Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 31: Cùng Nhau Ăn Sáng



Mấy người nói chuyện với nhau một hồi lâu, Tạ Tam gia nói đi thăm Tạ Nhiên.

Tạ phu nhân đã mời một tiên sinh đến dạy riêng cho Tạ Nhiên, nói rằng Tạ Nhiên có thể thi đậu tú tài.

"Tạ Tam gia đi thong thả, Tạ đại nhân, Tạ phu nhân đi thong thả." Tô Nguyễn dịu dàng nhìn theo bóng lưng ba người Tạ Tam gia, ánh mắt không nỡ kia khiến Tạ Tam gia vô cùng vui vẻ.

Sau khi ba người rời đi, sắc mặt của Tạ Tuệ càng khó coi hơn, từ trước đến nay Tạ Tam gia luôn yêu chiều nàng ta, hôm nay nàng ta phát hiện Tạ Tam gia nói chuyện với Tô Nguyễn nhiều hơn cả nàng ta.

Sau khi dùng cơm xong, Vân nương để hai người nghỉ ngơi một hồi rồi lại tiếp tục dạy hai người thêu hoa.

Dưới sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của Tạ Tuệ, dần dần lời nói cũng rất khó nghe, ban đầu Tô Nguyễn không để ý đến nàng ta, sau đó nàng nâng ngón tay út lên, cầm kim thêu chậm rãi nói: "Lúc ta đến đây, Tạ phu nhân nói với ta, nếu ngươi nói lời khó nghe gì với ta thì ta cứ nói lại cho bà ấy biết, bà ta sẽ dạy dỗ lại ngươi."

"Ai nói lời khó nghe? Vân nương, ta có nói không?" Tạ Tuệ lớn tiếng nói.

Vân nương lúng túng mỉm cười, không dám lên tiếng.

"Hạnh Vũ." Tô Nguyễn gọi một tiếng, Hạnh Vũ lập tức đứng ra: "Vừa nãy Tạ tiểu thư nói tiểu thư nhà ta là hồ ly con, mới tí tuổi đã đi quyến rũ nam nhân..."

"Tuệ Tuệ, muội lại nói bậy gì đó?" Chẳng biết Tạ Nhiên đến từ lúc nào, nghe thấy Hạnh Vũ nói thế thì sắc mặt vô cùng tệ.

Tất nhiên Tạ Tuệ không thừa nhận, nàng ta nhìn lại nói: "Ca ca, muội ở đây học thêu hoa, ca đến đây làm gì?"

Nàng ta liếc mắt nhìn Tô Nguyễn: "Ngươi không cố gắng học tập, nếu ca dám chạy đến đây lười biếng vì người nào đó, coi chừng muội nói cho mẫu thân biết!"

Năm ngoài Tô Thịnh thi đỗ tú tài, đầu năm nay Tô Thanh Nam chưa tới mười hai tuổi đã đỗ tú tài.

Hài tử nhà người ta đều ưu tú như thế, Tạ phu nhân bị kϊƈɦ thích nên rất ép việc học của Tạ Nhiên.

Tiếc rằng Tạ Nhiên giống hệt với phụ thân Tạ Vân của hắn ta, không hề biết một chữ nào, chỉ vừa nghe thấy mấy từ "chi, hồ, giả, dã" đã đau đầu.

Tạ Nhiên trừng mắt: "Phu tử nghỉ ngơi, ta ra ngoài dạo mát mà thôi! Muội còn nói bậy thì ta sẽ đi nói với mẫu thân!"

Nếu hắn ta nói ra lời này với một gương mặt không ửng đỏ, thì rất có sức thuyết phục.

Tạ Tuệ tặc lưỡi một tiếng, Tạ Nhiên hắng giọng một cái, gương mặt hắn ta dường như đỏ hơn nữa: "Tô Nguyễn, ngươi đừng để ý đến Tuệ Tuệ, nếu nó dám bắt nạt ngươi thì ngươi cứ nói cho ta, e hèm, nói cho mẫu thân của ta."

"Biết rồi." Tô Nguyễn vờ cười.

"Vậy ta đi trước." Tạ Nhiên có phần không nỡ, nói.

Trước đây hắn ta không thích chơi cùng Tô Nguyễn, nhưng không hiểu sao gần đây hắn ta đột nhiên cảm thấy Tô Nguyễn xinh đẹp hơn trước nhiều, không nhịn được nhìn thêm hai cái.

"Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga." Ta Nhiên đi rồi, Tạ Tuệ liếc mắt một cái, nàng ta nhìn chằm chằm vào giá thêu lầm bầm, thật ra là đang nói cho Tô Nguyễn nghe.

"Sau này chúng ta sẽ quay về kinh thành, đến lúc đó ca ca chỉ cưới khuê nữ nhà quyền thế ở kinh thành, có vài người đừng mơ mộng hão huyền."

