*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời gian khảo hạch tuyển tân sinh của học viện đã đến trước mắt, Viên Úc Thần chân cẳng không tiện không thể rời biệt thự, một bên dặn dò Sân Mộc nơi nơi đều có người mang lòng bất chính, không nên thiếu cảnh giác. Một bên dặn dò Viên Cảnh Trạch chăm sóc cẩn thận, đừng để người đến phá rối.
Viên Úc Thần cũng là từ học viện quân sự đệ nhất liên bang đi ra, tất nhiên cũng biết rõ những sinh viên đó cuồng vọng kiêu ngạo thế nào, tuy rằng y tin tưởng năng lực Sân Mộc, tự bảo vệ mình không thành vấn đề, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, tính tình Sân Mộc ngay thẳng, không hiểu được những kẻ quyền quý kia bên trong toàn âm quỷ mưu kế, không gặp phải người tính kế sẽ tốt hơn.
Sân Mộc mặc một thân áo khoác màu vàng nhạt, ở trong đại sảnh nhảy tới nhảy lui, căn bản không đem lời dặn dò Viên Úc Thần để trong lòng, từ khi tiến vào xã hội nhân loại, hắn vì tránh thân phân bị phát hiện vẫn luôn nghẹn không dám động thủ với ai, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội có thể quang minh chính đại đánh nhau, hắn vui vẻ còn không kịp.
Sân Mộc thất thần làm Viên Úc Thần bất đắc dĩ, Viên Cảnh Trạch cam đoan ngược lại mới làm y an tâm một chút. Viên Cảnh Trạch tính tình trầm ổn, có cậu ở đó cũng có thể nhìn ngó một chút, không để người ở sau lưng động tay chân.
Ăn cơm sáng, Sân Mộc nhanh nhẹn cùng Viên Úc Thần nói xong lời từ biệt, không chút lưu luyến theo Viên Cảnh Trạch ra khỏi biệt thự. Viên Cảnh Trạch biết Viên Úc Thần muốn giấu thân phận Sân Mộc, vốn định đổi xe huyền phù đi, nhưng Viên Úc Thần nói trong học viện hơn phân nửa không giàu thì sang, đặt phi hành khí trong đó ngược lại sẽ không chói mắt, Viên Cảnh Trạch lúc này mới chọn được phương tiện giao thông.
Hai người trước sau đi vào phi hành khí, Sân Mộc quay đầu có thể thấy được Viên Úc Thần ở xa xa đang ngồi trước cửa sổ lầu ba biệt thự, ánh mặt trời chạm vào trên người y, một thân quần áo ở nhà sạch sẽ, hòa tan đi sự lạnh lẽo trên người y, tăng thêm vài phần nhu hòa.
Thấy Sân Mộc nhìn lại, Viên Úc Thần vẫy tay ý bảo Sân Mộc an tâm, Sân Mộc nở nụ cười đáp lại, xoay người tiến vào phi hành khí, đóng cửa lại.
Phi hành khí dần dần nâng lên, thẳng đến khi nhìn không thấy bóng dáng, Viên Úc Thần mới thu hồi ánh mắt, sử dụng xe lăn xoay người trở vào phòng, tay nắm lấy một bên chiếc thảm trên đùi.
Trọng Lân đem một kiện áo ngoài phủ thêm cho Viên Úc Thần, nhìn vào máy tính "Đã liên hệ cùng bên học viện, nội dung khảo hạch lần này sẽ được phát sóng trực tiếp tại đây, nguyên soái có thể thời khắc chú ý tình huống của Sân thiếu."
Viên Úc Thần nắm chặt vạt áo ngoài, nhìn máy tính Trọng Lân đưa cho, trầm ngâm một lát "Năm nay khảo hạch khó như thế nào?"
"Số liệu đổi mới, độ khó lại thêm 13%." Thấy Viên Úc Thần nhíu mày, Trọng Lân lại nói thêm. "Thí sinh ghi danh học viện đệ nhất càng ngày càng nhiều, trừ bỏ những gia thế hiển hách, không thiếu nhất chính là thiên tài, thư tiến cử tân sinh vào học viện mỗi năm đều có hạn, chỉ có thể không ngừng tăng thêm độ khó khảo hạch."
