Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 56: Ôn gia



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trác Kỳ Bảo đại diện cho Trác gia đến Ôn gia, ăn vận hào hoa bước lên phi hành khí huyễn khốc, lễ vật lấp lánh kim quang, thể hiện đầy đủ cái gì kêu là nhà có tiền thì tùy hứng.

Ôm cánh tay ngồi trên phi hành khí, vẻ mặt khó chịu nhìn hộp lễ vật. "Nha đầu còn chưa hết mùi sữa, thu lễ vật cái gì, lãng phí tài nguyên!"

Ngượng ngùng dịch lễ vật sang một bên, Trác Kỳ Bảo nhe răng tiến đến cạnh Sân Mộc xoát hảo cảm. "Chờ đến sinh nhật ngươi, ta sẽ ta tặng ngươi quà đắt hơn."

"Ta thiếu tiền sao?" Sân Mộc liếc ngược Trác Kỳ Bảo, hung tợn giẫm lên ghế ngồi đối diện. "Ta có đòi ngươi đưa? Một thân đầy mùi tiền."

Trác Kỳ Bảo yên lặng lẫn trốn, cậu thấy nhất định Sân Mộc lúc này đang phát bạo, bắt được người nào thì sẽ cắn kẻ đó, cậu tốt nhất trước tiên nên giữ khoảng cách an toàn rồi hẵng nói.

Phi hành khí dừng lại bên ngoài biệt thự Ôn gia, Sân Mộc đi theo Trác Kỳ Bảo xác nhận thân phận rồi tiến vào Ôn gia, khách nhân lui tới đều ăn diện quần áo hoa lệ, hoặc cười hoặc giận, khiến người xem không rõ cảm xúc chân thật.

Thời gian Sân Mộc cùng Trác Kỳ Bảo xuất phát không tính là sớm, lúc này tới thì trời đã dần tối, Trác Kỳ Bảo quay đầu nhìn Sân Mộc nói. "Ta muốn đi chào hỏi lão gia tử Ôn gia trước, ngươi muốn đi cùng không?"

"Ông ta cũng không phải cha ta." Sân Mộc "xuy" một tiếng, không để ý nhìn bụi hoa bên kia.

Mắt nhìn người ở bốn phía, sợ cứ để Sân Mộc tiếp tục nói lại tự hại thân, Trác Kỳ Bảo không dám hỏi nữa. "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát liền quay lại. Nếu như có người trêu chọc ngươi, đừng phản ứng với họ là được, ở Ôn gia sẽ không ai dám náo loạn."

Trong lòng không thích không khí áp lực ở nơi này, biết Trác Kỳ Bảo có hảo ý, Sân Mộc cũng không thể không biết tốt xấu làm khó cậu, miễn cưỡng gật đầu hiểu rõ. "Đi đi."

Xác định cảm xúc Sân Mộc vẫn bình thường sẽ không đột nhiên nổi điên, Trác Kỳ Bảo cuối cùng cũng an tâm rời đi. Sân Mộc mịt mờ quan sát xung quanh, xoay người rời khỏi khu trung tâm.

Hoa viên được bố trí tinh tế, Sân Mộc cảm thấy tâm tình dịu lại, tự hỏi Viên Úc Thần hiện tại đang ở chỗ nào. Tuy rằng nói không thèm để ý, nhưng với chuyện Viên Úc Thần có thêm một vị hôn thê Sân Mộc ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái.

Phía đám hoa dường như có người, Sân Mộc thu lại cảm xúc nghi hoặc đi về phía trước hai bước. Dưới khóm hoa Phách La màu tím, một nam nhân mặc lễ phục màu đen nửa ngồi xổm, trong tay ôm một bó hoa Phách La mới cắt. Nam nhân cẩn thận nhìn từng cành hoa, động tác nhẹ nhàng vuốt ve từng bông hoa.

