền đến.

"Ta thế nhưng không biết, Tiêu gia chủ lại quan tâm ta như vậy."

"!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.