Đối với giải thích của Trọng Lân, Viên Úc Thần vẫn không nói lên ý kiến, trực tiếp đem lực chú ý đặt trên máy tính trong tay.
Trong phi hành khí, Sân Mộc mang tai nghe tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Viên Cảnh Trạch nhìn Sân Mộc một hồi, nhịn không được mở miệng "Trong lúc khảo hạch, mỗi thí sinh chỉ có thể mang theo ba túi dịch dinh dưỡng, số lượng của một ngày, trừ cái đó ra vật phẩm sở hữu tư nhân đều không cho phép mang theo."
Sân Mộc dùng giọng mũi "ân" một tiếng, mí mắt cũng không nâng lên một chút.
"Tính tính thời gian, huấn luyện diễn tập ban Doãn Ca cũng nên kết thúc, nếu hai người các ngươi đụng phải, nếu bị nàng có làm khó ngươi cũng đừng trách nàng." Nghĩ lại tính tình Viên Doãn Ca, Viên Cảnh Trạch vẫn có chút lo lắng.
Sân Mộc mở to mắt nhìn Viên Cảnh Trạch một hồi, yên lặng đem thanh âm trong tai nghe chỉnh lớn. Hắn tất nhiên sẽ không nhàm chán để ý tới mấy người sống kia, hắn sẽ trực tiếp đánh đến khi bọn họ nói không nên lời thì thôi.
Hai người một đường không nói gì, phi hành khí rất nhanh liền tới ngoài học viện, ở đây từng hàng phi hành khí tư gia đủ loại kiểu dáng mới nhất, phi hành khí này của Viên Cảnh Trạch giá cỡ trung, là kiểu cũ cũng sẽ không dẫn tới chú ý.
Có lẽ hôm nay là ngày khảo hạch, trừ bỏ thí sinh, còn có rất nhiều sinh viên của học viên đến xem thi tuyển, từ cửa đã nhôn nhau rộn ràng, liếc mắt cái có thể nhìn ra thật sự rất náo nhiệt.
Sân Mộc theo Viên Cảnh Trạch xuống phi hành khí, nhìn học viên rồi nhìn cửa học viện cao lớn hoa lệ, trong lòng không biết nên nói điều gì. Viên Cảnh Trạch đi sát vào Sân Mộc nhỏ giọng giải thích. "Những ai mặc chế phục trên người đều là viện sinh
(sinh viên của học viện), bọn họ đều là tới xem khảo hạch hôm nay. Trong học viện có một nửa là người phú quý, ở học viện kết bè kết phái là chuyện bình thường. Bọn họ đến xem thi tuyển là giả, kỳ thật là muốn tìm một ít hạt giống tốt ôm với dưới trướng, củng cố tốt địa vị trong học viện. Chờ tốt nghiệp xong, cũng nằm trong thế lực gia tộc."
Sân Mộc gật đầu như có suy tư "Nếu không muốn thì sao?"
"Hạt giống tốt tự nhiên sẽ có nhiều người muốn đoạt, khi đó phải xem thủ đoạn bọn họ như thế nào. Có thể bị người khác cướp đi, điều kiện trong nhà tốt sẽ không đến nỗi nào, nhưng lại có rất nhiều bình dân, nếu cự tuyệt lời mời những người đó, liền tính ngươi có thông qua khảo hạch, sợ cũng không kiên trì được tập huấn đào thải. Ở trong cái học viện này, nếu không có người dựa vào, căn bản không thể an ổn sinh tồn."
Sân Mộc nhìn Viên Cảnh Trạch, trong mắt sáng lên, cá lớn nuốt cá bé, thiên đường a!
Thấy Sân Mộc nhìn chằm chằm mình, Viên Cảnh Trạch chỉ nghĩ hắn là dọa tới rồi, thanh âm liền mềm mỏng trấn an "Ngươi thì không cần lo lắng, ngươi là người của Viên gia, toàn bộ Lam Á Tinh không có ai có thể tùy tiện đụng tới ngươi."
