Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 94: Tiêu Lâm Du rời trường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ôn Hạo đi vào phòng họp Viên Úc Thần, Viên Úc Thần vừa từ khu chỉ huy về đem áo khoác huấn luyện dã ngoại để sang một bên, ngồi xuống đối diện Ôn Hạo.

Ôn Hạo lấy ra tài liệu đưa cho Viên Úc Thần "Từ thiên thạch lấy ra thành phần kỳ lạ, hiện tại chưa có cách phân giải, ta xếp vào phân hiệu X1."

Viên Úc Thần cẩn thận xem báo cáo của Ôn Hạo, giữa mày hơi nhíu lại. Ôn Hạo tiếp tục nói "Loại thành phần này hoạt động nhanh, năng lực sinh sản mạnh, rất giống thể sinh mệnh hình công kích."

"Mau chóng thực nghiệm, phân giải tác dụng thành phần trong đó."

"Đã được chuẩn bị." Ôn Hạo thần sắc ngưng trọng, trong mắt có chút khẩn trương. "Bình quân giá trị an toàn của thể sinh mệnh thường là 4.6Y, mà thành phần hoạt động trong thiên thạch là 78Y, năng lực sinh sản 91Y, nếu thật là virus cảm nhiễm, này quả thực chính là thảm hoạ."

Viên Úc Thần đem tài liệu vừa xem xong hủy bỏ, biểu tình nghiêm túc nói "Tất cả tài liệu thực nghiệm không được lưu giữ, tiêu hủy toàn bộ sau khi đại não ghi nhớ."

"Ta biết, phần ngươi vừa tiêu hủy kia là phần cuối cùng." Trong lòng biết việc này quan trọng, Ôn Hạo cũng không nghĩ Viên Úc Thần là cố ý làm khó.

Viên Úc Thần suy tư một lát lại nói "Lưu trữ thiên thạch nên cẩn thận hơn."

"Loại thiên thạch này tuy hiện giờ không thường thấy, nhưng ở một góc tinh cầu khẳng định còn tích tụ, nếu virus phát ra ngoài, đối với tinh cầu mà nói là tai họa ngập đầu." Ôn Hạo nói.

"Ta sẽ phân phó người bí mật thu gom."

"Virus có năng lực sinh sản khủng bố, sợ là không dễ tiêu hủy."

Viên Úc Thần trầm mặc một lát, chần chờ nói "Ta đi đến địacầu cổ, đem thiên thạch phong bế trong hộp cách ly, tập trung hỏa lực oanh tạc."

"Độ nóng thể sinh mệnh bình thường chịu được là 122D, độ nóng X1 chịu được gấp gần 20 lần, hơn nữa hiện tại không có cách chứng minh độ nóng nào có thể giết chết virus truyền nhiễm."

"Này ngươi cần phải mau chóng nghiên cứu ra."

Ôn Hạo gật đầu "Ta nỗ lực."

Thông báo phân phối gia nhập huấn luyện quân đội của viện sinh năm tư đã có, dựa theo quy định viện sinh theo thứ tự được quân bộ phân bố tới đón.

Nhân viên được phân phối đến trung đoàn 255 có 73 người, 73 viện sinh đã sớm thu dọn hành lý chờ ở sân huấn luyện. Tiêu Lâm Du là đại ca của Hộ Vệ Đoàn, người tới tiễn tự nhiên sẽ không thiếu, Viên Doãn Ca cùng Trọng Tử Vũ đứng đầu năm hai năm ba, đương nhiên cũng qua.

Sân Mộc đứng trên bục quan sát bên ngoài đám đông, nhìn viện sinh mặc chế phục, Tiêu Lâm Du hăng hái khí phách, trong lòng cảm khái thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh. Chiến trường không như khu tác chiến mô phỏng của học viện, khi máu nhiễm hai tay, đối mặt với giết chóc mà lòng không hề gợn sóng, đằng sau thiếu niên ngây ngô, đó là nam nhân thành thục mà tang thương.

Tiêu Lâm Du nhìn thấy Sân Mộc liền vẫy tay, Sân Mộc xuống khỏi bục quan sát đi tới, đem lễ vật chuẩn bị từ trước đưa qua.