Dường như cảm nhận được có người, nam nhân quay đầu đứng dậy, đến khi nhìn thấy Sân Mộc đứng phía sau thì lập tức kinh ngạc. "Là ngươi?"

Sân Mộc hơi nhíu mày. "Tên này là ai?"

Con ngươi tĩnh lặng của nam nhân không còn ôn hòa như khi nhìn những bông hoa ban nảy, lãnh đạm khiến người không rét mà run. Tầm mắt đảo qua cánh tay Sân Mộc, âm thanh nam nhân có chút chần chờ. "Cánh tay ngươi bị thương có nghiêm trọng không?"

Sân Mộc nhướng mày, nhìn chằm chằm gương mặt nam nhân nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ. Hắn nhớ, nhân loại ngu ngốc xuống từ phi hành khí đụng hắn hôm đó trên phố, hiện tại đổi sang lễ phục, buộc tóc lên làm hắn nhất thời không nhận ra.

Thấy Sân Mộc như đã nhớ ra, nam nhân hơi gật đầu "Hôm đó thời gian gấp gáp, vội vàng chạy qua đường dành cho người đi bộ, làm thương đến ngươi thật xin lỗi."

"Tên này còn làm trái giao thông, lộng chết gã." Sân Mộc niết vang nắm tay, mặt vô biểu tình nhìn nam nhân. "Ngươi là ai a?"

Nam nhân lùi về sau nửa bước, nhẹ gật đầu. "Ta là Ôn Hạo."

"Ôn Hạo, trưởng tôn tử Ôn gia, đại ca của tình địch." Ánh mắt Sân Mộc nhìn Ôn Hạo lập tức trở nên cổ quái. "Làm sao đây, tay hảo ngứa, thật muốn tấu gã!"

Ôn Hạo cùng Sân Mộc nhìn nhau nửa ngày không nói gì, Ôn Hạo chọn ra một nhánh hoa Phách La từ trong lòng đưa cho Sân Mộc, nghiêm túc nói. "Tặng cho ngươi."

Sân Mộc đưa mắt nhìn. "Có thể ăn sao?"

"Hoa Phách La có độc, không thể ăn." Đề cập đến kiến thức chuyên môn, Ôn Hạo cẩn thận nhắc nhở.

"Vậy ngươi cho ta làm gì, muốn độc chết ta?"

"......" Ôn Hạo.

"Ý nghĩa của hoa Phách La, ta vì ngươi mà dâng lên sinh mệnh." Tiêu Lâm Du một bên đi tới, nhìn hoa Phách La trong tay Ôn Hạo thờ ơ giải thích. "Là một cách để cầu xin tình yêu."

Cánh tay đang ôm hoa của Ôn Hạo tựa hồ có chút cứng đờ, con ngươi lãnh tĩnh mơ hồ không rõ. Sân Mộc không rõ cảm xúc nhìn Ôn Hạo nửa ngày, trong miệng phun ra một câu. "AK47 bắn biến thái!"

Nhìn bóng Sân Mộc rời đi, Ôn Hạo động động miệng nửa ngày không nói được gì. Tiêu Lâm Du đến cạnh Ôn Hạo rút ra một cành hoa, đôi mắt đạm mạc hiện lên ý cười. "Ngươi dưỡng hoa Phách La mười mấy năm mà chính mình lại không biết, thật không biết hồ đồ hay giả hồ đồ?"

Ôn Hạo lạnh lùng liếc Tiêu Lâm Du. "Ngươi có ý gì."

"Ngươi không phải thẹn thùng đi?" Tiêu Lâm Du nói.

Ôn Hạo không để ý Tiêu Lâm Du trêu ghẹo, lấy hoa Phách La trong tay Tiêu Lâm Du về, xoay người ngồi xổm xuống tiếp tục chỉnh sửa bụi hoa.

Tiêu Lâm Du cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Hạo. "Hạo ca, ngươi biết người vừa rồi?"

