Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 47



Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Ngụy Ương đã đem chuyện tối hôm qua quên sạch, vừa vặn hôm nay Nhược Thủy không đi học, anh liền méo mó quấn quít lấy Nhược Thủy, thế nào cũng phải làm cho cình đi làm..

Nhược Thủy đẩy móng vuốt đáng ghét ra, buông điện thoại, mỉm cười nhìn Ngụy Ương đang bày ra một bộ dạng đáng thương để tranh thủ đồng tình: "Thực đáng tiếc, bản nhân đã có hẹn."

"Có hẹn? Ai?!" Ngụy Ương vểnh tai, trừng mắt to.

"Chị Lương Hàm." Nhược Thủy búng lỗ tai của anh.

"À, như vậy a." Ngụy Ương rất là mất mát.

Nhược Thủy thở dài, lời nói thấm thía: "Hiện tại anh rất thích em, cho nên mỗi ngày không muốn cùng em tách ra. Đối với anh sẽ có mới nới cũ, nếu mỗi ngay đều theo tâm ý của anh cùng anh một chỗ, rất nhanh em sẽ ngấy..."

Sắc mặt Ngụy Ương đổi đổi, nắm tay Nhược Thủy không tự giác dùng sức, đến khi Nhược Thủy nhíu mày, anh mới vội vàng thả lỏng, lại như trước bướng bỉnh không chịu buông tay, thấp giọng nói: "Anh, anh chỉ là không muốn cùng em tách ra... Trong chốc lát không thấy em cũng rất nhớ, làm chuyện gì đều muốn em..."

Cho nên, đây là mối tình đầu?

Nhược Thủy bất đắc dĩ nhìn trời.

Lại nói tiếp, hai bảy tuổi, mối tình đầu "cao tuổi" của Ngụy Ương ở các phương diện đều cực kỳ giống tình nhân chíp bông, khi thì thâm trầm khi thì làm nũng, bám người rất chặt, dục vọng chiếm giữ rất mạnh.

Thấy Ngụy Ương như vậy, Nhược Thủy cũng là không có cách, trừng phạt không được, mắng cũng không thể —— người ta đây mới là kiểu yêu đương đứng đắn, cô trừ bỏ nhận lấy quấn quít, còn có thể làm cái g?

Bị Nhược Thủy nói "có mới nới cũ" dọa đến, Ngụy Ương tuy rằng trong lòng ủy khuất, nhưng không dám nói thêm cái gì, nhưng cô nhất định phải đáp ứng hai người cùng nhau ăn cơm trưa. Nhược Thủy nghĩ còn chưa có đi qua công ty Ngụy Ương, vừa vặn đi xem, nên đáp ứng.

☻☻☻

Chỉ nửa tháng không thấy Lương Hàm, cô ấy liền gầy yếu rất nhiều, sắc mặt nguyên bản hồng nhuận nay chỉ còn tiều tụy tái nhợt, tự tin trong mắt, thần thái phơi phới cũng không thấy.

Nhược Thủy hoảng sợ, thật cẩn thận hỏi: "Chị Lương Hàm, chị đây là... làm sao vậy?"

Lương Hàm buồn rầu, miễn cưỡng cười một cái: "Không có việc gì, vừa mới chấm dứt một cái case, còn chưa có nghỉ ngơi."

Nhược Thủy cau mày, tất nhiên là không tin, nhưng nếu Lương Hàm không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể tận lực nói vài chủ đề thú vị làm cho cô ấy tạm thời vui vẻ.

Dần dần, Lương Hàm cũng thả lỏng rất nhiều, trên mặt cũng mang theo chút ý cười, lại bỗng nhiên nhận điện thoại, sau chân mày nhăn lại.

"Nhược Nhược, thật sự có lỗi, công trình lúc trước xảy ra chút vấn đề, chị phải đi qua..." Lương Hàm ngại ngùng.

"Không có việc gì, không có việc gì." Nhược Thủy cười xua tay: "Dù sao em cũng nhàn rỗi, đi ra ngoài một chút cũng tốt."

