Tô Oanh vô cùng kϊƈɦ động, theo như lẽ thường thì mấy ngày nay nàng ta không có cơ hội nhìn thấy Tạ Nhiên mới đúng, nếu đã từng gặp, vậy nói rõ nàng ta đã từng lén chạy ra ngoài!
"Là..."
Tạ Nhiên còn chưa nói xong thì bỗng nghe Tô Nguyễn la lên một tiếng: "Tạ Nhiên! Sao ngươi lại chạy đến đây rồi?"
Cái gì mà tại sao hắn ta lại chạy tới đây? Tạ Nhiên không hiểu gì quay đầu lại thì thấy Tô Nguyễn thở hồng hộc chạy đến kéo tay áo của hắn ta: "Đi! Ta còn chuyện chưa nói với ngươi!"
Còn chuyện chưa nói với hắn ta? Tạ Nhiên càng bối rối hơn, bọn họ nói chuyện với nhau lúc nào? Lẽ nào ngày đó còn nói chưa xong?
Tạ Nhiên bị Tô Nguyễn kéo đi mấy bước, chợt nhớ đến Tô Oanh vẫn còn ở đó nên quay đầu lại nói; "Tô Oanh, ngươi đi tìm Tuệ Tuệ trước đi, chúng ta sẽ lại sau!"
Cái gì thế? Tô Oanh bĩu môi, nàng còn tưởng sẽ bắt được nhược điểm của Tô Nguyễn, thì ra Tô Nguyễn đã gặp Tạ Nhiên trước nàng ta một bước.
Vừa nãy Tạ Nhiên chạy tới chất vấn nàng ta, có lẽ là do hắn ta ở trước mặt Tô Nguyễn khoe khoang, nói Tô Nguyễn thắt cổ là vì mình, Tô Nguyễn không thừa nhận, cố tình nói mình làm vậy vì Tô Hạm.
"Ta tự đi tìm Tuệ Tuệ chơi." Tô Oanh tự nhủ.
Sau khi nàng ta đi khỏi chính điện thì đã tìm được Tạ Tuệ, hai người nói chuyện một hồi thì Tạ Tuệ thấy bụng mình khó chịu, muốn đi nhà xí, bảo nàng ta ở lại chỗ này chờ, đợi Tạ Nhiên đến.
Tạ Nhiên bên này bị Tô Nguyễn kéo đi một hồi mới lấy lại tinh thần: "Tô Nguyễn, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau buông tay ta ra, đừng hòng chiếm tiện nghi của ta!"
Tô Nguyễn..
Thấy nơi này khá yên tĩnh nên nàng buông tay ra, chống nạnh trừng mắt với Tạ Nhiên: "Tạ Nhiên, ngươi không được nói ra chuyện ngày đó đã gặp ta!"
Tạ Nhiên kiêu ngạo hừu một tiếng, mở quạt giấy trong tay ra vang lên một tiếng trầm: "Ta chẳng phải mấy mụ đàn bà lắm mồm!"
Tô Nguyễn lười hắn ta một cái, vừa nãy ai đang hỏi Tô Oanh thế?
Tạ Nhiên nhớ đến điểm này thì vẻ mặt hơi lúng túng, ngày đó Tô Nguyễn nói nàng ta thắt cổ vì Tô Hạm chứ không phải vì hắn ta. Tuy hắn ta cảm thấy Tô Nguyễn đang nói dối, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Bây giờ hắn ta đã mười bốn tuổi, là độ tuổi sĩ diện, tất nhiên sẽ không nói chuyện mất mặt ra với người khác, ngay cả muội muội của hắn ta là Tạ Tuệ cũng không biết hắn gặp Tô Nguyễn.
Nhưng cũng vì tuổi không lớn lắm, cho nên không giấu được chuyện trong lòng, sau mấy ngày nín nhịn lại thấy Tô Oanh, cho nên không nhịn được đến chất vấn.
"E hèm, ta chỉ thuận miệng hỏi." Tạ Nhiên gấp quạt giấy lại, khó chịu nói.
