*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Phanh!" Trong khu mô phỏng Sân Mộc lại lần nữa bị quăng ngã ra xa mấy chục mét, phía sau lưng sát vào mặt đất nóng rát. Tư Kỳ muốn đem người nâng dậy, nửa nói lại ngừng, giữa mày ẩn ẩn nhăn lại. "Mấy ngày nay ngươi biểu hiện rất kém."
Sân Mộc khó khăn ngồi dậy, cúi đầu không hé răng, ngũ quan giấu sau lớp tóc khiến người nhìn không rõ.
"Số liệu so với lần đầu tiên với giảm xuống 64.9%, ngươi còn thất thần như vậy sẽ rất khó qua được tập huấn khảo hạch."
"Ta sẽ chú ý." Sân Mộc đứng dậy quay đầu đi.
"Ngươi có tâm sự gì sao?" Tư Kỳ gọi với theo Sân Mộc.
Nhíu mày nhìn bóng Sân Mộc đứng lại, nửa ngày mới thở dài. "Có lẽ ta không nên lắm miệng, nhưng mà Sân thiếu, ngươi không thích hợp ở quân đội."
Sân Mộc quay đầu, ánh mắt không rõ nhìn chằm chằm Tư Kỳ, cả người tựa hồ đều bao phủ một tầng âm trầm. Bị Sân Mộc nhìn phát lạnh, Tư Kỳ đột nhiên có chút sởn tóc gáy, không hiểu vì sao lại nói một câu "Nguyên soái là hy vọng của Lam Á Tinh."
"Cho nên." Sân Mộc cười. "Ngươi sợ ta huỷ hoại hy vọng của các ngươi sao?"
Kiên trì nụ cười với Tư Kỳ, Sân Mộc cảm thấy chính mình đã thật lâu không có sinh khí. "Dù là đồ vật ta vứt bỏ, ai dám chạm vào cũng đều phải chết."
"Trong mắt ngươi sự giết chóc quá nặng, nếu không thu liễm một chút......"
"Ta vì cái gì phải thu liễm!" Sân Mộc đánh gãy Tư Kỳ, trong mắt thiêu đốt màu đỏ âm lãnh. Nhân loại ích kỷ! Nhân loại muốn khống chế thế giới, hắn càng muốn nhân loại vì hắn mà thay đổi.
Tư Kỳ nhìn chằm chằm Sân Mộc hồi lâu, chậm rãi xoay người rời đi. "Sân thiếu, nguyên soái vốn không phải là nguyên soái mà hiện tại ngươi nhìn thấy, ngươi không hiểu."
Sân Mộc hoảng hốt, Tư Kỳ lưu lại một câu làm hắn có chút mờ mịt. Viên Úc Thần không phải Viên Úc Thần, vậy là ai?.
Âm thanh thông báo kết thúc huấn luyện mô phỏng, cảnh tượng giả thuyết bốn phía biến mất, Sân Mộc thu lại cảm xúc đi ra ngoài, trong lòng lại nhớ kỹ lời Tư Kỳ nói, cẩn thận cân nhắc.
Thay quần áo sạch sẽ đi đến nhà ăn, đám người chen chúc dọc theo đường đi, Sân Mộc lại giống như thất thần mà không nhìn thấy. Ở một ngã rẽ tòa nhà học viện, cạnh chỗ có đài hoa phun nước nơi đại sảnh Tiêu Nghĩa Hách cùng Viên Cảnh Trạch tựa hồ lại đang tranh chấp, hai nhóm viện sinh đối lập, dẫn tới không ít người vây xem.
Căm tức nhìn Viên Cảnh Trạch, trong lòng Tiêu Nghĩa Hách hận muốn chết, ngày ấy giao thủ lưỡng bại câu thương trong phòng huấn luyện khiến gã xem như mất hết mặt mũi, phụ thân biết được cũng đem gã răn dạy một trận, hai ngày ở học viện này nơi nơi đều có thể nghe được mọi người đang nghị luận về gã.
"Tương ái tương sát(1), không muốn không bị ngược, mới là chân ái a ~" Sân Mộc phiêu phiêu đi ngang qua.
(Yêu nhau mới cắn nhau đau, muốn ngược nhau mới là chân ái hehe. Bạn Mộc triết lý cuộc sống quá) Biểu tình Viên Cảnh Trạch và Tiêu Nghĩa Hách nháy mắt cứng đờ, yên lặng nhìn nhau nửa ngày, khó có được cùng nhau xoay người phát nôn.