Lương Hàm xin lỗi mãi, chuyện bên kia hình như là rất gấp, lại cúp điện thoại, cô chỉ có thể vội vàng tính tiền sau đó rời đi.

Nhược Thủy nhìn một bàn điểm tâm, nước trà hầu như chưa đụng qua, yên lặng thở dài, bưng hồng trà trong tay uống một ngụm, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Sao em một người ở trong này? Lương Hàm đâu?" Giọng nữ quen thuộc.

Nhược Thủy quay đầu lại, áo sơmi trắng, quần kaki, giày cao gót sáu phân — rõ ràng là Điền Điềm hồi lâu không thấy!

"Công ty chị ấy có việc đi trước, chị sao cũng ở trong này? Nhàn rỗi như vậy?" Nhược Thủy có chút kinh hỉ, ngữ khí như đã quen biết nhiều năm.

Điền Điềm cũng rất tự nhiên, giống như gặp bạn bè cũ, tự nhiên ngồi vào vị trí Lương Hàm vừa ngồi: "Đó chính là điểm tốt của nhà thiết kế, thời gian có thể tùy mình chi phối." Nhìn mặt Nhược Thủy tràn đầy ý cười, cô cũng cười nói: "Vừa rồi tiến vào liền thấy hai người, bất quá có Lương Hàm, chị cũng không muốn lại đây chào hỏi."

"Hả?" Nhược Thủy khó hiểu: "Chị cùng chị Lương Hàm bất hòa sao? Không thể nào, lần trước haicòn chào hỏi mà."

Điền Điềm lắc đầu: "Không, nhưng gần đây tâm tình cô ấy hẳn là không tốt, muốn đi với em phỏng chừng là muốn thả lỏng một chút, chị cũng không muốn quấy rầy hai người."

Nhược Thủy nhớ tới mới vừa rồi thần sắc tiều tụy của Lương Hàm, ánh mắt lóe lóe, không nói.

"Chị còn tưởng rằng em sẽ hỏi chị." Điền Điềm cười tủm tỉm chọc cô.

"Nếu chị ấy chưa nói, em cũng không hỏi thăm nơi khác." Nhược Thủy lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp.

Điền Điềm vừa thấy cô như vậy, chỉ biết trong lòng cô có chút vướng mắc, không chọc cô nữa, nói thẳng: "Chuyện này không phải cô ấy không tín nhiệm em, tuy rằng chị cùng cô ấy không thân, nhưng ngày bé cũng cùng nhau chơi đùa ở một nơi, tính tình của cô ấy, càng là người cô ấy để ý, cô ấy lại càng không muốn làm cho người đó lo lắng, có khổ đều chính mình nuốt xuống..."

Nhược Thủy suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy có đạo lý, hỏi: "Chuyện của chị ấy, chị làm sao mà biết?"

Điền Điềm cười có chút châm chọc: "Không phải chuyện của cô ấy, là Thôi đại thiếu. Động tĩnh không nhỏ, phỏng chừng mọi người đều đã biết."

Nhược Thủy sửng sốt, không rõ ý tứ của cô.

"Thôi Tiến Đông không biết làm sao tìm được nữ sinh viên, gia cảnh bần hàn tự lập tự cường, nói là tìm được tình yêu đích thực, công khai mang tiến vào vòng luẩn quẩn, nghiễm nhiên bộ dáng tư thái nhà giữa*, không cho Lương Hàm mặt mũi..." Ngữ khí Điền Điềm giọng mỉa mai, bất bình cho Lương Hàm.

*nhà giữa: chính thất, vợ hợp pháp, bạn gái chính thức

Nhược Thủy trợn to mắt, không thể tin: "Hai người bọn họ, cảm tình vẫn tốt lắm... Tại sao có thể như vậy?"

"Hừ! Ai biết được? Đàn ông loại này..."

Biết nghe đến đó, Nhược Thủy cũng không biết nói cái gì nữa, trước mắt ảm đạm, ngực rầu rĩ, đau lòng cho Lương Hàm.

