Trọng Sinh Nữ Phẫn Nam Trang Đại Náo Quân Doanh

Chương 37: 37: Chỉ Có Một Biểu Cảm Duy Nhất




An Vân Sam đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn Liêm Hữu Tài, đôi mắt đen to, lấp lánh như ánh sáng vụn vỡ nhẹ nhàng, khi nhìn vào một người, giống như là muốn hút họ vào trong mắt mình vậy, đặc biệt là lông mi dài vừa dày của cô ấy, tăng thêm hiệu ứng đó lên tầm không gian..Liêm Hữu Tài cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn bằng cặp mắt như vậy, trong lòng thầm nghĩ, tại sao một thằng đàn ông lại có một đôi mắt hút người như vậy."Cám ơn, tôi không hút thuốc." An Vân Sam nói.Giọng nói của cô đầy mê hoặc, nhẹ nhàng và có chút khàn khàn, nghe rất dễ chịu.Đàn ông vậy mà cũng có người không hút thuốc, hãy hút một điếu đi!" Liêm Hữu Tài đưa thuốc về phía trước một lần nữa.An Vân Sam nhìn thoáng qua điếu thuốc trong tay cậu ta, gương mặt trầm tĩnh: "Xin lỗi.


”Chỉ hai từ, không nói thêm gì, từ chối một cách quyết đoán.Đối với loại người tiếc chữ như vàng này, cậu ta biết là không thuyết phục được, rút tay ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: "Chỉ chưa đầy một tháng, sức mạnh thể chất của cậu đã khác biệt đến mức đáng kinh ngạc, rất lợi hại! ”An Vân Sam không biết ý của đối phương, điều này khác với khi cậu ta cầm bình sứ và hỏi cô về hơi thở."Còn kém xa." Cô trả lời.Liêm Hữu Tài nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, phát hiện cô không phải khiêm tốn nữa, mà là thật lòng cảm thấy kém quá xa, nghĩ lại, có lẽ là do thực lực tổng thể của tiểu đội một quá mạnh, đã đặt quá nhiều áp lực lên cô ấy, và cô ấy muốn bắt kịp họ."Cậu cũng không cần áp lực quá lớn, giống như mấy người chúng tôi, lúc trước đều trải qua huấn luyện như vậy, nhất là Triệu Kiến Phong và Diệp Bảo Lâm, khẳng định so với tân binh bình thường mạnh hơn một chút."Áp lực?Áp lực duy nhất mà An Vân Sam cảm nhận được là từ thế giới xa lạ này.

Cô không có năng lực tự bảo vệ mình, làm cho cảm thấy không có cảm giác an toàn, vì vậy không liên quan đến những người khác.Nếu có...Trong đầu cô xuất hiện một hình ảnh lạnh lùng, nhưng có chút lười biếng.Chỉ có người đó mới tạo ra áp lực cho cô."Cậu có chuyện gì không?" An Vân Sam hỏi.Cô thẳng thắn như vậy, đột nhiên Liêm Hữu Tài có cảm giác như mình đã bị đối phương chán ngấy bởi cuộc trò chuyện, vậy làm sao để tiếp tục?"Ừm...!Không có việc gì, nhàn rỗi không có việc gì tán gẫu thôi.”An Vân Sam nhìn cậu ta một cái, mặc dù không nói gì, nhưng lại giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta.Liêm Hữu Tài sờ vào mũi của mình, “Đứa nhỏ cậu đừng nhìn tôi như vậy, tốt xấu gì ngày đó tôi cũng không đi theo mọi người đi tìm trung đội, hơn nữa tôi còn bị phạt vì lỗi của cậu, cậu không nên có chút áy náy sao? ”An Vân Sam im lặng, có vẻ như cô đang suy nghĩ về câu hỏi đó.


Sau một lúc, một chút hổ thẹn hiện ra trên khuôn mặt thanh thoát của cô."Đó là bởi vì tôi quá yếu, mới để cho các cậu chịu phạt như vậy." An Vân Sam ngước mắt lên, nghiêm túc nói với Liêm Hữu Tài.Liêm Hữu Tài há miệng, hiển nhiên không nghĩ tới tên này thật sự sẽ xin lỗi, hơn nữa đôi mắt kia, trong nháy mắt, bộ dáng nghiêm túc càng thêm hút mắt, lóe lên ánh sáng vụn, cậu ta thế nhưng trong nháy mắt, nhìn đôi mắt kia đến xuất thần."E hèm..." Liêm Hữu Tài nhìn qua chỗ khác, cậu ta thầm nghĩ đây cũng đây chỉ là một tên đàn ông, nếu là con gái thì tốt biết bao."Không cần nghiêm túc như vậy, thực ra tôi chỉ đang đùa giỡn với cậu thôi, chống đẩy hai mươi cái cũng không tính là gì." Liêm Hữu Tài nói năng một cách lộn xộn.Cậu ta chợt nhận ra rằng, tên này dường như khác với những gì cậu ta nghĩ, cậu hoàn toàn không có chút kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy.Trong đầu Liêm Hữu Tài hiện lên đôi mắt nghiêm túc dưới hàng mi dài và dày, khi cậu ta vừa chớp mắt.


Ánh mắt nhận thức muộn màng đấy, khiến người ta không thể tức giận.Khó trách khi tiểu đội trưởng nghe được tính từ lạnh lùng và kiêu ngạo, sẽ cảm thấy kinh ngạc.Có lẽ...Cậu ta chỉ có một biểu cảm duy nhất và không thích nói chuyện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.