"Lòng ta ái mộ ngươi lại khó mở lời, ngươi có biết ta ái mộ ngươi, vì sao lại đối với ta không thèm nhìn. Xin ngươi nhẹ nhàng nói cho ta biết, đừng để ta thêm nhiều ngờ vực ~~" Sân Mộc nhàn nhã ngâm một tiểu khúc ca, người ở bốn phía vốn đang vây xem Tiêu Nghĩa Hách cùng Viên Cảnh Trạch biểu tình lập tức trở nên quỷ dị, giống như trong lúc nhất thời hiểu ra chân tướng gì đó.
Tiêu Nghĩa Hách cùng Viên Cảnh Trạch một người sắc mặt xanh mét, một người mặt đen như đáy nồi, Tiêu Nghĩa Hách giận dữ muốn đuổi theo Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch rùng mình, hai bước tiến lên. "Ngươi muốn làm gì?"
"Cút ngay cho ta!" Tiêu Nghĩa Hách nghiến răng nghiến lợi, hiện tại gã nhìn đến Viên Cảnh Trạch liền thấy ghê tởm.
"Ngươi gấp cái gì?" Lam Hòa hi hi ha ha. "Chẳng lẽ ngươi thật sự đối với Cảnh Trạch có ý?"
"Ngươi!" Tiêu Nghĩa Hách hai mắt đột bạo, liền giơ tay đánh, lại bị Viên Cảnh Trạch nửa đường chặn lại. "Tiêu Nghĩa Hách, đây là học viện, ngươi muốn lén nội đấu."
"Được rồi, tan tan." Bạch Thiên Ngân cười tủm tỉm ngăn cách hai người. "Không có thì không có, gấp cái gì? Nhân gia thuận miệng lại không chỉ tên nói họ, đừng có tự giác chứng thực như vậy."
Biết cứ tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa, Tiêu Nghĩa Hách trừng mắt Viên Cảnh Trạch, cái nhìn quỷ dị ở bốn phía làm gã buồn nôn. "Viên Cảnh Trạch, ngươi chờ cho ta!" Ném lại một câu, Tiêu Nghĩa Hách liền mang người vội vàng rời đi.
"Ha!" Lam Hòa vui vẻ. "Cảnh Trạch, tiểu tử kia sẽ không thật sự đối với ngươi......"
Viên Cảnh Trạch liếc qua, ngữ khí thanh lãnh. "Ngứa da?."
Lam Hòa mắc nghẹn, liền yên lặng không dám lên tiếng nữa. Viên Cảnh Trạch nhìn theo hướng Sân Mộc rời đi một hồi, mờ mịt xoay người. Tuy rằng trên mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt bốn phía đã sớm như mũi nhọn đâm vào khiến da đầu cậu tê dại.
Xử lý xong một túi dịch dinh dưỡng, Sân Mộc mang theo tâm sự nặng nề trở về ký túc xá. Mễ Phi tới tìm Sân Mộc chơi, lại thấy cảm xúc Sân Mộc không tốt nên cũng không dám vây vào, liền mang theo Long Vũ lẻn trốn đi.
Thời gian rạng sáng, Sân Mộc dựa vào cửa sổ phát ngốc nhìn sao trời, nhớ tới hôm trước cùng Viên Úc Thần nói chuyện, chữa trị năng lượng hạch cho Viên Úc Thần là điều cấp bách, chính là Sân Mộc lại luôn bồi hồi do dự.
Trác Kỳ Bảo chóng dậy đôi mắt đang buồn ngủ, nhìn thấy Sân Mộc ngồi cạnh cửa sổ liền sửng sốt, lo lắng bọc chăn cọ đến bên người Sân Mộc, ý bảo học viên ngủ ở bốn phía, thấp giọng nói "Sân Mộc ngươi như thế nào còn chưa ngủ? Ngày mai còn phải huấn luyện."
"Ngươi ngủ đi." Sân Mộc không quay đầu, thuận miệng nói một câu.
Trác Kỳ Bảo lại gần một chút, cầm lấy chăn đưa qua cho Sân Mộc. "Có phải ngươi có tâm sự hay không? Mấy ngày nay tâm tình ngươi hình như không được tốt."
