*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trác Kỳ Bảo dựa theo Sân Mộc phân phó lặng lẽ rời khỏi hội trường, tìm một chỗ không người gửi tin tức cho Trác Nghĩa Hoành. Nhìn vào tòa lầu KM trống rỗng, Trác Kỳ Bảo không biết vì sao chỉ cảm thấy sống lưng đều phát lạnh.
Không rõ vì sao Sân Mộc lại gọi mình đi, nhưng Trác Kỳ Bảo biết rằng, Sân Mộc đối với mình rất tốt, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại đến mình.
Xa xa trông thấy Trác Nghĩa Hoành đi về hướng bên này, Trác Kỳ Bảo nhớ đến ánh mắt chần chờ lúc Sân Mộc rời đi, trong đầu chợt lóe, trực tiếp nhũng chân ngồi bệch xuống đất.
"Bảo Nhi?" Trác Nghĩa Hoành bước nhanh đến cạnh Trác Kỳ Bảo ngồi xổm xuống, khẩn trương nhìn dáng vẻ khó chịu của Trác Kỳ Bảo.
"Cha, con đau." Trác Kỳ Bảo che ngực kêu khóc.
"Đừng sợ, ta gọi lính y tế đến đây." Trác Nghĩa Hoành luống cuống tay chân trấn an Trác Kỳ Bảo, xoay người chuẩn bị phân phó người phía sau.
Trác Kỳ Bảo ôm chặt Trác Nghĩa Hoành, khóc càng thê thảm. "Cha, ta đau, đau......"
Thấy sắc mặt Trác Kỳ Bảo trắng bệch không giống làm bộ, Trác Nghĩa Hoành càng thêm hoảng hốt.
"Cha, có phải hay không con sẽ chết."
"Nói bậy!" Trác Nghĩa Hoành xanh mặt, hiển nhiên bị Trác Kỳ Bảo dọa. "Cha mang ngươi đi bệnh viện, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì."
Trác Nghĩa Hoành ôm Trác Kỳ Bảo lên, xoay người phân phó nhân viên đi theo xử lý chuyện còn lại, tiếp đó ôm Trác Kỳ Bảo chạy ra khỏi tòa nhà.
Trác Kỳ Bảo đem mặt chôn vào lồng ngực Trác Nghĩa Hoành khóc lớn, trong mắt hiện lên ý cười sau khi thực hiện được gian kế.
Sân Mộc đi đến một nơi trống trải trong tòa nhà, một đường tìm theo mùi thối. Người máy bảo an và quân nhân đa số đều được điều đi bảo vệ hội trường, cho nên lưu tại trong tòa nhà cũng không nhiều.
Sân Mộc lên lầu hai, ngón tay quẹt qua chất lỏng dưới góc tường, mùi tanh hôi khiến nét mặt Sân Mộc lạnh xuống. Tang thi đã hoàn toàn biến dị, có thể bắt đầu săn nhân loại.
Trên lầu đột nhiên truyền đến âm thanh va đập, Sân Mộc nhanh chóng ngẩng đầu đứng dậy, chỉ thấy một bóng đen lóe qua. Sân Mộc phóng người đuổi theo, nhảy qua các tầng lầu, đuổi theo bóng đen không bỏ.
Trước sau đuổi tới lầu sáu, Sân Mộc mất tung tích biến dị tang thi ở chỗ ngoặt hành lang. Sân Mộc đi trên hành lang không một bóng người, nghe tiếng ma xát dưới chân, nhạy bén cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Tang thi tốc độ có trí tuệ, lần đầu biến dị đã có đẳng cấp như vậy, nguồn virus ít nhất không thua tang thi hoàng hắn, rốt cuộc là ai lây nhiễm nam nhân kia.
Lúc Trọng Lân chạy đến vị trí Viên Úc Thần, Viên Úc Thần đang phân phó kế hoạch tác chiến với đội đặc chiến, chuẩn bị khi trời tối bất ngờ đánh vào khu quân địch.
"Trọng thượng tá, không phải ngươi đợi lệnh ở bộ chỉ huy sao?" Tề Lăng Mạt nghi hoặc.
"Nguyên soái, đã xảy ra chuyện." Trọng Lân bất chấp đang suyễn khí, nhanh chóng chạy tới chỗ Viên Úc Thần đưa quang não qua.
Viên Úc Thần mở quang não, nhìn thấy tin nhắn Sân Mộc lưu lại sắc mặt lập tức đại biến. Trọng Lân tự trách "Là ta sai, ta hẳn phải nên kết nối."