"Trước đó không lâu khi trở về có đụng vào hắn, vừa mới xin lỗi." Ôn Hạo ghé mắt. "Ngươi quen biết hắn?"

"Sân Mộc, viện sinh đệ nhất tân khoa, lựa chọn số một tranh cử Hộ Vệ Đoàn."

"Có lai lịch gì." Ôn Hạo ngưng mi.

"Dân chạy nạn đến từ tinh hệ xa, từng làm lính đánh thuê, bạn tốt của Trác Kỳ Bảo."

"Nghe nói tiểu tôn tử Trác gia thông qua khảo hạch trường quân đội đệ nhất." Ôn Hạo tựa hồ nghĩ tới cái gì. "Mấy năm không thấy, tiểu quỷ này thật tiến bộ không ít."

"Một năm trước bị tinh tặc bắt cóc, nửa tháng mới tìm được, lúc ấy bị thương nặng thiếu chút nữa không cứu khỏi." Tiêu Lâm Du đứng lên đi theo Ôn Hạo. "Vẫn là không nên thân giống như trước kia, nhưng ổn trọng hơn không ít, ít nhất không còn hỗn đản như trước."

"Ngươi rất quan tâm đến những chuyện xung quanh."

"Hạo ca tâm ngươi chỉ ở viện nghiên cứu, ta không giống." Tiêu Lâm Du đạm thanh nói. "Thứ ta muốn không nhiều lắm, nhưng nếu ta không đoạt được thì cũng không đưa nó cho ai."

"Tiêu Nghĩa Hách so với ngươi chính là kẻ không nên thân, để cho ta giải phẫu còn không phải vật thí nghiệm thích hợp." Ôn Hạo ôm hoa Phách La nhìn Tiêu Lâm Du hồi lâu. "Tiêu gia chỉ có ở trong tay ngươi mới không sụp đỗ."

"Bọn họ đều biết rõ, lại không tin." Tiêu Lâm Du giúp Ôn Hạo phủi đi bùn đất, lấy đi một nhánh Phách La. "Hạo ca, chỉ có ngươi nguyện ý tin tưởng ta."

"Có cái gì mà tranh, bất quá gia tộc hiện tại đều chỉ là kéo dài hơi tàn, lại có thể kéo dài bao lâu?"

"Hạo ca, viện nghiên cứu lệ thuộc chính phủ liên bang." Tiêu Lâm Du mịt mờ nói, Ôn Hạo lại nghe đến rõ ràng.

Ôn Hạo nhàn nhạt nhìn Tiêu Lâm Du một lát, xoay người rời đi. "A Du, ngươi nói tinh hệ có bao nhiêu lớn."

Tiêu Lâm Du dương môi. "Rất lớn, đủ để giấu một người"

Sân Mộc trở về đường cũ, Trác Kỳ Bảo tìm người đã sắp điên rồi, nhìn thấy Sân Mộc bình an không việc gì thì lập tức phê bình một hồi, nếu không phải Sân Mộc nghe đến phiền đem người đá ra, chỉ sợ Trác Kỳ Bảo thật sự không dứt.

Có vết xe đổ, Trác Kỳ Bảo không dám rời khỏi Sân Mộc nửa bước, đem người dán chặt bên mình. Sân Mộc làm mèo đứng ở một góc làm bộ làm tịch nhấm nháp các loại rượu, đôi mắt xuyên qua đám người trong yến hội, bất động thanh sắc tìm kiếm thân ảnh của người nào đó.

Trác Kỳ Bảo tính tính kém có tiếng trong giới, tuy rằng đa số mọi người đều muốn nịnh bợ Trác gia, nhưng lại không có ai dám tiến lên tự làm mất mặt.

"Nghe nói Ôn gia cùng Viên gia muốn kết thân." Trác Kỳ Bảo tìm đường chết nói thầm bên tai Sân Mộc. "Ôn Di Kỳ là giống cái xứng đôi với Viên nguyên soái, Viên gia thế đơn lực mỏng, Ôn gia con nối dõi không nên thân, hiện giờ kết thân thành chung sức mạnh, liên bang này lại có trò hay để xem."