Thí sinh rất nhiều, tuy rằng địa điểm báo danh của học viện có tới vài chỗ, nhưng đội ngũ vẫn như cũ kéo thật dài. Viên Cảnh Trạch tất nhiên không đứng chờ, cũng không dám để Sân Mộc đi xếp hàng, vì thế liền trước cái nhìn trắng trợn của Sân Mộc, táo bạo xuyên qua đội ngũ thật dài đi thẳng tới chỗ báo danh.
Những thí sinh xếp hàng đợi lâu trong lòng đương nhiên khó chịu, chính là trên người Viên Cảnh Trạch mặc chế phục màu trắng trường quân đội, trên vai còn lóe sáng huân chương viện sinh làm cho bọn họ chỉ có thể nén giận không dám lên tiếng.
Viên Cảnh Trạch đi đến điểm báo danh, những viện sinh khác nhìn thấy Viên Cảnh Trạch lại đây liền sôi nổi đứng dậy cúi chào, trong mắt nhìn Viên Cảnh Trạch mang theo tràn đầy kính sợ "Học trưởng hảo!"
Viên Cảnh Trạch đem phiếu thông tin Sân Mộc đưa lên "Xác nhận thông tin thí sinh."
Viện sinh mờ mịt nhìn thoáng qua Sân Mộc bên cạnh Viên Cảnh Trạch, tuy rằng tò mò thân phận Sân Mộc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hai tay tiếp nhận phiếu thông tin nhanh nhẹn tiến hành xác nhận.
Một loạt tin tức đưa vào, Viên Cảnh Trạch thu hồi phiếu thông tin cũng không có đứng ngốc ở đó nữa, nhanh chóng mang Sân Mộc rời đi. Nhìn theo bóng hai người, vài tên viện sinh hai mặt nhìn nhau, nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
"Hắn là ai a? Thế mà có thể làm học trưởng tự mình đến đây xử lý thông tin báo danh."
"Nhìn lạ mắt, nhìn mặt không giống mấy người của những gia tộc kia a?"
......
Rời khỏi địa điểm báo danh, Viên Cảnh Trạch mang Sân Mộc đi đến một bóng cây không người ngồi xuống. " Thời gian khảo hạch là buổi chiều bốn giờ, còn năm tiếng nữa, ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi! Chờ khảo hạch bắt đầu sợ là là mấy đêm không khép được mắt a."
Sân Mộc cũng phải loại người không biết tốt xấu, Viên Cảnh Trạch lo lắng như thế, hắn cũng nên thể hiện sắc mặt tốt hơn. Nếu nói Viên Cảnh Trạch vì sao có tâm tư đối tốt với Sân Mộc như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân.
Đầu tiên, hắn là hôn ước giả của Viên Úc Thần, Viên Cảnh Trạch luôn tôn trọng đại ca, đương nhiên sẽ không cố ý làm khó dễ người trong lòng đại ca. Thứ hai, Sân Mộc là ân nhân cứu mạng Viên Úc Thần, hơn nữa Sân Mộc có thể trị liệu thân thể Viên Úc Thần tốt lên, còn có thể giúp Viên Úc Thần khôi phục dị năng, Viên Cảnh Trạch đương nhiên phải cẩn thận săn sóc, không dám mắc sai lầm gì với Sân Mộc.
Sau lại nói, bản thân Viên Cảnh Trạch đối với thực lực của Sân Mộc cũng cảm thấy rất hứng thú, đối với năng lực của Sân Mộc, cậu chỉ biết được từ miệng Phàn Diệp, từ trước đến nay chưa từng tận mắt chứng kiến Sân Mộc động thủ. Tuy rằng mấy ngày ở nhà, cậu đã vài lần mời Sân Mộc tỷ thí, nhưng đều bị Sân Mộc cự tuyệt.
Nếu Sân Mộc biết được suy nghĩ trong lòng Viên Cảnh Trạch, nhất định sẽ vì chính mình mà kêu oan. Hắn cũng muốn hoạt động gân cốt lắm a, chính là đối thủ quá yếu, lại quan hệ họ hàng, tóm lại không thể hạ thủ, nếu như bị thương gân đứt cốt gì đó thì làm sao bây giờ?.
