Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 91: Tranh giành sân huấn luyện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trọng Lân đứng dậy thu dọn đồ đạc, mặt vô biểu cảm một bộ dáng việc công xử theo phép công "Bổ túc ngày hôm nay kết thúc, ngày mai ta lại đến."

Sân Mộc ngã vào sô pha hữu khí vô lực "Ta không muốn học nữa."

"Nhưng ngươi muốn tốt nghiệp." Trọng Lân lấy máy tính đem số liệu tính toán cho Sân Mộc xem. "Dựa theo nền tảng hiện tại của ngươi, điểm thi cuối khóa của ngươi sẽ có 91,5% không thông qua."

"Không phải còn 8.5% sao?"

"Giảm đi 3% bất ngờ ngoài ý muốn, năng lực thông qua kỳ thi của ngươi là 5.5%."

"Bất ngờ ngoài ý muốn?"

Trọng Lân bình tĩnh lui về phía sau "Trời sập đất lún nổ mạnh, hoặc 30% thí sinh từ bỏ kỳ thi."

"Tiện nhân!" Sân Mộc nện cái gối qua.

Trọng Lân nghiêng người né tránh "Mỗi ngày học bổ túc 4 giờ, đây là nguyên soái an bài cho ngươi, ta sẽ tới học viện tìm ngươi đúng giờ."

"Thành tích học của ngươi rất tốt sao?" Sân Mộc không phục.

"Cần ta lấy phiếu điểm cho ngươi kiểm tra không?" Trọng Lân nói. "Năm đầu là nền tảng."

"Khóa thực tiễn ta rất xuất sắc."

"Nhưng ngươi không thể lấy được chứng chỉ tốt nghiệp." Trọng Lân để bài tập lại cho Sân Mộc. "Khóa lý luận cũng rất quan trọng."

"Ta muốn trả thù xã hội!"

"Có thể, nhưng ngươi vẫn phải khảo thí."

"......" Sân Mộc. "Khối băng, ta cũng rất chán ghét ngươi."

Trọng Lân thu thập xong đồ vật chuẩn bị rời đi "Người quen biết ta 80% đều sẽ nghĩ giống ngươi, vì vậy giám định của ngươi vẫn bình thường."

"Lăn!!"

"Hảo hảo đọc sách, ngày mai ta kiểm tra." Trọng Lân nói xong xoay người rời khỏi phòng.

Sân Mộc buồn đầu ngã vào sô pha rầm rì "Vì cái gì đã tận thế mà vẫn còn địa phương đáng ghét như trường học tồn tại!!"

Phòng học học viện.

Sân Mộc ghé vào mặt bàn xem bài tập Trọng Lân để lại, thuật ngữ chuyên nghiệp khó đọc, công thức làm người hoa cả mắt, Sân Mộc hận muốn cào hai móng vuốt.

"Sân Mộc!" Trác Kỳ Bảo chạy tới nói chuyện cùng Sân Mộc. "Nghe nói đoàn biểu diễn đã tới rồi."

"Cần ta đi nghênh đón sao?" Sân Mộc sắc mặt không tốt.

"Không cần."

Sân Mộc đá Trác Kỳ Bảo ra "Vậy ngươi tới đây vô nghĩa cái gì, đừng quấy rầy ta đầu treo lương chùi chích cổ*."

*Đầu treo lương chùi chích cổ: Đầu treo xà nhà, dùi đâm đùi. Như lầy nè quý dị:))))



"Đó là nữ ca sĩ nổi tiếng Nhã Phỉ, thần tượng của rất nhiều người."

"Cất tiếng hát có thể KO địch nhân sao? Khi giao chiến ngươi lên đài khuếch âm khí và nhảy múa như trong quảng trường."

Trác Kỳ Bảo kỳ quái nhìn Sân Mộc "Sân Mộc ngươi gần đây hỏa khí quá nặng a."

Trác Kỳ Bảo dính như kẹo mạch nha làm Sân Mộc ngứa tay, trong lớp đã có rất nhiều viện sinh trộm cười, thật sâu bội phục Trác Kỳ Bảo vô lại.