Trác Kỳ Bảo châm chọc nói, Sân Mộc trong lòng khó thở cũng không so đo thâm ý của Trác Kỳ Bảo, mắt ẩn ẩn hiện lên huyết sắc, dần dần trở nên cuồng bạo.

Phòng thảo luận, Viên Úc Thần ngồi đến thẳng tắp, nét mặt lạnh lùng như băng kiên định không dao động. Ôn Sử khí sắc xanh mét, cả người phát run, trong phòng cái gì có thể đập đều đã bị đập đến vỡ nát, nhìn bộ dạng dầu muối không ăn của Viên Úc Thần, Ôn Sử hận không thể đem y xé nát.

"Viên Úc Thần, lão nhân ta đối đãi với ngươi không tệ, ta bảo ngươi vị trí nguyên soái, hộ Cửu Quân của ngươi danh hiệu không tiêu tan, bây giờ ngươi ngồi vững, liền trở mặt không nhận người sao!?"

"Ôn lão, ta sẽ không cưới Ôn tiểu thư." Nên nói đều đã nói, nếu Ôn Sử chấp mê bất ngộ Viên Úc Thần cũng không thể nói gì hơn.

"Viên Úc Thần!!" Ôn Sử tức giận chụp bàn.

"Thực xin lỗi Ôn lão." Viên Úc Thần gật đầu. "Ta không hy vọng cảm tình của mình cũng bị người khác chi phối, đây là điểm mấu chốt của ta."

Sắc mặt Ôn Sử thay đổi thất thường, trong mắt thiêu đốt ngọn phẫn nộ. Hồi lâu, Ôn Sử thở dài thả lỏng hai bả vai, trong nháy mắt phảng phất như già đi rất nhiều. "Viên nguyên soái, nếu lão nhân ta cầu xin ngươi."

Viên Úc Thần trầm mặc hồi lâu, thu lại tầm mắt. "Thực xin lỗi."

Ôn Sử run rẩy đôi tay, cuối cùng che mặt. "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Kỳ, nguyện vọng của nha đầu này chính là được gả làm tân nương cho ngươi, chuyện các ngươi đính hôn chính là quà sinh nhật ta dành cho nó, nha đầu này vẫn luôn mong chờ ngày hôm nay."

"Viên Úc Thần, đừng làm nó thất vọng, dù là, dù là chỉ đêm nay."

"......" Viên Úc Thần nhìn Ôn Sử hồi lâu, chỉ có một câu. "Thực xin lỗi."

"Chỉ một đêm cũng không được sao!"

"Đây là lừa gạt Ôn tiểu thư, cũng là vô trách nhiệm với ái nhân của ta." Viên Úc Thần khom lưng thật sâu. "Nếu người yêu ta biết được, em ấy sẽ tức giận."

"Là ai! Người kia là ai!" Ôn Sử đứng dậy, phẫn nộ nhìn Viên Úc Thần.

"Em ấy là thế giới của ta." Viên Úc Thần cười đến ôn nhu. ( (づ ̄3 ̄)づ uiiiiiiiii uiiiiii uiiiiiii)

Lạnh mặt đi vào yến hội, Sân Mộc hận không thể đem nơi này tàn sát tất cả. Nghe Trác Kỳ Bảo bát quái Ôn gia đối với Viên gia không rời không bỏ, Sân Mộc lại cười lạnh Ôn gia dối trá. Nếu không có Viên Kình Thiên thì sao có Ôn gia hiện tại, muốn nói ân huệ, kia cũng là Viên gia đối với Ôn gia có ân.