Sân Mộc đem chăn trùm lên không hé răng, Trác Kỳ Bảo chà xát mặt khiến bản thân có tinh thần một chút "Ngươi có chuyện gì có thể nói với ta, ta giúp ngươi ra ý kiến, ngươi cứ buồn rầu như vậy không tốt."
Nhìn Trác Kỳ Bảo một hồi, Sân Mộc đứng dậy nhảy xuống giường. "Đi ra ngoài nói."
Trác Kỳ Bảo thả chậm động tác tránh đi người ngủ hai bên, chân đuổi theo Sân Mộc.
Hai người rời khỏi ký túc xá đến sân huấn luyện, gió đêm thổi vào mặt xua tan cơn buồn ngủ. Trác Kỳ Bảo theo Sân Mộc đi trên đường băng huấn luyện, nhàm chán đá mặt đất.
Sân Mộc không có mục tiêu đếm sao đầy trên bầu trời, Trác Kỳ Bảo gãi đầu nhịn không được mở miệng "Sân Mộc, ngươi muốn nói cái gì."
"Nếu ta bị thương, ngươi sẽ cứu ta sao?"
Sân Mộc không đầu không đuôi nói ra vấn đề làm Trác Kỳ Bảo ngẩn người. "Đương nhiên cứu, chúng ta là bằng hữu a."
Sân Mộc ánh mắt sáng quắc quay đầu lại "Nhưng mà, ta sẽ giết ngươi."
"Vì sao ngươi muốn giết ta." Trác Kỳ Bảo choáng váng. "Ta lại không đắc tội với ngươi, ngươi giết ta làm gì?"
Đối với vẻ mặt ngu xuẩn không nỡ nhìn thẳng của Trác Kỳ Bảo, Sân Mộc đỡ trán. "Ta không phải người tốt, ngươi cũng muốn cứu sao?"
"Ta cũng không xem ngươi là người tốt." Trác Kỳ Bảo hì hì cười. "Sân Mộc ngươi rốt cuộc đang rối rắm cái gì? Ngươi như vậy ta thật không được tự nhiên."
"Đầu óc ngươi bị heo củng sao." Khóe mắt Sân Mộc liếc qua Trác Kỳ Bảo, châm chọc nói trắng ra.
"Ha ha!" Biểu tình Trác Kỳ Bảo lại thả lỏng, đập lên bả vai Sân Mộc một cái. "Đây mới là Sân Mộc đi, giá trị miệng lưỡi bạo biểu sức chiến đấu, không muốn ngược người cũng không được."
Mặt vô biểu tình nhìn Trác Kỳ Bảo. "Hảo tiện."
"Nếu ta muốn cứu ngươi thì sẽ không quản ngươi là tốt hay xấu, cứu trước rồi nói, nếu không cứu liền đến cơ hội hối hận cũng không có."
Sân Mộc sửng sốt, khuôn mặt tươi cười đến khoa trương của Trác Kỳ Bảo phóng đại trước mắt hắn, nhất thời trong lòng không biết nên làm gì.
Đột nhiên Trác Kỳ Bảo treo mặt khổ sở "Đương nhiên, nếu ta thấy chết không cứu, chờ ngươi khỏe nhất định sẽ đem xương ta nghiền thành tro, một giây giết chết ta."
"......" Sân Mộc "Ngu xuẩn trước sau như một."
Nửa đêm gió thổi đi theo bồi Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo đã bị đông lạnh đến mức run rẩy. Nhìn tia nắng sớm phía xa, Sân Mộc cong lên khóe miệng. "Trác Kỳ Bảo, ngươi còn có chỗ dùng được."
"Hắt xì!" Trác Kỳ Bảo hút hút cái mũi. "Ngươi nói cái gì?"
"......" Sân Mộc "Không, ta cái gì cũng chưa nói." Mặt vô biểu tình xoay mặt, ngu xuẩn đến nổi có thể xin thế giới ghi chép.
Khu huấn luyện mô phỏng kết thúc, học viên bị đào thải hơn phân nửa. Học viên may mắn còn ở lại cũng không người nào cảm thấy may mắn, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, giai đoạn huấn luyện kế tiếp khẳng định sẽ càng thêm tàn khốc. Vô luận biểu hiện ưu tú cỡ nào, đều sẽ có người bị đào thải, bởi vì muốn trở thành một trong những người có thể lưu lại, cho nên những gì bọn họ có thể làm chính là càng thêm nỗ lực, càng thêm ưu tú.