Quang não trong tay Viên Cảnh Trạch nhận được thư tín, Viên Cảnh Trạch nhìn thoáng qua, mày liền nhíu lại. "Trong viện phát tới tin tức, muốn khảo hạch viên tập hợp chuẩn bị, ngươi......"
"Ngươi đi đi." Sân Mộc lười biếng dựa vào bên dưới bóng cây, một lần nữa mang lên tai nghe.
Viên Cảnh Trạch muốn há mồm, chính là học viện đang thúc giục phải đi ngay, cậu cũng chỉ thể đứng dậy "Chúng ta tùy thời bảo trì liên lạc quang não, nếu ngươi gặp phải vấn đề gì lập tức liên hệ với ta. Chờ đến lúc khảo hạch bắt đầu, ngươi liền theo những người khác đi tập hợp, tất cả đều rất dễ dàng, không có việc gì."
"Ân, ta đã biết." Sân Mộc gật đầu, đem nhạc chuyển thành thể loại rock and roll, nghe tai nghe như thế dù có "sét đánh ầm" một trận cũng không hay để mà lăn lộn, Sân Mộc phá lệ thật vui sướng.
Thấy Sân Mộc "thề lời son sắt" như vậy, Viên Cảnh Trạch cũng không quản nữa, bước nhanh rời đi.
Viên Cảnh Trạch đi rồi, Sân Mộc gối đầu đi theo âm nhạc rầm rì, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên trước mắt rơi xuống một cái bóng. Sân Mộc nửa nheo lại đôi mắt, chỉ thấy một người thiếu niên vẻ mặt ngốc ngốc, đỉnh đầu nhấp nhô lên xuống, nha nha cười.
Sân Mộc nhìn thiếu niên một hồi, nghiêng nghiêng người, lại lần nữa nhắm mắt. Thiếu niên như không nhìn ra Sân Mộc xa cách, cười ha hả đến gần Sân Mộc ngồi xuống. "Ngươi hảo, ta tên Trác Khải Bảo, ngươi tên gì."
"Sân Mộc." Không chút để ý ném xuống hai chữ.
"Ta vừa mới gặp ngươi ở cửa báo danh, ngươi cũng là thí sinh sao? Ta cũng vậy, ngươi thoạt nhìn thật nhỏ, tuổi giả sao?"
Trác Khải Bảo một miệng lải nhải cùng không giữ cửa, Sân Mộc mở to mắt ngồi dậy, đôi mắt đen sáng ngời theo dõi thiếu niên. "Ngươi có việc?"
"Ách......" Trác Khải Bảo nghẹn lại, gãi đầu cười không ngừng "Ta, ta khẩn trương."
"Không có gì phải khẩn trương." Bị Trác Khải Bảo quấy nhiễu Sân Mộc cũng không còn tâm tư nghỉ ngơi, thu hồi tai nghe treo trên cổ. "Tìm được bốn phần bản đồ, đánh cho tàn phế NPC
(1) chặn đường, đi đến điểm cuối, trò chơi kết thúc."
(1) NPC: Viết tắt của từ NON-PLAYER CHARACTER. NPC là những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ người chơi. Trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những Gamemaster hay trọng tài.Sân Mộc nói nhẹ nhàng như thế, ngược lại làm Trác Khải Bảo có chút không lời gì để nói. "Cái kia, ta có thể cùng ngươi tổ đội không?"
Sân Mộc gối đầu nhìn Trác Khải Bảo không nói lời nào, Trác Khải Bảo có chút xấu hổ đỏ mặt "Những thí sinh khác đều tổ đội, ta chỉ có một người, lẻ loi một mình luôn gặp nguy hiểm không phải sao? Chúng ta tổ đội còn có thể chiếu cố lẫn nhau một chút."
Sân Mộc nhìn chằm chằm Trác Khải Bảo nhìn nửa ngày, đột nhiên duỗi tay "Cho ta mười vạn tệ, ta bảo hộ ngươi đến khi khảo hạch kết thúc."
"Hả?" Trác Khải Bảo nhìn Sân Mộc duỗi tay có chút sửng sốt, đây là tình huống gì?