Thấy cô khổ sở, Điền Điềm có chút vô thố, an ủi cô: "Ai, em cũng đừng vì Lương Hàm mà khổ sở, loại chuyện này người khác cũng giúp không được, hiện tại đã xảy ra so với sau khi kết hôn mới phát sinh lại tốt hơn, em có biết, loại gia đình như chúng ta, ly hôn rất không dễ dàng."

Cảm xúc Nhược Thủy vẫn rất thấp, nhưng vẫn gật gật đầu, xem như nghe vào lời của cô.

"Nghe nói kịch bản của em sắp quay phim?" Điền Điềm chuyển đề tài.

Quả nhiên, nhắc tới chuyện này, Nhược Thủy hé miệng cười: "Nào có nhanh quay như vậy, còn đang tuyển chọn diễn viên." Dứt lời tò mò hỏi: "Chị làm sao mà biết được?"

Điền Điềm buồn cười nói: "Kịch bản kia của em chi nhiều tiền như vậy, đừng nói đạo diễn, ngay cả người dựng ánh sáng cũng là tốt nhất, bao nhiêu ngôi sao đánh vỡ đầu muốn nhảy vào, Dụ Duy nói với chị vài lần."

Nhược Thủy có chút ngượng ngùng: "Em vốn là tùy tiện chơi đùa, không nghĩ tới hiện tại biến thành như vậy... Dụ Duy cũng muốn tham diễn sao?"

"Anh ta chuẩn bị đi cast thử, cụ thể là nhân vật nào thì chị không biết."

Nhược Thủy chống má: "Nam chính em đã chọn xong rồi, nhưng Dụ Duy có thể diễn nam chính thứ, nhân vật kia rất thích hợp với anh ta." Dứt lời cười giảo hoạt với Điền Điềm: "Chị còn rất đau anh ta thôi ~ "

Điền Điềm cười nhạo: "Chị chỉ là nói với em một chút thôi, cái này tính đâu là đau anh ta? Vậy em còn chưa thấy qua càng đau đâu?"

"Sao? Nói thử xem." Nhược Thủy vẻ mặt hứng thú.

Điền Điềm nhìn bộ dạng cô ngồi nghiêm chỉnh nghe bát quái, nhịn không được bật cười: "Tạ Nhân Nhân em có biết không?" Thấy Nhược Thủy gật đầu, cô vỗ vỗ tay cười nói: "Là chị quên, Ngụy Dịch là anh họ của em."

"Chính là ba Tạ Nhân Nhân -Tạ An Bang, rất thích tiểu minh tinh. Lúc trước có nữ ca sĩ hát dân ca, từ đoàn văn công đi ra, phỏng chừng em cũng biết, kêu xx, ả chính là một tay Tạ An Bang che chở, sau ả ta lại sinh con trai cho Tạ An Bang, lại đắc ý, không không xướng, làm vợ bé Tạ gia, công nhiên cùng Tạ An Bang tham dự các bữa tiệc tùng , phỉ thúy ngọc thạch đeo đầy người đều là..."

Nhược Thủy chép lưỡi: "Ông ta cũng không sợ bị song quy*."

*Song quy là một hệ thống ngoài luật pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhằm duy trì sợ hãi và kỷ luật trong hàng ngũ cán bộ Đảng.

“Song quy”, tạm hiểu là “quy định kép”, nói đến những cách thức nằm ngoài luật pháp của Đảng nhằm khởi tố và trừng trị các thành viên, những người bị triệu tập đến một địa điểm và thời gian xác định để thẩm vấn. Viên chức vi phạm này có thể bị giam giữ vô thời hạn, bị từ chối đại diện hợp pháp, và không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.

Đã có những báo cáo về việc vận động tâm lý và hành hạ thể xác trong suốt thời gian giam cầm và thẩm vấn, như là không cho ngủ, dìm nước, châm thuốc lá vào da, và đánh đập.

Cũng đã xuất hiện một số trường hợp các quan chức đã chết khi bị giam cầm.

