*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dưới sự chứng kiến của Ái Tình điểu hai người hứa sẽ cùng nhau trọn đời trọn kiếp, đêm khuya trở về, Sân Mộc không có lại cùng Viên Úc Thần khanh khanh ta ta, tùy tiện nói ngủ ngon liền quay về phòng.
Lăn qua lộn lại nằm trên giường không ngủ được, ánh trăng hắt vào ngoài cửa sổ, cành hoa theo gió đong đưa, trong đầu Sân Mộc không ngừng nhớ đến lời hứa thâm tình của Viên Úc Thần ở thung lũng tình yêu, cảm thấy da mặt nóng đến lợi hại.
Sống vạn năm chưa từng nói qua chuyện yêu đương, tuy rằng ngoài miệng vẫn hay lớn mật khoe mẽ, nhưng Sân Mộc lại là người thẹn thùng hơn bất cứ ai, đối với tình yêu của Viên Úc Thần vẫn luôn không biết làm thế nào.
Từ trên giường ngồi dậy, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, Sân Mộc chân trần xuống đất đi đến ban công. Lại không nghĩ tới mới vừa đi qua lại thấy Viên Úc Thần trên ban công cách vách, áo đơn ngắn tay đơn giản, trong tay lắc lư một ly rượu lạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn nơi xa.
Sân Mộc sửng sốt nhìn Viên Úc Thần một lát, theo bản năng muốn lui về sau, Viên Úc Thần xoay đầu nhìn thấy động tác của Sân Mộc, hơi nhướng mày "Còn chưa ngủ?"
Sân Mộc ngừng động tác, lúng túng cúi đầu ánh mắt phiêu loạn. "Đói bụng."
Vốn Sân Mộc chỉ thuận miệng tìm lý do, lại không nghĩ Viên Úc Thần nghe xong, liền đưa tay vào túi lấy ra một viên tinh hạch đưa cho Sân Mộc. "Ăn đi."
Nhìn tinh hạch trong bàn tay, Sân Mộc nhấp khóe miệng ngực phát nhiệt. Nhìn Sân Mộc, Viên Úc Thần đem rượu trong ly uống cạn "Không đủ ta lại lấy cho em."
"Không cần." Sân Mộc đến cạnh ban công trường sấp xuống, vô thức buồn bã nhìn ra bên ngoài. "Anh ở đây uống rượu, tâm tình không tốt sao?"
"Tâm tình tốt, cho nên uống một chút." Như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Viên Úc Thần nhìn Sân Mộc nhu hòa hơn.
Sân Mộc niết tinh hạch trong bàn tay nhỏ giọng lẩm bẩm "Cứ cảm thấy anh giống như đang dưỡng tiểu động vật trong chuồng."
Viên Úc Thần nhịn không được cười ra tiếng, con ngươi thâm thúy hơi nhiễm men say, nhìn Sân Mộc đang đỏ mặt.
Sân Mộc đem tinh hạch bỏ vào miệng nhai. "Kỳ thật thanh tĩnh lại, ta cảm thấy đêm nay chúng ta đều rất không lý trí."
"Em sợ ta thương tổn em?" Viên Úc Thần trầm mặc lại rót thêm rượu.
"Không phải thế." Sân Mộc rối rắm. "Nếu có một ngày ta bị bại lộ, anh cũng là người vô tội, chứ không phải đồng lõa."
Buồn cười Sân Mộc ngụy biện, nhìn sườn mặt sạch sẽ của Sân Mộc, sao trời rơi vào đôi mắt say men của Viên Úc Thần, khiến y lúc này thoạt nhìn phá lệ ôn nhu.
Cái tiểu tang thi kiêu ngạo độc miệng này, kỳ thật nội tâm lại mềm mại hơn bất cứ ai, nếu không phải đã trải qua quá nhiều thống khổ phản bội, đứa nhỏ sạch sẽ này hẳn là đóa hoa mềm mại được cẩn thận nâng trong bàn tay.
"Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta mang em chạy." Viên Úc Thần cười nói.
Sân Mộc ôm cánh tay kiêu ngạo nói "Nếu quả nhân khôi phục thời kỳ cường thịnh, đừng nói nhân loại, nhìn ra toàn bộ tinh tế, ai có thể cùng quả nhân tranh phong?"
Nhìn Sân Mộc kiêu ngạo, lòng Viên Úc Thần khẽ động, thả người nhảy qua lan can sang ban công bên Sân Mộc, một tay chống lên ban công phía sau Sân Mộc, khom lưng chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của Sân Mộc.