Tiêu Lâm Du mở hộp, có chút ngạc nhiên nhìn những viên kẹo đầy màu sắc rực rỡ, Sân Mộc nhặt 1 viên cho vào miệng hàm hồ nói "Lúc khó chịu liền ăn 1 viên, chờ ngươi ăn xong liền trưởng thành."

Đáy mắt Tiêu Lâm Du hiện lên ý cười, gật đầu đem hộp kẹo cất đi. "Cảm ơn ngươi."

"Quân khu có nhiều lão lính dày dạn, không cần nói đạo lý liền chọn bọn họ."

"Được." Cười gật đầu.

"Bị bắt nạt tàn nhẫn có thể nhẫn nhịn, ở sau lưng giết chết nó." Nghĩ nghĩ lại nói "Còn có, nếu thật sự hỗn không được liền không cần làm, làm lính đánh thuê, cũng có thể hỗn thổ phỉ, ngày nào đó dẫn chúng làm càn cướp người."

Tiêu Lâm Du cười, viện sinh nhập đội bên cạnh vốn đang khẩn trương cũng cười. "Sân Mộc học đệ yên tâm, chúng ta có thể chọn bọn họ ôm đoàn."

Sân Mộc chẹp chẹp miệng cảm thấy không đúng, cũng không có nghĩ lại. "Ngươi đi rồi địa bàn trong học viện thuộc về ta, không ai dám nháo sự."

Tiêu Lâm Du lắc đầu "Đây mới là mục đích của ngươi đi?"

"Ở trên còn có Viên Doãn Ca và Trọng Tử Vũ, chiếm địa bàn cũng chưa đến lượt ngươi." Ngu Cơ cười nói.

Mấy người cười đùa nói, phi hành khí của quân khu đã tới đón người, viện sinh bắt đầu nhanh chóng xếp hàng, Tiêu Lâm Du thu lại tươi cười, nghiêm túc cúi chào. "Tinh tế săn thú gặp lại."

Đám người Viên Doãn Ca, Trọng Tử Vũ cúi chào. "Tinh tế săn thú gặp lại!"

Quân nhân đến đón người của trung đoàn 255 theo trình tự kiểm tra thân phận, tiếp nhận thông báo đề cử của học viện, 73 người lần lượt lên phi hành khí. Nhìn lại học viện ngày xưa, nhóm viện sinh rời đi lần lượt đỏ hốc mắt, cuối cùng trịnh trọng cúi chào tạm biệt.

Mặc Lung Ỷ đứng trên bục quan sát nhìn viện sinh rời trường trầm mặc cúi chào, xa xa tiễn bước viện sinh. Quân Thiệu đứng phía sau Mặc Lung Ỷ, nắm vai nàng không tiếng động mà an ủi.

"Đã bao nhiêu năm, mỗi năm bao nhiêu học sinh tiến vào, lại là bao nhiêu học sinh rời đi, tới tới lui lui tựa như nước chảy."

"Hài tử đều sẽ lớn lên."

"Ta biết." Mặc Lung Ỷ thở dài, yên lặng xoay người rời đi. "Trở về thôi."

"Ừ!"

Tiễn Tiêu Lâm Du đi, Sân Mộc xoay người chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Nghĩa Hách đứng cách đó không xa, biểu tình lạnh nhạt, trong mắt tràn ngập chán ghét cùng oán hận.

Tựa hồ cảm giác được tầm mắt Sân Mộc, Tiêu Nghĩa Hách lạnh lùng liếc sang Sân Mộc một cái rồi xoay người rời khỏi sân huấn luyện.

Đối với bệnh tâm thần của Tiêu Nghĩa Hách Sân Mộc chưa từng để trong lòng, dặn Bách An Ngưng buổi chiều giúp mình xin nghỉ, liền một mình quay về túc khu.

Trở lại túc khu, ngồi xuống cái ghế trước cửa sổ phát ngốc nhìn thiên thạch trong tay. Từ khi dị năng hắn đột phá 3S, hắn liền ẩn ẩn cảm giác được dị năng không ngừng tăng lên. Dựa theo cách tính hiện tại, có lẽ hắn đã chạm đỉnh 3S.