Sân Mộc buông máy tính nhìn chằm chằm Trác Kỳ Bảo "Ý nghĩa của thần tượng chính là nàng đứng trên đài ngươi đứng dưới đài, 10 người vỗ tay liền có 20 người đi theo hoan hô, khi vạn người nhìn vào một người thậm chí chính các ngươi cũng không biết lý do là gì."

"Loại thuật ngữ chuyên nghiệp này gọi là nước chảy bèo trôi, tên gọi tắt là trào lưu xã hội."

Trác Kỳ Bảo ngây thơ lắc đầu "Nghe không hiểu."

Sân Mộc đỡ trán "Ca hát ta cũng có thể, ta không cần phải đi sùng bái nhân loại có thuộc tính chiến đấu giống ta."

"Sân Mộc có thể hát?" Trác Kỳ Bảo kinh ngạc.

"Soeasy.(quá dễ)" Sân Mộc ho khan một tiếng tạo tư thế, đồng học trong lớp sôi nổi buông bài tập trong tay quay đầu lại.

"Ngao ô......" Nhạc kịch Ý chính thống, cường điệu chuẩn cmnr.

"......" Trác Kỳ Bảo

"......" Viện sinh trong lớp.

Phạm vi 20 mét bị ca kịch tai hại của Sân Mộc không mọc nổi cỏ, một khúc hát cao [Đêm Nay Không Ai Ngủ], Sân Mộc tâm trạng thoải mái rời khỏi phòng học.

"Sân Mộc." Bách An Ngưng vội vàng đuổi tới, sắc mặt ngưng trọng nhìn Sân Mộc hơi nhíu mày.

Sân Mộc dừng bước chờ Bách An Ngưng đi đến. "Chuyện gì?"

Bách An Ngưng muốn nói lại thôi, biểu tình có chút khó xử "Ngươi đến sân huấn luyện xem đi, viện sinh tân khóa cùng năm hai nháo lên, Long Vũ bên kia căn bản không ngăn được."

Sân Mộc nghĩ nghĩ rồi bảo Bách An Ngưng dẫn đường. "Nguyên nhân là gì."

"Vì tranh quyền sử dụng sân huấn luyện, hai bên đều cương không chịu lui, cứ như vậy nhất định sẽ kinh động đến viện trưởng."

"Sân huấn luyện trong học viện nhiều như vậy, chỗ này chôn vàng sao? Như thế nào đều hiếm lạ như vậy."

"Học viện có quy định các buổi huấn luyện viện sinh các khóa phân ranh giới sử dụng, khu huấn luyện chung thì có 3 chỗ. Hôm nay bài huấn luyện của học viện đã xong, không có chỗ đi đều đến nơi dùng chung, kết quả hai bên đụng nhau liền nháo lên."

Sân Mộc cười nhạo một tiếng "Này thì dễ thôi, hai nhóm người tổ chức thành đoàn đấu với nhau, ai tồn tại cuối cùng sân huấn luyện thuộc về người đó."

Biết Sân Mộc xử lý tình huống sấm rền gió cuốn, cho tới nay viện sinh năm nhất có mâu thuẫn gì vẫn luôn là Long Vũ giải quyết, lần này thật sự nháo đến lợi hại, bằng không Bách An Ngưng cũng không dám tìm đến Sân Mộc.

"Ngươi đi qua nói thì tốt hơn, trước đừng động thủ." Bách An Ngưng thử để Sân Mộc tiêm ngừa dự phòng trước.

Sân Mộc liếc nhìn Bách An Ngưng cười "Ngươi còn sợ ta ăn thịt bọn họ?"

Sân Mộc đi theo Bách An Ngưng đến sân huấn luyện, xa xa nhìn thấy trong ngoài tầng ba vây quanh không ít người, hai nhóm người tranh chấp xô đẩy trong sân huấn luyện, Long Vũ đứng bên cạnh đã không thể làm gì.

Bách An Ngưng định đi mở đường thì bị Sân Mộc ngăn lại, Sân Mộc nhìn hai nhóm người khai hỏa. "Chờ đánh chết trực tiếp qua nhặt xác."

"Sân Mộc!" Bách An Ngưng nóng nảy.

Sân Mộc ôm tay bất động như núi, mắt thấy hai nhóm người thật muốn đánh nhau, Bách An Ngưng bất chấp tiến lên hai bước la lớn "Dừng tay! Sân Mộc tới!!"