Khu huấn luyện, học viên không theo trình tự xếp thành vòng, Phàn Diệp chắp tay sau lưng nhìn học viên bốn phía, mặt sa sầm không có hỉ nộ như người chết, đem một đám học viên hận đến không thể nhào qua mà cắn chết.
Phàn Diệp vừa đi vừa bắt đầu nói rõ quy tắc. "Kế tiếp chính là thời gian huấn luyện thứ ba, cũng là giai đoạn cuối cùng. Cắn răng mà lưu lại, cẩn thận đi qua."
"Giai đoạn huấn luyện thứ ba này quy tắc rất đơn giản." Phàn Diệp đứng lại, vươn tay chỉ theo hướng nơi xa. "Thấy tòa nhà cũ nát kia chứ? Một tổ hai người tiến vào, mỗi người một súng cảm ứng vô lực sát thương, một trăm viên đạn, thời hạn đánh xong trong ba giờ. Đạn còn dư sẽ bị đào thải, trong hai người ai trúng đạn nhiều nhất thì tử vong, năm lần tử vong, đào thải cần nói nhiều."
Tầm mắt Phàn Diệp xẹt qua hai bên, tựa hồ không thấy được học viên nào bất mãn. "Đều rõ ràng cả chưa?"
"Rõ!" Gân cổ hô lên, trong lòng phẫn nộ.
"Như vậy......" Phàn Diệp ngữ khí kéo dài. Sân Mộc trực giác thấy không tốt, Long Vũ đã phản ứng lại, nhanh chóng đem Mễ Phi bên cạnh đẩy ra. Mễ Phi lảo đảo lui về phía sau, vẻ mặt phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Long Vũ.
Sân Mộc nháy mắt liền hiểu rõ, động tác nhanh như bay đem tên ngu xuẩn Trác Kỳ Bảo đá bay. Bách An Ngưng không đợi Sân Mộc nhắc nhở đã biết điều rời đi, rời xa Sân Mộc cùng một ít học viên cậu cho là nguy hiểm.
Lúc này âm thanh Phàn Diệp mới rơi xuống "Mỗi học viên cùng người gần nhất bên cạnh mình tổ đội, lập tức!"
Ồ lên một mảnh, vừa mới bắt đầu là tự do đứng thành hàng, đương nhiên đều là những người có quan hệ tốt đứng cùng nhau. Hiện tại đột nhiên hạ mệnh lệnh như vậy, nhất thời tất cả mọi người đều trở tay không kịp. Mễ Phi ngơ ngác nhìn Long Vũ, Long Vũ lắc đầu trấn an. Mễ Phi hít một hơi thật sâu, hậm hực bị Long Vũ đẩy cũng tiêu tán, bình tĩnh kéo học viên gần nhất lại bên người.
"Thất thần làm gì! Tổ đội!" Phàn Diệp lớn giọng tái xuất giang hồ.
Tuy rằng trong lòng bất mãn, chính là trừ bỏ phục tùng mệnh lệnh thì không còn biện pháp. Có một số người muốn đục nước béo cò, vừa vặn đều bị huấn luyện viên giám sát một bên bắt được, trực tiếp khấu trừ cho một lần tử vong. Giết gà dọa khỉ, tất cả mọi người đều trở nên thành thật.
Cùng Sân Mộc tổ đội là một thiếu niên cao gầy, sắc mặt trắng bệch nhìn Sân Mộc, sợ tới mức sắp khóc.
Trác Kỳ Bảo tương đối xui xẻo, đối thủ lớn lên rất cao to, dị năng là lực phá hoại cực đại của hỏa hệ, cùng với Trác Kỳ Bảo đúng là như nước với lửa khắc tinh.
Phân tổ xong, học viên có thời gian hai mươi phút chuẩn bị, sau đó từng nhóm tiến vào khu chiến đấu. Mấy người Trác Kỳ Bảo trộm hợp lại ở cùng nhau, Sân Mộc khoa tay múa chân nghiêm túc mò mẫn súng cảm ứng vô lực sát thương trong tay, cũng không hợp với mấy người phân tích cái gọi là chiến cuộc.
"Cấm sử dụng dị năng, khảo hạch chủ yếu là năng lực ứng biến của học viên, năng lực phân tích." Mễ Phi an ủi kẻ xui xẻo Trác Kỳ Bảo. "Ngươi đừng lo lắng."
Nghe nửa ngày, Bách An Ngưng đột nhiên mở miệng. "Quy tắc có cấm sử dụng dị năng sao?"