"Ngươi hướng ta tìm kiếm bảo hộ, rồi lại định ăn không uống không không trả tiền, muốn chết sao?" Sân Mộc thu hồi tay, đứng dậy rời đi.
"Ai! Ngươi rất mạnh sao?" Thấy Sân Mộc phải đi, Trác Khải Bảo mở miệng gọi lại.
Sân Mộc dừng lại bước chân, khóe mắt liếc qua Trác Khải Bảo một cái "Lo cho ngươi không thành vấn đề."
Nhìn bóng dáng như phát quang của Sân Mộc, Trác Khải Bảo đột nhiên nhìn người trước mặt này như loại ảo giác, nếu Trác Khải Bảo sinh ở vạn năm trước, cậu sẽ biết, trên thế giới này có hai điều thần kỳ tự gọi là "trang bức" (2).
(2)Trang bức(装逼
)/Trang B(装
B): 1(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương) | 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn. "Chúng ta tổ đội!!" Trác Khải Bảo đem cái đầu tóc xanh nhảy nhót đến trước mặt Sân Mộc.
Sân Mộc nháy mắt cảm giác thần thanh khí sảng, nghe nói trong khảo hạch rất nhiều nguy hiểm, có lẽ hắn có thể kiếm chút tiền tiêu vặt mua vài lễ vật cho Viên Úc Thần a. Về sau hắn phải đi học, sủng vật nhất định thực cô đơn, hắn muốn mua lễ vật an ủi một chút.
Phía trước thí sinh báo danh ở bốn điểm đã xong, Sân Mộc đi theo Trác Khải Bảo đến nơi viện sinh tổ chức, cùng thí sinh chen chúc tiến vào phi hành khí, chờ một lát bọn họ sẽ bị thả xuống khu huấn luyện khảo hạch. Cùng lúc này, học viện đã đem tình hình bên trong khu huấn luyện phát sóng trực tiếp, viện sinh trong học viện đều có thể thông qua quang não hoặc máy tính xác nhận thông tin cá nhân, sau đó tới theo dõi khảo hạch toàn trường.
Trong phi hành khí, Sân Mộc đưa mắt mịt mờ đánh giá bốn phía, lúc Sân Mộc được Viên Cảnh Trạch đưa đến xác nhận thông tin đại bộ phận người đều thấy được. Ghen ghét đồng thời lại có chút sợ hãi. Kỳ thật, đại bộ phận bọn họ đều xuất thân là bình dân, nếu như không cẩn thận đắc tội những người quyền quý, bọn họ căn bản sẽ không thể sinh tồn trong học viện nội.
Sân Mộc cũng không phải không cảm nhận được tầm mắt từ bốn phía, nhưng đối với kẻ đã quen kiêu ngạo như tang thi hoàng đại nhân, vạn chúng vây xem đã là chuyện thường ngày, tôn chỉ của hắn chính là đại nhân thượng cấp sẽ không làm chướng ngại mà đàn áp nhân loại yếu ớt.
Đúng bốn giờ thí sinh tới được khu khảo hạch, trăm chiếc phi hành khí xoay quanh trên không xa xa có thể nhìn thấy phá lệ đồ sộ.
Đi qua khu có viện sinh giám sát, mọi người nộp lên toàn bộ vật phẩm tư nhân trên người, sớm biết như thế, Sân Mộc trừ bỏ một bộ tai nghe cùng quang não cái gì cũng không thèm mang theo. Lãnh dịch dinh dưỡng cho một ngày, thí sinh lần lượt được thả xuống, bắt đầu tiến vào trong khu khảo hạch.
Khu rừng rậm rạp, cây cối mênh mông vô bờ, âm trầm tử khí, tịch mịch gần như không có sinh mệnh tồn tại, cực kỳ giống với tình trạng lúc trước khi mới thức tỉnh ở địa cầu, Sân Mộc mày nhíu, không có tang thi, không có mãnh thú, tình huống ngoài dự đoán khiến Sân Mộc bất mãn.
"Sân Mộc." Trác Khải Bảo tiến lên, nhìn bốn phía yên tĩnh nhịn không được chà xát cánh tay. "Nơi này cũng thật dọa người, ta nghe nói năm nay khảo hạch cấp bậc lại tăng lên, cũng không biết năm nay ai có thể lấy được hạng nhất."