Tô Nguyễn ngẩn người, quay về kinh thành? Nếu muốn quay về kinh thành, vậy tại sao Tạ phu nhân lại hợp lực với Liễu Minh Khanh tính kế nàng?

Lẽ nào có liên quan đến chuyện Tạ gia quay về kinh thành?

Nhớ đến kiếp trước, Tô Nguyễn mơ hồ rõ được chuyện gì đó.

---

Buổi chiều khi Tô Nguyễn về, bầu trời đã tối om, gió mang hơi lạnh thổi qua có chút mát mẻ.

Sáng ngày thứ hai Tô Nguyễn lại rời giường rất sớm như hôm qua, nàng kéo Hạnh Vũ dậy, rửa mặt xong cố tình không ăn sáng đã ra cửa.

Sau khi Lý Thiết đưa các nàng đến Tạ phủ thì rời đi, Tô Nguyễn lại giở trò cũ, lại chạy đến quán rượu của Thôi Trạm.

Thôi Trạm đang dùng đồ ăn sáng, nghe Trần Ngũ nói Tô Nguyễn đến thì cũng chẳng bảo người dọn đồ ăn đi như ngày hôm qua.

"Chào buổi sáng, Thôi công tử." Một âm thanh mềm mại ngọt ngào vang lên từ ngoài cửa.

"Chào buổi sáng Tô Tam tiểu thư." Thôi Trạm uống một hớp cháo, không ngẩng đầu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

"Thôi công tử, hôm qua ta học thêu rất chăm chỉ, tối về cũng luyện tập nữa."

Hôm qua nàng đã bị đâm rất nhiều, nhưng vết thương của nàng phục hồi quá nhanh, sáng nay đã chẳng thấy được dấu kim nữa, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại, nhìn qua đã biết chưa từng đụng chạm vào gì.

Nàng chỉ đành sửa lại kế sách của mình: "Ban đêm học thêu muộn quá, sáng lại ngủ quên, vì đến báo cáo với Thôi công tử nên chẳng màng ăn sáng."

Tô Nguyễn vuốt cái bụng của mình, làm ra vẻ đáng thương.

Đáng tiếc Thôi công tử quá lạnh lùng, hắn chỉ tự mình uống cháo, không thèm liếc nhìn nàng một cái nào, sự nỗ lực làm ra vẻ đáng thương của nàng như thể diễn ra ngay trước mắt người mù.

Tô Nguyễn thầm oán hận hai câu: "Vậy Thôi công tử ăn từ từ, ta đi trước.."

"Lại đây cùng ăn đi." Nam nhân đang uống cháo bỗng nói: "Trần Ngũ, lấy thêm một bộ chén đũa."

Tô Nguyễn trợn to mắt, một giây sau đã vui mừng chạy tới: "Cảm ơn Thôi công tử, ta sẽ ăn thật ngon!"

"Thôi công tử, đây là bánh bao thịt hôm qua nhỉ? Thơm quá đi, ngon lắm ấy!"

"Thôi công tử, cháo trắng này mua về hay do Trần đại ca nấu thế? Độ sệt rất vừa, uống rất ngon!"

"Còn cả đĩa dưa muối này nữa, mua ở đâu thế? Ăn ngon quá đi!"

Tiểu nha đầu ríu rít khen tất cả món ăn trêи bàn, khiến Thôi Trạm hoài nghi thứ mình đang ăn không phải cháo trắng, mà là sơn hào hải vị.

Ngày thường Thôi Trạm rất thích yên tĩnh, hôm nay vừa ăn vừa nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của tiểu nha đầu vang lên liên tục cũng chẳng thấy ồn, vô thức uống thêm một bát cháo.

Một lát sau, Tô Nguyễn thỏa mãn ợ một cái, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm: "Hôm nay ăn no quá, cảm ơn Thôi công tử."

"Ăn no rồi thì đi đi." Thôi Trạm lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.

Tô Nguyễn cười híp mắt đứng dậy: "Vậy ta đi trước, Thôi công tử."

Sau khi vui vẻ rời khỏi tiểu viện, Tô Nguyễn đi tới quán rượu thì Trần Ngũ cười nói: "Tô Tam tiểu thư ăn no không?"

Tô Nguyễn cười ngọt ngào: "Ăn no lắm. Đúng rồi, Trần đại ca, gần đây Tề lão có đến quán không?"

"Tiểu thư tìm lão Tề có chuyện gì à?" Trần Ngũ hỏi lại.

"Có việc. Phiền Trần đại ca nói lại với Tề lão một tiếng, sáng mai đến quán rượu một chuyến, ta có chuyện nhờ lão ấy."

"Ta sẽ truyền lời lại."

"Cảm ơn Trần đại ca."

---

Khi đến Tạ phủ, Tô Nguyễn cố ý hỏi người gác cổng một chút rằng Tạ Tam gia có ra ngoài không.