Bị Viên Úc Thần đột nhiên tới gần làm hoảng sợ, Sân Mộc khẩn trương đẩy ngực Viên Úc Thần. "Anh làm gì?"
Viên Úc Thần thích nhất đôi mắt của Sân Mộc, có lẽ vì Sân Mộc là tang thi, đôi mắt lộ ra u ám, tử khí thâm trầm không có ánh sáng. Nhưng Viên Úc Thần phát hiện, mỗi khi đôi mắt này chỉ ở trước mình, nó sẽ nhiễm thứ ánh sáng xinh đẹp, loại của báu chỉ thuộc về mình này mỗi lần đều khiến Viên Úc Thần động lòng không thôi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Sân Mộc, Viên Úc Thần hôn nhẹ lên đôi mắt Sân Mộc. "Thật đẹp."
"Anh uống say!" Sân Mộc tạc mao kêu lên. "Phẩm rượu không tốt anh còn uống rượu, tửu quỷ!"
Dáng vẻ tươi cười sáng sủa thế này của Viên Úc Thần Sân Mộc chưa từng thấy qua, Viên Úc Thần gắt gao đem Sân Mộc ôm vào ngực, lắc mình vào phòng quấn nhau ngã xuống giường.
"Đây là phòng ta, anh đánh chủ ý không đứng đắn gì!!"
"Đừng nháo." Viên Úc Thần che lại đôi mắt Sân Mộc, đem mặt chôn vào cổ hắn. "Trời tối rồi, ngủ đi thôi."
Rất muốn đem sức nặng đáng chết trên người mình đá bay, nhưng cảm giác được hơi rượu ấm nóng bên tai, eo bị hai tay siết chặt, biểu tình Sân Mộc biến đổi khó lường, cuối cùng vẫn thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng ôm lại người phía trên.
"Chỉ một lần này." Sân Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm, không biết đang cảnh cáo Viên Úc Thần, hay đang an ủi bản thân mình.
Ngày thứ hai, Viên Úc Thần chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu, Viên Úc Thần biết mình dễ say hơn nữa rượu phẩm không tốt, tham gia tiệc rượu cũng gần như là thường lệ, nhưng một khi vậy hành động liền phá lệ dính người, cho nên bình thường có hoạt động gì y đều rất ít khi uống rượu.
Viên Úc Thần áp xuống choáng váng, chậm rãi nhấc người ngồi dậy, lại không nghĩ tới vừa ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt đang nghiền ngẫm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Viên Úc Thần cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống giường, dư quang đảo qua bài trí trong phòng, từ từ vùi đầu xuống lại lần nữa.
Xác định Viên Úc Thần đã thanh tỉnh, Sân Mộc dùng sức đem người đẩy ra, hoạt động thân thể bị ôm một đêm, ghé vào giường từ trên cao nhìn xuống Viên Úc Thần đang giả chết.
"Ta như thế nào lại ở chỗ này?" Viên Úc Thần nằm trên giường khàn giọng nói.
Sân Mộc tận lực làm bản thân thoạt nhìn lãnh đạm hơn chút, nghe được vấn đề của Viên Úc Thần liền hừ một tiếng. "Ngày hôm qua không phải anh uống say rồi vừa hôn lại ôm ta? Còn bò lên giường ta sống chết không chịu dậy."
Viên Úc Thần nhanh chóng ngẩng đầu sốt ruột nhìn Sân Mộc "Ta không có làm chuyện gì quá phận đi."
"Anh làm như vậy còn không quá phận?" Sân Mộc trừng mắt. "Tiêu chuẩn quá phận trong miệng anh ở đâu?"
Viên Úc Thần há mồm muốn nói lại thôi, Sân Mộc quay đầu không muốn phản ứng gì với tửu quỷ này. Nửa ngày không thấy động tĩnh, Sân Mộc nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Viên Úc Thần đang ôm áo trộm đi ra cửa, lập tức buồn cười.
"Anh đi làm gì?"
Thân thể Viên Úc Thần cứng đờ, lúng túng đứng thẳng người, xoay người nghiêm túc nhìn Sân Mộc "Ta đi thanh tĩnh lại một chút."
Sân Mộc trừng mắt, nửa ngày mới đem gối ném qua. "Xú không biết xấu hổ!!"