Tiếng Bách An Ngưng không tính là lớn, bất quá một ít người nghe thấy liền yên tĩnh lại, những người bên cạnh thấy người không hô cũng đều ngừng theo, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía Sân Mộc bên này.

Sân Mộc liếc nhìn Bách An Ngưng rồi đi đến sân huấn luyện, viện sinh xem náo nhiệt tự động tránh ra một đường. "Tiếp tục đánh, ta đang chờ để giúp các vị anh hùng hảo hán nhặt xác."

"Đoàn trưởng!" Viện sinh tân khóa thấy Sân Mộc đã tới, không cầm được ủy khuất.

Sân Mộc gọi Long Vũ lại "Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Năm nhất xin quyền sử dụng, năm hai theo sát đến muốn chiếm đất." Long Vũ đơn giản làm sáng tỏ, có thể thấy được cũng thật sự sinh khí.

Sân Mộc hiểu rõ gật đầu, xoay người nhìn về phía viện sinh năm hai, viện sinh năm hai tự thấy đuối lý, rồi lại cảm thấy lúc này rời đi thật quá mất mặt. "Chúng ta là năm hai, huấn luyện quan trọng hơn các ngươi, các ngươi nên đem sân nhường cho chúng ta."

"Đoàn trưởng!" Năm nhất không phục. "Ngày mai chúng ta có khảo hạch, đặc biệt xin huấn luyện viên quyền sử dụng ba ngày ở sân huấn luyện khu T, bọn họ dựa vào cái gì mà chiếm lấy."

Sân Mộc ý vị thâm trường nhìn viện sinh năm hai, bắt đầu kéo ống tay áo lên "Ta nói rồi, trừ phi viện sinh tân khóa tự mình tìm đường chết, nếu không bất cứ kẻ nào dám ức hiếp viện sinh năm nhất, đó là làm rơi mặt mũi Sân Mộc ta."

"Sân Mộc!" Viện sinh năm hai đề phòng lui về phía sau. "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lợi hại thì có thể muốn làm gì thì làm, học viện có quy định cấm viện sinh nội chiến!"

"Đã lâu không ai nói quy củ với ta." Sân Mộc điểm điểm chân vào mặt đất. "Nhưng các ngươi phải hiểu rõ, hiện tại cái sân huấn luyện này là địa bàn của chúng ta, mà các ngươi là người xâm nhập."

"Nội chiến trong học viện, đều muốn bị xử phạt sao?" Một tiếng quát bảo ngưng lại, Tiêu Lâm Du, Trọng Tử Vũ, Viên Doãn Ca đều tới.

"Đoàn trưởng!" Thấy Viên Doãn Ca đã đến, viện sinh năm hai như thấy được tâm phúc, mà năm nhất lại bắt đầu lo sợ bất an, cúi đầu lùi bước.

Sân Mộc hơi nheo mắt, lưỡi dao gió ngang trời đánh xuống, tách một rãnh ngang giữa hai bên nhân mã. "Hôm nay ai tới đều không cần bàn nữa!!"

Sân Mộc đột nhiên phát hỏa làm không ít người kinh ngạc, huống chi Sân Mộc đây rõ ràng là người mặt lớn hơn cả 3 đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn khác, toàn bộ sân huấn luyện đều lập tức trở nên im lặng.

Tiêu Lâm Du tư lịch già nhất bước lên trước, tầm mắt nhìn một vòng rồi dừng trên người Long Vũ "Đem sự tình nói rõ."

Long Vũ nhìn Sân Mộc, đâu vào đấy đem sự tình nói ra, đúng như sự thật không thêm mắm dặm muối bất cứ chuyện gì.

Nghe Long Vũ giải thích xong mày Tiêu Lâm Du hơi nhăn lại, Trọng Tử Vũ nhìn viện sinh tân khóa phía sau Sân Mộc nói "Một việc nhỏ như vậy còn phải để đoàn trưởng các ngươi xuất đầu, xem các ngươi đem đoàn trưởng chọc tức đi."

Sân Mộc nhìn thẳng viện sinh năm hai phía sau Viên Doãn Ca, khí thế hùng hổ doạ người. "Hôm nay nếu không làm theo quy tắc của ta, có hai đường cho các ngươi lựa chọn, phế bỏ các ngươi ta rời khỏi học viện, sau khi ta rời khỏi học viện sẽ giết các ngươi."