Viên Úc Thần lạnh mặt liên lạc với Sân Mộc, chính là lại không có ai trả lời. Trái tim Viên Úc Thần lặng đi một chút, y hiểu Sân Mộc, nếu không phải đại sự gì lớn, Sân Mộc tuyệt đối sẽ không phát ra tin tức cầu cứu. Hơn nữa trừ bỏ hai chữ "cứu mạng", trong tin nhắn Sân Mộc vẫn không có lưu lại đôi lời giải thích, có thể thấy được sự tình khẩn cấp làm hắn không thể nói rõ chân tướng.
Vẫn luôn chú ý đến biểu tình Viên Úc Thần, Phàn Diệp suy đoán. "Nguyên soái, là Sân thiếu?"
"Hủy bỏ kế hoạch đánh bất ngờ, rút về trung tâm chỉ huy!" Viên Úc Thần lạnh lùng ra lệnh, xoay người nhanh chóng rời đi.
Đội đặc chiến hai mặt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng cảm thấy đáng tiếc, nhưng vẫn phục tùng mệnh lệnh, lần lượt rút lui về phía sau quân địch.
Sân Mộc ngưng thần nín thở đi trên bậc thang, mùi thối bắt đầu tăng dần trong không khí, Sân Mộc liền biết biến dị tang thi đang ở xung quanh.
Đối với kết nối truyền đến từ quang não trong túi làm như không thấy, thẳng đến khi giọng nói lạnh băng của Viên Úc Thần vang lên trong tầng lầu trống trải. "Tiểu Mộc, em ở đâu?"
Biết Viên Úc Thần lại cưỡng chế liên lạc với quang não của hắn, Sân Mộc bất đắc dĩ móc quang não ra, nhìn người mặc đồ tác chiến như đang ở dã ngoại nói "Anh yên lặng một chút."
Bên kia Viên Úc Thần vài lần liên lạc không thấy Sân Mộc trả lại, trong lòng càng thêm bất an, liền tiếp tục cưỡng chế liên lạc với quang não Sân Mộc thêm lần nữa, chờ đến khi thấy được Sân Mộc bình yên vô sự, Viên Úc Thần mới thoáng thở nhẹ, đang định hỏi xem xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy đằng sau Sân Mộc có một mặt người tróc da đang từ từ tới gần.
"Tiểu Mộc cẩn thận!!"
Phát hiện mùi tanh hôi từ sau đến gần, Sân Mộc theo phản xạ cong eo về sau, cổ tay bị biến dị tang thi bắt được, da tróc thịt bong làm Sân Mộc đau đớn thả lỏng tay, quang não từ trên tay rơi xuống lầu.
Trơ mắt nhìn quang não rơi xuống lầu, Sân Mộc chưa kịp đi nhặt, biến dị tang thi đã lần nữa đánh tới.
Sân Mộc vừa tránh né vừa đánh giá tang thi này, làn da hư thối, gân xanh bạo phát, da mặt nứt nẻ huyết nhục mơ hồ, hàm răng sắc nhọn tiết ra máu loãng tanh hôi. Tuy rằng bởi vì biến dị mà hoàn toàn thay đổi, nhưng tây trang màu đen trên người có thể làm Sân Mộc xác định được thân phận của nó.
Nhảy nhót giữa các tầng lầu tránh né biến dị tang thi đang đuổi bắt, vết thương trên cổ tay đã bắt đầu khép lại, Sân Mộc giơ tay trái, móng tay mơ hồ nổi lên dấu hiệu.
Hung ác nhìn chằm chằm biến dị tang thi, huyết sắc lưu chuyển trong mắt Sân Mộc, thả người đối diện cùng tang thi, nghiêng người tránh thoát móng vuốt bén nhọn của tang thi, Sân Mộc dùng tay chế trụ bả vai tang thi, cả da lẫn thịt đều vỡ vụn bóc xuống.
Tang thi gào rống dữ tợn, lần nữa nổi điên đánh tới Sân Mộc, chỉ để lại mấy cái tàn ảnh nhanh như chớp. Sân Mộc cẩn thận phân biệt tung tích hành động của tang thi, lưỡi dao gió tạo thành một lớp bảo vệ xung quanh cơ thể.
Tang thi đột nhiên xuất hiện phía sau Sân Mộc, dương tay hung hăng đánh vào gáy Sân Mộc, lá chắn gió ngăn trở động tác tang thi, Sân Mộc thao túng lưỡi dao gió dập nát một cánh tay tang thi.