Viên Úc Thần hốt hoảng trốn khỏi phòng Sân Mộc, đụng phải Phàn Diệp đang lên lầu, trước ánh mắt trợn tròn của Phàn Diệp trốn vào phòng mình đóng sầm cửa.
Nghe được động tĩnh của Viên Úc Thần, vẻ mặt Sân Mộc rốt cuộc nứt ra, cả người nằm vật ra giường cười. Hắn cũng không biết, nam nhân này lại có mặt đáng yêu như vậy.
Phàn Diệp từ ngoài cửa nghi hoặc đi vào. "Sân thiếu, nguyên soái làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Sân Mộc ngồi dậy, khóe miệng nhịn không được cong lên. "Bất quá ở chỗ này của ta ngủ một đêm."
Vừa yên tâm khi nghe không có việc gì, lại nghe tiếp câu sau, Phàn Diệp trượt chân va cả người vào cửa, bất chấp ót đang phát đau, Phàn Diệp trừng mắt nửa ngày mới thốt ra một tiếng rống. "Cầm thú!!"
Trên bàn cơm, Viên Úc Thần ngồi nghiêm chỉnh, mặt không đổi sắc ăn cơm. Sân Mộc lắc lư hai cái đùi, tâm tình phá lệ tốt đẹp khẽ ngân nga. Phàn Diệp từ đầu đến cuối đều mắt trừng mắt với Viên Úc Thần, hận không thể đem chiếc đũa trong tay chọc thủng đáy chén.
"Nguyên soái." Phàn Diệp nghiến răng. "Sân thiếu còn nhỏ, ngay cả học viện cũng chưa tốt nghiệp đâu!"
Tay Viên Úc Thần dừng một chút, nghiêm mặt nhìn Phàn Diệp. "Ngươi muốn nói cái gì."
"Luật pháp Liên Bang có văn bản quy định rõ ràng, viện sinh còn ở trường không thỏa điều kiện kết hôn."
"Chúng ta đính hôn, muốn xem giấy chứng nhận sao?"
"Chỉ là đính hôn mà thôi, viện sinh được luật pháp Liên Bang bảo hộ, nếu cố ý xúc phạm, sẽ bị đưa lên toà án quân sự."
"Cố ý xúc phạm? Ngươi thấy được?"
"Ta!" Phàn Diệp nghẹn đỏ mặt. "Ngài là, ngài dâm loạn!!"
"Tội danh này quá nặng." Viên Úc Thần gắp cho Sân Mộc khối thịt. "Hơn nữa, em ấy đã thành niên."
Sân Mộc bưng chén nhỏ cắn cắn đũa, nhìn hai người lưỡi thương môi kiếm tranh luận qua lại, Phàn Diệp gấp đến độ vò đầu bứt tai, biểu tình Viên Úc Thần vẫn bất biến như núi, như đem ngọn Ngũ Hành Sơn áp chết Phàn Diệp.
"Anh đừng khi dễ gã." Thấy Phàn Diệp bị khi dễ thảm, Sân Mộc nhịn không được thay Phàn Diệp bênh vực kẻ yếu. "Phàn Diệp rất đáng thương, lái xe cho anh, còn nấu cơm cho anh."
"Gã là cảnh vệ binh, hẳn là gã làm."
Sân Mộc nghi hoặc nhìn Viên Úc Thần khác thường, lại nhìn nhìn Phàn Diệp không phục, trong lòng tựa hồ hiện lên gì đó, nhịn không được thử tới gần Viên Úc Thần. "Anh đang chột dạ?"
Viên Úc Thần căng mặt. "Ta chột dạ cái gì?"
"Chột dạ cái gì bản thân tự hiểu." Phàn Diệp nhịn không được phun tào.
Viên Úc Thần giằng mạnh đũa, lạnh lùng nhìn Phàn Diệp. "Ăn xong rồi?"
Phàn Diệp đứng lên "Báo cáo, không có."
"Chịu đói!" Viên Úc Thần sinh khí. "Đi ra ngoài co giãn gân cốt."
"Vâng!" Đứng thẳng, cúi chào, xoay người chạy ra ngoài.
Sân Mộc lắc đầu "Người trẻ tuổi a, rất có thể lực."
Không gian giữa hai người lại trở nên trầm mặc, Viên Úc Thần ngẩng đầu mấy lần nhìn Sân Mộc, Sân Mộc xem như không thấy buồn đầu dùng cơm.