Sân Mộc ngược lại không có lo lắng dị năng đột phá quá nhanh, dị năng của hắn vốn đã tới đỉnh rồi, chẳng qua sau khi ngủ vạn năm thì thoái hóa, hiện giờ cái gọi là đột phá bất quá chỉ là phục hồi như cũ mà thôi.

Dị năng cực hạn ở thế giới này 5S, nhưng Sân Mộc lại cảm giác đây không phải cực hạn của mình, tuy rằng không có ký ức hoàn chỉnh, nhưng Sân Mộc trực giác dị năng của bản thân lúc trước còn siêu việt hơn cả 5S.

Lúc trước khi bản thân biến mất, khi đó dị năng của hắn đã là sự tồn tại mạnh nhất trong nhân loại, chính là nếu so sánh với hiện tại sẽ như thế nào?

Suy trước nghĩ sau trong lòng bực bội, Sân Mộc dứt khoát tạm thời chui vào khoang trò chơi, đã một đoạn thời gian chưa vào trò chơi, khi vừa tiến vào trò chơi Sân Mộc liền phát hiện có rất nhiều người nặc danh chơi.

Thời tiết âm trầm che khuất vài phần đỏ sậm, mưa phùn mông lung giấu đi huyết tinh trong không khí, Sân Mộc đi trên con đường lầy lội, xa xa nhìn đến một trang viên hẻo lánh, ánh lửa lập loè lúc sáng lúc tối.

Trang viên không lớn lại rất xa hoa, hẳn là nơi ở của người giàu có nào đó dùng để nghỉ dưỡng trước tận thế. Sân Mộc đến gần trang viên, mơ hồ nghe được tiếng cười nói. Cánh cổng sắt lớn của trang viên được khóa từ bên trong, Sân Mộc nhanh chóng hai bước mượn lực nhảy lên, vững vàng rơi vào trong vườn.

"Người nào!!" Một tiếng quát chói tai, hai người cầm súng vây quanh Sân Mộc.

Sân Mộc liếc nhìn hai người mặc áo mưa, tỏ ý hai tay trống trơn "Người sống qua đường."

Hai người cho nhau ánh mắt, lại không dám thả lỏng. "Có bị cắn không?"

"Không có, nhưng sau này thì không nhất định." Sân Mộc ý bảo âm thanh gào rống bên ngoài trang viên.

Không có tâm trạng lãng phí thời gian với hai người, Sân Mộc tự mình đi vào trong trang viên, hai người khẩn trương tiến lên quát bảo dừng lại, Sân Mộc lại làm như không thấy.

Ngay lúc hai người định cưỡng chế bắt lấy Sân Mộc, phía trước đột nhiên truyền đến âm thanh kinh ngạc "Sân thiếu?"

Sân Mộc ngẩng đầu nhìn về hướng nam nhân đứng dưới hành lang, âm thanh quen thuộc làm Sân Mộc có chút ngạc nhiên nhướng mày. "Phàn Diệp?"

"Phàn trung úy, các ngươi quen nhau?" Hai người bên cạnh nghi hoặc thu hồi súng.

Phàn Diệp nhanh chân tiến lên đem Sân Mộc từ trong mưa kéo vào, hai mắt kiểm tra trên dưới Sân Mộc "Bọn họ không làm gì ngươi đi?"

"Bọn họ dám làm gì ta." Sân Mộc run run nước mưa trên người tiến vào nhà.

Phàn Diệp trừng mắt nhìn tổ hai người vô tội trong mưa, bước nhanh theo sau Sân Mộc. Tiến vào đại sảnh, hai tốp nhân mã được ngăn cách giữa Sở hà Hán giới*. Bên trái là trận doanh của Phàn Diệp, bên phải nhìn quần áo như là tổ đội lính đánh thuê.

*Sở hà Hán giới: Sở hà Hán giới chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con song định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa.

Sân Mộc đột nhiên xuất hiện làm hai tốp người đều trở nên cảnh giác, Phàn Diệp mang Sân Mộc đi đến đội ngũ của mình, tri kỷ kéo sô pha cho Sân Mộc ngồi, mở ra hình thức nãi ba làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.

"Sân thiếu?" Nam nhân nằm trên tấm thảm ở góc tường thử mở miệng.