Tang thi quăng ngã ra sau mấy mét, đang lúc muốn bò dậy công kích lần nữa, lôi điện từ trên trời giáng xuống đánh vào người tang thi, cùng lúc đó Sân Mộc cuốn lên lưỡi dao gió, huyết nhục lập tức bay tung tóe.
Giải quyết xong biến dị tang thi, Sân Mộc xoay người nhìn Tiêu Lâm Du đang vội vàng chạy tới. Đuổi tới bên người Sân Mộc, Tiêu Lâm Du trên dưới kiểm tra Sân Mộc. "Bị thương không?"
Lặng lẽ đem cổ tay đã đóng vảy đút vào túi, Sân Mộc lắc đầu "Không có, ngươi như thế nào lại ở đây."
Tiêu Lâm Du há mồm muốn nói lại thôi, y có thể nói là nhìn thấy Sân Mộc đi ra, mình cũng theo đến đây sao?
"Nơi này vì sao lại có dị thể?" Tiêu Lâm Du nhìn đống thịt nát trên mặt đất, sắc mặt có chút không tốt.
Không để ý Tiêu Lâm Du nói sang chuyện khác, nghĩ đến quang não, Sân Mộc lật người qua bậc thang từ tầng năm nhảy xuống.
Lại nói đến Viên Úc Thần, nhìn thấy dị thể phía sau Sân Mộc liền vội vàng nhắc nhở, tiếp theo hình ảnh Sân Mộc bên kia như trời đất quay cuồng, cuối cùng ngừng lại ở một chỗ trống trong tòa nhà.
Sân Mộc nhảy xuống lầu một nhặt quang não dưới đất lên, thấy Viên Úc Thần vẫn còn đó, trong lòng vì quang não chống rơi mà cho một cái tán thưởng.
"Em đang ở đâu!" Viên Úc Thần dường như đã ngồi trên phi hành khí, cau mày nhìn vết máu lưu trên cổ áo Sân Mộc.
"Tòa nhà KM, vừa phát hiện có biến dị tang thi, bất quá đã bị ta tiêu diệt." Sân Mộc đắc ý dào dạt tranh công.
Không chờ Viên Úc Thần đáp lời, đột nhiên một tiếng vang lớn, Sân Mộc bị ảnh hưởng mạnh mẽ từ phía sau ném đi, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Sân Mộc giãy giụa bò dậy, kinh ngạc nhìn vụ nổ còn chưa ngừng trong tòa nhà đằng sau, ánh lửa bốc đến tận trời. Tiếng cảnh báo, tiếng kêu thảm thiết một mảnh, hơn mười thi thú dị biến mặt người thân thú từ xung quanh bò đến, đem Sân Mộc vây quanh giữa tòa nhà.
"Tiểu Mộc, chạy mau!" Viên Úc Thần đứng lên, đen mặt rống giận. "Tìm một chỗ trốn đi, ta rất nhanh liền đến"
"Sân Mộc!" Tiêu Lâm Du chạy tới.
"Rống!!" Một con thi thú lấy tốc độ nhanh đến khủng bố lao về phía Tiêu Lâm Du, trong cái miệng rộng như bồn máu là răng nanh khiến người sợ hãi. Tiêu Lâm Du hóa lôi điện thành kiếm chém về phía đầu thi thú, thi thú quỷ dị vặn vẹo thân mình né tránh, một kích không thành, thi thú đã gần ngay trước mắt.
Mắt thấy Tiêu Lâm Du trốn không thoát, Sân Mộc không dám tiếp tục trì trệ, trực tiếp đóng quang não lao tới chỗ Tiêu Lâm Du. "Tiêu Lâm Du ngồi xổm xuống!"
"Tiểu Mộc!" Viên Úc Thần.
Viên Úc Thần lạnh băng đứng trên phi hành khí, hung hiểm trong tòa nhà vừa rồi y có thấy, Tiểu Mộc dù có lợi hại thì e rằng cũng khó bảo vệ bản thân chu toàn.
Hôm nay tòa nhà KM có triển lãm văn hóa cổ y biết, triển lãm lần này đều là mời quan chức quân chính quan trọng, một khi xảy ra chuyện gì, Lam Á tinh tất sẽ đại loạn. Tòa nhà KM bị tấn công, không cần nghĩ cũng biết hung thủ có mục đích gì. Chính là vì sao Sân Mộc lại có thư mời?
"Trọng Lân!" Viên Úc Thần liên lạc với Trọng Lân. "Tòa KM bị khủng bố tập kích, tập kết Cửu Quân còn lưu lại đến chi viện, lính đang diễn tập vứt bỏ trang bị dư thừa, toàn bộ quay về đuổi theo!"