Cũng không biết qua bao lâu, dường như Viên Úc Thần có chút không chiu được, nghiêm túc buông chén đũa kiên định bảo đảm với Sân Mộc. "Về sau ta sẽ không uống rượu nữa."
"Không, anh có thể uống." Sân Mộc nghiêng đầu nhìn Viên Úc Thần, cười nói. "Ta thích dáng vẻ khi anh uống rượu xong, rất đáng yêu."
Vẻ mặt Viên Úc Thần cứng đờ, nụ cười Sân Mộc càng phóng đại. "Hơn nữa ta phát hiện, anh uống rượu xong thì sẽ không nói dối."
"Ăn cơm." Viên Úc Thần âm trầm đánh gãy lời nói Sân Mộc, cúi đầu tiếp tục dùng cơm. Trong lòng lại cảnh cáo chính mình, sau này sống chết cũng không được tiếp tục uống rượu.
Khóe mắt Sân Mộc liếc qua Viên Úc Thần, trong lòng ngăn không được trộm vui vẻ.
Cơm nước xong, Sân Mộc đem phần cơm giữ lại cho Phàn Diệp trộm giấu đi, Viên Úc Thần biết rõ lại vờ như không nhìn thấy.
"Thu dọn đồ vật chiều nay sẽ trở về." Viên Úc Thần trên lầu đi xuống nói với Sân Mộc.
Sân Mộc uể oải ngã vào sô pha ăn vạ không chịu dậy, Viên Úc Thần đi qua kéo người "Giữa trưa ngày mai về đến nhà, hôm sau là phải đến trường."
"Ta không muốn đi học!" Sân Mộc ủy khuất mếu máo.
"Kia không có khả năng." Quyết đoán cự tuyệt Sân Mộc "làm nũng", khôngchút lưu tình bác bỏ Sân Mộc chống án.
"Chín năm giáo dục bắt buộc, một vạn năm trước ta cũng đã tốt nghiệp."
"Chứng nhận tư cách tốt nghiệp đâu?" Viên Úc Thần duỗi tay.
Tràn đầy cừu hận trừng bàn tay Viên Úc Thần, Sân Mộc ôm eo Viên Úc Thần giả khóc. "Văn bằng
(bằng tốt nghiệp) đáng giận, vì cái gì đã qua một vạn năm, địa cầu này cũng không chịu thay đổi."
Buồn cười vỗ vỗ đầu nhỏ Sân Mộc "Hảo hảo học, chuẩn bị cho tinh tế săn thú, có thể được tốt nghiệp trước."
"Kia cũng phải học xong trên năm hai."
"Chờ em tốt nghiệp xong năm nhất, ta mang em đến Cửu Quân rèn luyện."
Sân Mộc bĩu môi "Ta không cần, ta muốn đi làm lính đánh thuê, dị năng của ta vẫn luôn trì trệ không tiến."
"Ta mang em đi làm nhiệm vụ thực chiến."
"Thật!?"
"Thật." Viên Úc Thần xoa mặt Sân Mộc. "Nhưng tiền đề là kiểm tra tốt nghiệp năm nhất phải lấy được thành tích tốt, ta nhớ rõ em thi viết rất kém."
Nhớ lại các loại khảo hạch như quỷ vẽ bùa kia, Sân Mộc lại lần nữa tuyệt vọng. "Thúc, bảo bảo làm không được a ~~"
Viên Úc Thần buồn cười "Đừng gọi bậy, nhanh đi thu xếp đồ đạc, hôm qua Cảnh Trạch gửi tới tin nói nhớ em, còn nói chờ em trở về sẽ cho em một kinh hỉ."
"Hài tử vất vả nhiều rồi." Sân Mộc thâm cừu đại hận buông eo Viên Úc Thần, uể oải lên lầu.
Viên Úc Thần lắc đầu bật cười, bản thân cũng là hài tử, lại cố tình muốn giả dáng đại nhân.
"Viên Úc Thần!" Sân Mộc lên tới lầu lại dường như nhớ tới điều gì, đột nhiên xoay người gọi Viên Úc Thần phía dưới. "Phàn Diệp nói anh dâm loạn là có ý gì?"
"......" Viên Úc Thần
Phàn Diệp vừa mới vào cửa trực tiếp đụng phải lửa giận của Viên Úc Thần. "Phàn Diệp, huấn luyện tiếp tục tăng gấp đôi!!"
Phàn Diệp ngu muội. "......" Đây là vì sao?
Sân Mộc lén lút trốn đi.
"Hình như hắn lại nói sai cái gì."