Tô Nguyễn chẳng quan tâm đến việc hắn ta nói thật hay không: "Vậy ngươi thề đi, thề rằng ngươi sẽ không nói chuyện ngày đó gặp ta với bất kỳ người nào. Nếu không, ta sẽ kể chuyện ngươi tè ra quần lúc sáu tuổi cho người khác nghe!"
"E hèm!" Tạ Nhiên đỏ mặt, chỉ quạt giấy trong tay vào Tô Nguyễn, giọng nói cũng run lên: "Ngươi!... Ngươi! Tô Nguyễn, ngươi thay đổi rồi! Trước đây ngươi ngoan ngoãn dịu dàng cỡ nào! Bây giờ lại uy hϊế͙p͙ ta?" Còn lôi chuyện xấu hổ ra uy hϊế͙p͙ hắn ta nữa chứ! Tạ Nhiên vô cùng đau đớn.
Ngoan ngoãn dịu dàng? Đó là giả vờ cho ngươi xem!: "Bớt nói nhảm đi!" Nàng làm gì có nhiều thời gian để lãng phí như thế, chẳng biết khi nào Tô Oanh và Tạ Tuệ tìm tới nơi: "Thề nhanh!"
Tạ Nhiên nghiến trăng nghiến lợi thề xong thì tàn bạo nói: "Tô Nguyễn, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không thích loại nữ nhân có lòng dạ độc ác như ngươi!"
Ai cần ngươi thích? Tô Nguyễn không quan tâm đến hắn ta, nàng và Hạnh Vũ chuẩn bị rời đi thì chợt có một giọng nói õng ẹo vang lên: "Ca ca, Nguyễn Nguyễn, hai người ở đây nói to nhỏ cái gì thế?"
Dứt lời, một tiểu cô nương mặc váy lụa thêu hoa, đầu đội mũ che màu hồng nhạt đi cùng Tô Oanh và hai nha hoàn đến, đó chính là muội muội Tạ Tuệ của Tạ Nhiên.
Năm nay Tạ Tuệ cũng mười hai tuổi, lớn hơn Tô Nguyễn ba tháng tuổi, dáng dấp của nàng ta tròn tròn như Tạ phu nhân, gương mặt hơi mũm mĩm rất đáng yêu, thế nhưng tính tình lại chẳng hề dễ thương như thế.
Nàng ta vừa đến đã hất cằm giáo huấn Tô Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, ta biết ngươi thích ca ca ta, không tiếc thắt cổ vì hắn để ép Tô đại nhân từ hôn. Nhưng nơi này là thánh địa Phật môn, ngươi nên rụt rè một chút, mẫu thân của ta cũng không thích như vậy."
Tạ Nhiên đỏ mặt quát lớn: "Tuệ Tuệ, chúng ta đang nói chuyện khác, muội đừng nói lung tung!"
Hắn ta có hơi cảm nhận được Tô Nguyễn thắt cổ không phải vì Tô Hạm, tuy nhiên cũng không phải vì hắn ta, nếu lại tiếp tục nói như thế sẽ khiến hắn ta có loại cảm giác xấu hổ vì mình tưởng bở.
"Nói chuyện gì?" Tạ Tuệ vốn không tin, bởi vì Tô Oanh nói Tô Nguyễn quấn lấy Tạ Nhiên một lúc lâu, còn không cho nàng ta đi cùng.
"Nói.. Nói.. Nói chuyện lễ Kim Sai! Tạ Nhiên nín nhịn một hồi mới phun ra được vài chữ, trong lòng đang khá bực bội: "Tô Nguyễn hỏi ta vài chuyện về lễ Kim Sai!"
"Đây chẳng phải chuyện bí mật gì cần phải giấu, tại sao lại tách khỏi Oanh Oanh?" Tạ Tuệ chất vấn.
"Ta làm sao biết nữ nhân các muội nghĩ gì chứ? Được rồi, các muội tự chơi đi, ta đi trước!" Tạ Nhiên không nhịn được ném lại một câu rồi đi mất.
Hắn ta nổi nóng như thế khiến Tạ Huệ tin hơn, nàng ta quay lại cười với Tô Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, tam đường bá của ta trước đó vài ngày có từ kinh thành đến đây, mang theo chút điểm tâm của kinh thành, ta đã cố ý để lại cho ngươi, Oanh Oanh và cả Hạm tỷ một hộp."