Thí sinh lần lượt được thả xuống, tiến vào đối mặt với sự yên tĩnh không thể đoán trước này đều căng thẳng thần kinh, mắt nhìn những người khác đều mang theo phòng bị, ai cũng không dám cất bước dẫn đầu. Trong lúc nhất thời, mấy trăm người hai mặt nhìn nhau, giằng co không dứt.
Sân Mộc cũng không phải là dạng người thích ngồi đợi, trước vô số biểu tình khác nhau trong mắt, Sân Mộc định thần nhàn nhã cất bước, hướng vào chỗ sâu bên trong dãy rừng rậm đi đến. Tư thế nhàn nhã tự tại kia, dường như đối mặt không phải một cuộc khảo hạch liên quan đến vận mệnh, mà là nhẹ nhàng dạo chơi ở ngoại thành.
Phía sau là vô số tầm mắt, Sân Mộc bình tĩnh vẫy vẫy tay, ngữ khí bình đạm như điều đương nhiên "Có gì khó khăn cứ tới tìm ta, mười vạn tệ một người."
"......" Thí sinh
"......" Phát sóng trực tiếp.
Cùng được thả xuống rời đi, Trác Khải Bảo theo phía sau Sân Mộc vào trong rừng rậm yên tĩnh "Sân Mộc, ngươi như vậy kéo giá trị cừu hận không sợ chọc giận người khác sao, sẽ cùng nhau lại đây diệt ngươi a?"
"Cầu mà không được." Sớm kết thúc, hắn còn phải về nhà bồi Viên Úc Thần chơi đây.
Sân Mộc từ túi móc ra một phần bản đồ, tùy tay ném cho Trác Khải Bảo "Đây là của ta."
Đối với Sân Mộc cứ nhẹ nhàng như vậy đem bản đồ đưa cho mình, Trác Khải Bảo kinh ngạc rất nhiều, càng có nhiều hơn là cảm động vì được tín nhiệm. Nhưng Trác Khải Bảo căn bản không biết, Sân Mộc không đem những thứ này để trong lòng, với hắn mà nói, thí sinh nhiều như vậy, không có hắn liền đi đoạt không phải được rồi sao.
Trác Khải Bảo móc ra phần bản đồ của mình, sao hai phần cùng nhau, màn hình giả lập văng ra, hai phần bản đồ tàn khuyết xuất hiện trước mặt hai người, Trác Khải Bảo mở to hai mắt, vẻ mặt hưng phấn "Sân Mộc! Là bất đồng! Chúng ta hiện tại đã có hai phần bản đồ, nếu tìm được hai phần khác, chúng ta liền có thể được đi ra ngoài."
"Nga." Sân Mộc nhàn nhạt gật đầu không có tỏ vẻ gì, hiện tại tuy rằng Sân Mộc có thể mở miệng nói chuyện bình thường, nhưng tốc độ nói lại như cũ thực chậm, một lúc nếu nói quá dài liền sẽ bị khựng. Cho nên chỉ cần không phải chuyện tất yếu phải nói, Sân Mộc sẽ không muốn mở miệng.
Nhìn người tóc xanh hưng phấn bên cạnh, Sân Mộc nghi hoặc "Thật cao hứng?"
"Đương nhiên! Nếu đến trước trên xếp hạng khảo hạch, khi nhập học có thể xếp vào loại viện sinh ưu tú ban A."
Tóc xanh ngốc nghếch nhảy rồi lại nhảy, Sân Mộc gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ nói "Ngươi lại cho ta mười vạn tệ, muốn xếp hạng mấy ta giúp ngươi."
"......" Trác Khải Bảo
"Đứng lại!!" Một tiếng hét to từ trên trời giáng xuống, một tiểu đội năm người chạy đến chặn đường hai người Sân Mộc.
Sân Mộc nhìn năm người trước mặt sửng sốt nửa ngày, trong đầu dần dần minh bạch, sau đó là hưng phấn. "Con mồi tự đưa tới cửa, haha~~"
Màn đêm chậm rãi buông xuống, màn chém giết chân chính vừa mới bắt đầu.