"Ngươi đây là hù dọa bọn họ hay là uy hiếp ta?" Viên Doãn Ca nhìn Sân Mộc nói.

"Địa bàn của ta có quy tắc của ta, dám phá vỡ quy tắc của ta, đương nhiên phải gánh vác hậu quả của ta."

"Đừng khẩn trương." Trọng Tử Vũ duỗi tay đặt trên vai Sân Mộc. "Tuy rằng chúng ta cùng Doãn ca quan hệ rất tốt, nhưng cũng sẽ không mù quáng oan uổng người."

"Doãn ca, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy." Tiêu Lâm Du nhìn về phía Viên Doãn Ca. "Người của ngươi cũng không có phản bác."

Viên Doãn Ca quay đầu, viện sinh năm hai lũ lượt cúi đầu né tránh tầm mắt Viên Doãn Ca, Viên Doãn Ca lạnh giọng nói "Xin lỗi!!"

Cảm giác được trong giọng nói của Viên Doãn Ca đè nén phẫn nộ, chẳng màng trong lòng không cam lòng cũng không dám lại nói thêm gì, mấy người chỉ có thể thấp giọng nhận lỗi. "Thật xin lỗi."

Viên Doãn Ca xoay người nhìn Sân Mộc "Sân Mộc, cho ta chút mặt mũi, những người này ta sẽ xử phạt."

"Đừng nóng giận." Tiêu Lâm Du nói. "Cùng đi ăn cơm."

Lệ khí trong mắt Sân Mộc dần dần liễm đi, xoay người nhìn về phía viện sinh tân khóa đằng sau nói "Ta vẫn là câu nói kia, trừ bỏ tự mình tìm đường chết, cũng đừng để người đập địa bàn."

"Vâng!!" Eo thẳng đứng cứng đờ đáp.

"Đi thôi đi thôi." Trọng Tử Vũ kéo Sân Mộc rời đi. "Tất cả đừng vây quanh ở đây, đi học đi!"

Tiêu Lâm Du bảo Viên Doãn Ca đuổi theo "Chúng ta tới không đúng thời điểm, khó trách hắn phát hỏa."

"Ngươi đang vì hắn nói chuyện?"

"Đều là đồng học, đừng để trong lòng."

"Yên tâm đi, ta không thể nhớ thù với hắn, cũng giống như dung túng Viên Cảnh Trạch." Lưu lại một câu không rõ ràng, Viên Doãn Ca đuổi kịp tốc độ Trọng Tử Vũ.

Trên đài quan khán, nữ nhân váy dài màu lam đem trò khôi hài trên sân huấn luyện thu hết vào mắt, khuôn mặt xinh đẹp mang theo suy nghĩ khiến người nắm bắt được.

"Nhã Phỉ tiểu thư, chúng ta trở về đi." Quản gia trí năng bên cạnh nhắc nhở.

Nữ nhân không tự giác cuộn lấy tóc dài màu vàng, âm thanh ôn nhu như những nốt nhạc được hợp bởi nhạc cụ. "Những người đó là ai?"

Quản gia mở bảng điều tra trên màn hình giả lập, một lát sau nói "Bốn người kia là đoàn trưởng Hộ Vệ Đoàn của học viện."

"Tiêu gia Tiêu Lâm Du, Viên gia Viên Doãn Ca ta biết, hai người còn lại thì sao?"

"Trọng Tử Vũ năm ba, Sân Mộc năm nhất."

"Sân Mộc." Nữ nhân suy tư. "Ta xem phát sóng trực tiếp của Liên Bang toàn quân diễn tập, là thiếu niên xuất chúng cực kỳ thông minh."

Hoa Vân Vụ trong học viện đã tàn, nữ nhân đứng trong gió hồi lâu rồi xoay người rời đi. "Lấy danh nghĩa của ta gửi đến một bó hoa."

"Vâng."

Là trùng hợp sao? Trên thế giới như thế nào sẽ có nhiều trùng hợp như vậy?

========================

Mọi người có muốn biết bài Sân Mộc hát không??? Đây ạ

https://youtu.be/3lieTCWE9pY

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.