Nhà Tạ Huệ là một nhánh của Tạ gia tại kinh thành, gia chủ nhà họ Tạ là Thái an hầu.
Dứt lời, một nha hoàn ở sau lưng nàng ta không biết lấy từ đâu ra một cái hộp gấm tinh xảo, chỉ nhỏ cỡ hai bàn tay.
"Cầm đi, hộp này là của ngươi." Tạ Huệ bày ra vẻ bố thí.
Trước đây chắc chắn Tô Nguyễn sẽ vừa ước ao vừa cảm kϊƈɦ, lại tiện thể nịnh bợ lấy lòng Tạ Huệ.
Tô Nguyễn bây giờ đã xem thường những thứ này, nàng vừa định từ chối thì chợt nghe âm thanh nuốt nước bọt từ Hạnh Vũ bên cạnh.
Nhóc con thèm!
Tô Nguyễn đổi ý, đưa tay nhận lấy hộp gấm từ tay nha hoàn đưa cho Hạnh Vũ, híp mắt cười ngọt ngào: "Cảm ơn ngươi nha Tuệ Tuệ! Ta đi xin bùa bình an cho đại tỷ đây, không chơi cùng ngươi nữa. Nhị tỷ, tỷ chơi cùng Tuệ Tuệ nhé. Có điều, nhớ là đừng nói bậy bạ sau lưng ta khi không có chứng cứ nha."
Câu nói sau cùng có ý giễu cợt rất rõ, sắc mặt Tô Oanh trở nên khó coi, hừ một tiếng.
Tạ Tuệ lại làm như nghe không hiểu, nói/; "Chúng ta cùng đi! Ngươi xin bùa bình an, ta cầu mình có thể đạt giải nhất lễ Kim Sai, tiện thể giúp ngươi và Oánh Oánh cầu một thứ hạng tốt luôn!"
Tay nghề của Tạ Tuệ rất tốt, nàng ta biết trình độ của Tô Nguyễn và Tô Oanh thế nào nên nàng ta cũng chẳng để ý đến việc vừa nãy Tô Nguyễn hỏi về lễ Kim Sai, ngược lại còn vô cùng hào phóng mong rằng họ sẽ được thứ hạng tốt.
Kiếp trước, trong lễ Kim Sai tháng sau, Tạ Tuệ là người đoạt hạng nhất.
Tô Nguyễn nhún vai, nàng chẳng tham gia cái lễ Kim Sai quái quỷ kia đâu!
"vậy thì đi thôi!"
Cùng đi đến một đại điện, Tô Nguyễn thắp ba nén hương, quỳ gối xuống trước mặt Bồ Tát, cung kính dập đầu ba cái.
Đại điện này chuyên để cho những người có thân phận lui tới, cho nên không có nhiều người. Cũng chẳng biết có phải do duyên cớ này không mà Tô Nguyễn cứ cảm thấy có gì không ổn.
Hệt như.. Có người đang rình mò vậy!
Sau khi đứng lên nàng liếc nhìn xung quanh, lại chẳng phát hiện nửa điểm khác thường. Lúc này Tạ Tuệ đang xin xăm, Tô Oanh một bên bồi nàng ta xem xăm, vẻ mặt của hai người đầy nét chờ mong, cũng rất bình thường. Tô Nguyễn nghĩ thầm, có lẽ nàng đã quá đa nghi.
Lúc này một hòa thượng đưa cho nàng một lá bùa bình an, vốn muốn quyên chút tiền hương hỏa, nhưng việc này Liễu Minh Khanh sẽ quyết định, Tô Nguyễn không cần bận tâm.
"Ngộ Tâm đại sư có ở đây không?" Bùa bình an phải tìm đại sư khai quang mới tốt.
"Có, mời Tô Tam tiểu thư đi bên này."
Sau khi rời khỏi đại điện một lát, Hạnh Vũ nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Hạnh Vũ đói bụng, có thể ăn điểm tâm chưa?" Nàng ta đã thèm lâu rồi.
"Ăn đi." Tô Nguyễn nói xong, cũng không biết tại sao, thần xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu liếc mắt nhìn về hướng đại điện.