Nói hắn lạnh nhạt tàn nhẫn cũng được, hắn muốn nói, Ôn gia mới là tâm cơ biểu. Tôn tử Ôn gia không nên thân, Ôn Sử giúp Viên Úc Thần ngồi lên vị trí nguyên soái, giữ vững danh hiệu Cửu Quân, bảo hộ Viên gia không ngã, bất quá là muốn dưỡng Viên Úc Thần thành một tên ngu ngốc, vì để y lưu lại đường sống cho Ôn gia mà thôi.

Không có Viên Úc Thần làm trâu làm ngựa "báo ân", Ôn gia nào có thể sống thoải mái như vậy.

Chỉ là Viên Úc Thần ngây thơ đến buồn cười, cũng không biết, trên thế giới này đáng sợ nhất không phải quái vật, mà là bản thân nhân loại bọn họ.

"Tiêu học trưởng!" Âm thanh Trác Kỳ Bảo chào hỏi làm Sân Mộc ngẩng đầu, thấy Tiêu Lâm Du đi tới, Sân Mộc giấu đi tinh sắc trong mắt, khôi phục vẻ lãnh đạm bình thường.

Tiêu Lâm Du nhìn Sân Mộc gật đầu "Ngươi hảo, ta là Tiêu Lâm Du."

"Ta biết ngươi, ngươi có đệ đệ là một tiểu đông tây." Sân Mộc rất có lý gật đầu. "Học viện đều truyền như vậy."

Tiêu Lâm Du biểu tình không đổi, đem chén rượu trong tay giơ lên. "Nó đã làm phiền toái cho ngươi."

"Hắn không dám." Sân Mộc cười lạnh. "Hắn dám gây phiền đến ta, ta giết chết hắn."

Thấy không khí giữa hai người không đúng, Trác Kỳ Bảo nhanh nhẹn hòa giải. "Tiêu học trưởng đừng hiểu lầm, Sân Mộc hắn có chút uống say, ngươi đừng chấp nhặt cùng hắn."

Tiêu Lâm Du liếc nhìn Trác Kỳ Bảo. "Một năm trước ta diễn tập bên ngoài không đến xem ngươi, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch của học viện."

Trác Kỳ Bảo tươi cười như cũ "Ta ngược lại cám ơn chuyện ngoài ý muốn lần đó, không có những kẻ kia, có lẽ sẽ không có Trác Kỳ Bảo hôm nay."

Trác Kỳ Bảo ba phải nói cái gì cũng được, Tiêu Lâm Du nghe đến hồ đồ. Trác Kỳ Bảo nâng chén ý bảo đem rượu trong ly một hơi uống cạn. "Tiêu học trưởng, có một kiến nghị, đừng xem thường đệ đệ ngươi."

Không để Tiêu Lâm Du có cơ hội truy vấn, Trác Kỳ Bảo đã mang Sân Mộc rời khỏi. Nhìn theo bóng Trác Kỳ Bảo, ánh mắt Tiêu Lâm Du sẫm lại. Y không biết Trác Kỳ Bảo nửa tháng mất tích một năm trước đã trải qua chuyện gì, nhưng Tiêu Lâm Du xác định, trên người Trác Kỳ Bảo nhất định có bí mật.

Đem Sân Mộc rời xa Tiêu Lâm Du, Trác Kỳ Bảo thở dài xoay người nhìn Sân Mộc "Sân Mộc, người sinh ra trong đại gia tộc, không có ai là sạch sẽ."

"So với xem phim còn có ý tứ hơn." Sân Mộc nghiêm túc gật đầu. "Đại trạch môn bản Chân Hoàn Truyện."

"......" Trác Kỳ Bảo

Đang lúc Trác Kỳ Bảo muốn hỏi Chân Hoàn Truyện là cái gì, yến hội đột nhiên trở nên yên lặng. Sân Mộc trực giác ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy Ôn Sử và Viên Úc Thần cùng nhau đi ra.

Không giống bốn phía đang "Ồ" lên, Sân Mộc siết chặt nắm tay, trong lòng không cách nào che giấu được phẫn nộ cùng hoảng loạn.

"Viên Úc Thần, đừng gạt ta......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.