Mấy người sửng sốt, Sân Mộc cũng dừng động tác trong tay nhìn Bách An Ngưng. Mễ Phi nói lắp "Chính là trên một lần......"
"Khảo hạch trên một lần đã kết thúc." Long Vũ nói. "Thời gian khảo hạch thứ ba cũng không có quy định cấm sử dụng dị năng."
"Cho nên......" Trác Kỳ Bảo run run.
"Không đơn giản là dị năng." Long Vũ cảnh giác bốn phía, thật sâu cảm giác được ác ý đến từ huấn luyện viên. "Quy tắc chỉ nói hai người một tổ, trong thời gian hạn chế đánh xong số đạn có được, không có nói không cho phép công kích khác với đối thủ."
"Cho nên?" Trác Kỳ Bảo chân không mềm, người cũng không run run, đôi mắt mang tia mạo hiểm.
Bách An Ngưng nói "Tuy rằng đạn mới là công kích hữu hiệu cần thiết, nhưng có thể thêm vào dị năng, hợp lại tác chiến cũng là được cho phép."
"Này hết sức tà ác biến thái!" Mễ Phi nghiến răng nghiến lợi.
"Kết liên minh đi!" Sân Mộc tích cực tham gia, vươn một bàn móng vuốt tôn quý.
Mấy đôi mắt rơi xuống người Sân Mộc, tỏ vẻ hoài nghi đối với sự nhiệt tình của Sân Mộc. Sân Mộc cào cào móng vuốt, bình tĩnh tiếp nhận đánh giá mấy người. "Súng của ta không tốt."
"......" Mấy người.
Sân Mộc cúi đầu, yên lặng đem khẩu súng trong tay đẩy ra. "Được rồi, có ai có thể nói cho ta nghe đại ý thứ này dùng như thế nào."
"!!!" Chân bị trượt, đứng không vững, chống đỡ thân mình.
"Sân Mộc, hiểu biết cơ bản về súng ống là nội dung thi viết sơ khảo của học viện." Trác Kỳ Bảo không thể tin. "Hơn nữa ngươi chưa từng chơi game giả thuyết sao? Lý luận theo một đạo lý."
Sân Mộc lạnh lạnh đi qua. "Ta luôn thích dùm tay xé xác địch nhân, có ý kiến?."
Cảm giác được sát khí dày đặc của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo "hưu" một cái đem cổ rụt về.
Tuy rằng bất đắc dĩ Sân Mộc "thuần thiên nhiên", nhưng mấy người vẫn nắm chặt thời gian hướng dẫn Sân Mộc "nước tới trôn mới nhảy".
Thấy Sân Mộc đã nắm được kỹ xảo nổ súng đơn giản, Long Vũ nhịn không được ấn giữa mày. "Một hồi tiến vào bên trong chiếu cố nhau một chút, Sân Mộc ngươi tận lực hướng theo chúng ta, nếu thật sự không được đem đối thủ của ngươi giao cho chúng ta."
"Quần ẩu! Không tin không làm hắn chết!" Mễ Phi nắm tay.
"Nga." Sân Mộc nhàn nhạt lên tiếng, tầm mắt liếc sang một bên, trong lòng không biết đang cân nhắc cái gì.
"Bên kia giống như đã biết được ý của ngươi." Tư Kỳ đụng bả vai Phàn Diệp một chút, hất cằm ý bảo Sân Mộc bên kia.
Nhìn mấy người đang vùi đầu nói chuyện vui vẻ, mắt Phàn Diệp hiện lên ý cười. "Vài người này ta đều thực xem trọng, là hạt giống tốt."
"Thật đáng tiếc không nhìn được tương ái tương sát." Tư Kỳ lắc đầu. "Cái này là muốn tổ chức thành đoàn thể ẩu đả."
"Thấy không, danh ngạch hữu hạn, có mấy người có thể buông bỏ khúc mắc còn hợp lại thành một sợi dây thừng?"
Tư Kỳ cười nhạo, không đến cuối cùng không biết được. Xa xa nhìn mấy người vây quanh, bởi vì mấy người Trác Kỳ Bảo mồm năm miệng mười mà Sân Mộc có vẻ có chút mơ hồ, Phàn Diệp hơi hơi nhíu mày.
"Tổng cảm thấy dường như đã quên mất cái gì, là cái gì đây a?!"