Bởi vì ĐCSTQ thường xuyên thi hành ngoài luật pháp Trung Quốc, hệ thống song quy, được vận hành bởi Hội Uỷ viên Kiểm tra Kỷ luật Trung ương, là một công cụ thuận lợi cho những người lãnh đạo Đảng nhằm duy trì bầu không khí khủng bố và theo đó là lòng trung thành trong hàng ngũ, nhóm hoạt động nhân quyền Đối thoại, đã viết trong một báo cáo năm 2011. Tra tấn và các kiểu hăm doạ có thể được thi hành tự do hơn rất nhiều so với dưới bộ máy tư pháp dân sự. Bởi vì nó nằm ngoài luật pháp, song quy cho phép Đảng xử lý những trường hợp nội bộ một cách tương đối bí mật, không để xảy ra những tai tiếng hoặc tranh cãi nếu như đưa ra công chúng.

"Ha! Tạ An Bang có gan lớn, nhưng mà…" Điền Điềm cười không có ý tốt: "Nếu là Tạ gia trước kia, vậy ông ta chỉ cần không tạo phản, cả đời cũng không sợ bị song quy. Hiện tại, không nhất định."

Chuyện Tạ gia bị chèn ép, Nhược Thủy cũng có nghe thấy, dường như chuyện này không liên quan tới cô, cô cũng không để ý.

Điền Điềm bát quái tiếp: "Nhưng này, XX kia bây giờ thất sủng, Tạ An Bang gần đây đang sủng một con bé là diễn viên, so với khuê nữ Tạ Nhân Nhân của ông ta cònhơn, ừm, so với em không sai biệt lắm, mười bảy mười tám tuổi, tên Phùng Điềm Điềm, phỏng chừng em cũng nghe nói qua."

Nhược Thủy kinh hô một tiếng nho nhỏ: "Là cô ta nha! Lạn phiến nữ vương*?"

*Lạn phiến nữ vương: nữ hoàng phim kém chất lượng, nữ hoàng đóng phim dở

Điền Điềm xì một tiếng bật cười: “'Lạn phiến nữ vương'? Danh hiệu này thật đúng.”

"Em ở diễn đàn Hải Giác xem qua bát quái của cô ta, đều nói cô ta có người phía sau, nếu không một chút kỹ thuật diễn cũng không có, sao lại để cho cô ta diễn vai chính chứ? Không nghĩ tới lại là ba Tạ Nhân Nhân." Nhược Thủy hưng phấn không thôi, chậc chậc sợ hãi than.

Điền Điềm rất nhiệt tình thỏa mãn sở thích bát quái của cô: "Nghe nói lúc đi đi tuần tra địa phương, người phía dưới đưa đến, con bé kia cũng là đứa có dã tâm, càng nhỏ tuổi càng muốn vào giới showbiz, vì xuất đầu liền theo lão già so với cha ruột mình còn lớn tuổi hơn..."

Nhược Thủy nhớ tới bát quái lúc trước xem qua, cảm khái nói: "Ba Tạ Nhân Nhân chi rất mạnh tay, em nhớ rõ lúc trước nhìn thấy Phùng Điềm Điềm có cái giỏ Hermes da cá sấu, phụ nữ hơn bốn mươi tuổi rất thích loại này, hình như yết giá hơn 200.000, còn có lúc trước đầu tư cho cô ta quay bộ phim lạn phiến, ít nhất cũng hơn một trăm triệu thì phải? Em xem Tạ Nhân Nhân cũng không xa xỉ như vậy, Tạ An Bang thật đúng là đối với cô ta so với con gái ruột còn tốt hơn nha!"

Điền Điềm gõ gõ cái trán của cô, cười nói: "Nha đầu ngốc, con gái sao so với được với tiểu tình nhân đang vinh sủng đây?"

"Vậy nói như vậy, tương lai ông ta bị bắt cũng không oan uổng." Nhược Thủy có chút tức giận, gặp loại đại tham quan cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân này, lập tức chứng tỏ lập trường của mình.

Điền Điềm nghe cô vô tâm nói ra những lời này, sửng sốt một chút, nháy mắt liền hiểu được kết cục tương lai của Tạ gia, khẽ cười nói: "May mà Ngụy Dịch cùng Tạ Nhân Nhân chia tay, nếu không tương lai liền khó khăn."

*Xì poi: lần đầu gặp Lăng Sương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.