"Rõ!!"
Sân Mộc hóa gió thành một đường, ngay khi thi thú sắp cắn đứt cổ Tiêu Lâm Du liền chế trụ cơ thể nó, dùng sức kéo thi thú về, Sân Mộc tung người đuổi tới, chân dùng sức đem thi thú đá xuống đất, ở thời điểm thi thú giãy giụa muốn dậy thì nâng quyền nện lên đỉnh đầu nó, đầu lâu lập tức bị vỡ vụn, dịch não văng khắp nơi.
Sân Mộc kéo Tiêu Lâm Du lui về phía sau, thần sắc nghiêm túc nhìn thi thú vây quanh bốn phía đang đi tới, hơn mười thi thú trung bình cũng là cấp S, nhưng loại thi thú này rất hung ác và khó nắm bắt, đối mặt với cả đàn chỉ có thể chịu thiệt.
"Chạy!" Sân Mộc bắt lấy Tiêu Lâm Du xoay người chạy lên lầu trên, hơn mười con thi thú đuổi theo không bỏ.
Bên trong tòa nhà bị nổ mạnh thương vong vô số, lửa lớn phong các lối ra, thi thú càng đem mấy nhân loại may mắn còn sống vây chết.
Người máy bảo an đứng trước thi thú căn bản không thể phản kháng, thủ vệ quân nhân cũng thương vong thảm trọng, trong lúc nhất thời tòa nhà KM đã trở thành địa ngục nhân gian, Liên Bang báo động bậc 1, bắt đầu thực thi kế hoạch giải cứu.
Sân Mộc và Tiêu Lâm Du hợp tác đuổi giết hai con thi thú, Sân Mộc mang Tiêu Lâm Du vào phòng trên lầu hai.
Tiêu Lâm Du dựa vào vách tường ngồi xuống, hơi thở hơi suyễn. "Sao ngươi lại có thẻ phòng?"
"Ôn Hạo cho ta." Sân Mộc tùy ý đem thẻ phòng ném sang một bên, nương theo bóng tối kiểm tra phòng.
Phòng đột nhiên sángđèn, Tiêu Lâm Du lập tức đứng dậy phòng thủ. Ôn Hạo từ trong phòng tắm đi ra, nhìn hai người xông vào cũng không có ngạc nhiên.
"Hạo ca." Tiêu Lâm Du bỏ xuống phòng bị chào hỏi.
Ôn Hạo buộc lại mái tóc đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, nhìn một thân đầy máu của hai người khẽ cau mày. "Bị thương?"
"Không có, đều là máu dị thể."
"Đừng để bị thương, những quái vật đó đều là thể mang virus."
"Triển lãm lần này không phải đều có tuần tra nghiêm mật sao? Như thế nào lại có nhiều quái vật trà trộn vào như vậy." Tiêu Lâm Du nhíu mày nói.
"Dị năng giả không gian." Sân Mộc suy tư nói. "Có dị năng giả không gian mang thi thú trà trộn vào."
"Dị năng giả không gian không thể mang theo vật có sinh mệnh."
"Những quái vật đó vốn không phải vật có sinh mệnh." Ôn Hạo nói. "Hơn nữa căn cứ vào lịch sử ghi lại, xác thật là không gian sinh mệnh có tồn tại, bất quá đến nay còn chưa phát hiện ra nó."
"Vì sao ngươi lại ở đây?" Sân Mộc kỳ quái hỏi.
"Ở phòng nghỉ ngơi, sau đó nghe được hỗn loạn bên ngoài." Ôn Hạo giải thích.
Sân Mộc gật đầu "Thật may mắn."
Bây giờ Sân Mộc gần như đã có thể kết luận, có "người" giống với hắn lẫn vào tòa KM, lợi dụng không gian sinh mệnh mang đám thi thú đó tiến vào, khủng bố tập kích tòa nhà KM.
Thế nhưng, rốt cuộc là ai? Vì sao lại làm như vậy?
Đang lúc Sân Mộc đau khổ suy tư, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, tiếng đập mạnh mẽ truyền đến bên ngoài cánh cửa.
Sân Mộc nhanh chóng đứng lên, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đang chuyển động, hai tay chậm rãi siết chặt.
==================
Tuần sau mình bắt đầu đăng bộ "Tinh tế âm nhạc đại sư" trên wordpress. Ai có dùng thì follow mình trên đó xem truyện nha 😊 👇
https://iamchip779com.wordpress.com
Cảm ơn mọi người!!!