Sân Mộc nghi hoặc nhìn qua, Phàn Diệp bưng nước ấm đi tới. "Đó là Tư Kỳ, ở đây đều là huynh đệ ở đội đặc chiến Cửu Quân."

Tính luôn 2 người tuần tra đêm bên ngoài, cùng Phàn Diệp bên này tất cả có 6 người, trừ bỏ Phàn Diệp cùng Tư Kỳ khác lạ thì đều là gương mặt rất trẻ.

Tư Kỳ ngồi dậy nhìn Sân Mộc nói "Học viện không có lớp sao?"

"Hôm nay viện sinh năm tư được phân vào quân bộ, buổi chiều có lớp huấn luyện chiến đấu."

"Lại trốn học?" Phàn Diệp nhíu mày. "Ta nhớ rõ mấy ngày nữa các ngươi sẽ phải thi cuối khóa."

"Ngươi không được nói cho Úc Thần, bằng không y lại giáo huấn ta."

"Ngươi không thông qua kỳ thi nguyên soái khẳng định sẽ sinh khí."

Sân Mộc nghiêng vào trên sô pha giả chết, Tư Kỳ cười trêu ghẹo "Ngươi nuông chiều hắn như vậy hắn làm sao nghe lời ngươi nói?"

Sân Mộc đem ly nước đặt trên bàn, dư quang liếc qua tổ 8 người ngồi đối diện trong nhà, 8 người kia nhìn như không thèm để ý ngồi nói chuyện, kỳ thật đều đang âm thầm phòng bị người bên này. Sân Mộc cũng không thấy lạ, đội ngũ có thể đi được đến lúc này, xác thật là có vài phần thực lực.

Khi Sân Mộc chuẩn bị thu hồi ánh mắt, đột nhiên quét qua một gương mặt mỉm cười, Sân Mộc dừng lại nhìn qua, tầm mắt hai người chạm vào nhau, nam nhân khẽ gật đầu tỏ ý.

Trong lòng sinh ra kỳ quái, càng nhìn Sân Mộc càng nghi hoặc, nam nhân từ đầu đến cuối đều vẫn duy trì biểu tình ôn tồn lễ độ. Lòng bàn tay Sân Mộc có hơi lạnh, thu hồi tầm mắt không chú ý nữa.

"Chơi trò chơi lâu như vậy, như thế nào mới đến được cửa này?" Sân Mộc hỏi Phàn Diệp.

"Nửa tháng trước nhận nhiệm vụ vận chuyển, kết quả cả đội chết trong tay quái vật." Nói đến đây Phàn Diệp liền thấy ảo não. "Đến lúc chết ta còn chưa nhìn thấy hình dạng quái vật kia."

Sân Mộc như suy tư gì gật đầu, xem ra quái vật Phàn Diệp gặp được hẳn là giống với lần Trác Kỳ Bảo gặp, đều là dã thú sau khi cảm nhiễm virus dị biến.

"Ngày mai chúng ta phải đi nhà xưởng tìm kiếm một số vật tư, muốn đi cùng không?" Tư Kỳ hỏi.

"Không đi, hai ngày này sẽ phải đi thi, buổi sáng ngày mai có lớp của Quân Thiệu đạo sư."

"Ngồi lại một lát rồi thoát ra đi." Phàn Diệp nói.

"Ân."

Lúc tiến vào trò chơi Sân Mộc không có đặt tỉ lệ thời gian, sợ chậm trễ chương trình học ngày mai, Sân Mộc không có ngồi lâu đã chuẩn bị rời đi.

Đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời dần dần tối lại, hoàn cảnh quen thuộc từ từ xoa dịu nội tâm khó chịu của Sân Mộc. Tinh cầu xa lạ này luôn làm Sân Mộc không tìm thấy sự thân thuộc, quá nhiều chuyện làm hắn không thể khống chế, điều này luôn khiến hắn bất an.

"Thế giới này thật đẹp." Bên người đột nhiên xuất hiện âm thanh làm Sân Mộc cả kinh.

Nam nhân quay đầu đón nhận ánh mắt đầy cảnh giác của Sân Mộc, dịu dàng cười "Xin lỗi, dọa đến ngươi."

"Ngươi là ai?"

"Ngươi hảo, ta là Võ Nguyệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.