Người gác cổng nói: "Lúc này hẳn Tạ Tam gia đang ở thao trường cưỡi ngựa bắn cung."

Tô Nguyễn nói cảm ơn rồi lôi kéo Hạnh Vũ đi thẳng đến thao trường.

Hai nhà gần gũi nên nàng cũng khá quen thuộc với Tạ phủ.

Còn chưa tới thao trường đã nghe thấy tiếng vó ngựa.

Tạ Tam gia mặc một bộ y phục màu đen cưỡi trêи lưng ngựa, dáng người mạnh mẽ lung lay theo bước chân ngựa.

Chỉ thấy ông ta tiện tay lấy cung tên ra, lắp tên vào, ngưng thần, nhắm mắt, khí thế biến đổi.

Vù!

Mũi tên dài trong tay bay vút đi, cắm vào giữa hồng tâm.

Biểu cảm của Tạ Tam gia vẫn không hề thay thổi, đang định lấy thêm một mũi tên bên hông ngựa ra, định lắp vào cung thì vỗng nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên.

"Oa! Tạ Tam gia mạnh quá! Lợi hại quá!"

Tạ Tam gia kéo căng dây cương, nhìn thấy một tiểu nha đầu mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, ánh mắt sáng lấp lánh đứng bên thao trường, sùng bái nhìn ông ta.

Tạ Tam gia khẽ mỉm cười, cưỡi ngựa đến trước mặt Tô Nguyễn, tung người xuống ngựa.

Tiểu nha đầu thấy ông ta thì biểu cảm trở nên hoảng hốt, cắn môi, bất an nói: "Tạ Tam gia, tiểu nữ làm phiền ngài ạ?"

Không đợi Tạ Tam gia mở miệng, nàng đã nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiểu nữ thấy một người thần dũng như thế, lúc nãy mới không nhịn được hoan hô, mong Tạ Tam gia đừng trách tiểu nữ."

Tạ Tam gia cưỡi ngựa bắn cung khá tốt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chỗ khá tốt mà thôi, nào đạt được đến độ thần dũng như Tô Nguyễn nói đến.

Lời khen, có ai chẳng thích nghe chứ? Tạ Tam gia cười nói: "Vừa hay ta cũng mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

Tô Nguyễn thè lưỡi một cách đáng yêu: "Tạ Tam gia, đây là bánh đậu đỏ tiểu nữ đã mua cho ngài từ lúc sáng sớm, tiểu nữ không biết ngài thích ăn gì cho nên đã mua thứ tiểu nữ thích ăn. Tạ Tam gia, ngài có thích ăn bánh đậu đỏ không?"

Tạ Tam gia là một nam nhân, tất nhiên sẽ không hề thích món bánh ngọt mà tiểu cô nương thích. Nhưng đứng trước ánh mắt long lanh pha lẫn sự vui sướиɠ của Tô Nguyễn, dáng vẻ kia như thể muốn chia sẻ thứ mình thích cho người quan trọng khiến ông ta không thể từ chối nổi.

"Cảm ơn Tô Tam tiểu thư, ta sẽ ăn thật ngon."

Tiểu nha đầu lập tức cười đến mức hai mắt cong cong: "Đây là lần đầu tiểu nữ thấy con ngựa đẹp đẽ uy vũ như thế, tiểu nữ có thể sờ một chút không?"

Tạ Tam gia rất coi trọng ngựa của mình, ngay cả Tạ Tuệ muốn sờ ông ta cũng chẳng cho phép, nhưng ông ta lại lần nữa ngoại lệ với Tô Nguyễn: "Con ngựa này có hơi hung, ngươi cẩn thận một chút."

Tô Nguyễn duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn ra, nàng thử vài lần nhưng nửa muốn sờ nửa lại sợ, khiến Tạ Tam gia cười ha ha.

Cuối cùng Tô Nguyễn cũng chạm vào được lông ngựa, nàng vừa đụng đến đã nhanh chóng rụt tay lại, vui vẻ kêu lên: "A! Ta chạm được rồi! Cảm ơn Tạ Tam gia!"

Tạ Tam gia cười càng thoải mái hơn.

Ông ta không có nữ nhi, mấy thứ nữ khác đều khúm núm khi gặp ông ta, nào có vẻ đáng yêu khiến người ta thích như Tô Nguyễn, nói thật, ông ta có vài phần yêu thích Tô Nguyễn.

Nhưng chỉ một chút yêu thích ấy không đủ để ông ta hy sinh tiền đồ của Tạ Vân.

Tuy Tạ Tam gia cười, nhưng ánh mắt đã dần lạnh xuống.

Nhiều nhất, đến lúc ấy cứ bảo Tri phủ đại nhân nhẹ nhàng với nàng một chút là được, không uổng công nàng đã lấy lòng ông ta một phen này, Tạ Tam gia thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.