Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 32: Dạy Dỗ Tạ Tam Gia



"Tạ Tam gia, khi nào ngài mới về kinh thành?" Tô Nguyễn sờ ngựa vài lần, lá gan cũng lớn không ít, nàng vừa vuốt ve con ngựa vừa cười nói.

"Sáng mai." Tạ tam gia nói, Tri phủ đại nhân đi rồi, muộn nhất sáng nay ông ta phải đi, vì tiểu nha đầu này mà ở thêm một ngày đã là cực hạn rồi.

Trêи gương mặt tiểu nha đầu lộ rõ vẻ thất vọng, ngay cả ngựa cũng chẳng sờ nữa, có điều lại hiểu chuyện nên chẳng hề bảo ông ta ở lại thêm mấy ngày.

"Vậy ngày mai tiểu nữ có thể tiễn ngài không?" Nàng ngẩng gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh đầy sự chờ đợi.

Tạ Tam gia cười cười, yêu cầu nhỏ này ông ta có thể đồng ý được.

"Tất nhiên."

Tiểu nha đầu lại lập tức vui vẻ lại: "Vậy tiểu nữ đi học thêu, tạm biệt Tạ Tam gia."

Nói xong bèn nhảy chân sáo rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại lén liếc nhìn một cái, thấy Tạ Tam gia nhìn mình thì nàng phất tay một cái, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Tạ Tam gia mỉm cười thu lại ánh mắt, xoay người lên ngựa.

---

Sáng ngày thứ hai: "Tiểu thư, hôm nay người dùng lý do gì để đi chợ?" Hạnh Vũ hỏi.

"Hôm nay Tạ Tam gia phải đi, ta đi mua lễ vật cho ông ta." Tô Nguyễn nói năng hùng hồn.

Hạnh Vũ nhổ nước bọt: "Lần nào cũng là Hạnh Vũ mua, lần này tiểu thư muốn mua gì?"

"Tùy tiện chọn đi, em cứ theo đó mà làm."

Hai người tách ra tại chợ, Hạnh Vũ đi mua đồ, Tô Nguyễn lại đến chỗ Thôi Trạm.

Sau khi đi tới thì thấy Thôi Trạm đang ngồi cạnh bàn, trêи bàn bày đồ ăn sáng và hai bộ chén đũa, nàng cười đến sắp chẳng thấy mắt đâu nữa.

"Chào buổi sáng Thôi công tử." Không chờ Thôi Trạm trả mời, Tô Nguyễn đã tự mình ngồi xuống bên bàn, hít sâu một hơi rồi nói: "Đồ ăn sáng hôm nay thơm quá đi, Thôi công tử, có thể ăn được rồi chứ?"

Thôi Trạm liếc nhìn đồ ăn sáng hôm nay gần giống như ngày hôm qua mà khóe mắt giật giật, hắn không lên tiếng, chỉ cần lấy muỗng uống một hớp cháo.

Một cái bánh bao thịt được gắp vào dĩa của hắn: "Thôi công tử, khí sắc của huynh không được tốt, huynh ăn nhiều một chút."

Từ sau lần hàn độc phát tác sớm kia, hiện tại Thôi Trạm cũng được xem như đang dưỡng bệnh.

"Tô Tam tiểu thư cũng ăn nhiều một chút." Thôi Trạm nhìn nàng một cái, nàng bây giờ gầy như một mầm đậu vậy.

"Cảm ơn Thôi công tử." Tô Nguyễn cười ngọt ngào.

Xem ra Thôi công tử cũng là người biết quan tâm.

Thôi Trạm làm ngơ trước nụ cười của nàng, hắn không cảm giác thấy lời nói vừa nãy của mình có gì khác lạ mà lại khiến nàng vui đến thế.

Nàng bảo hắn ăn nhiều một chút, hắn đáp lại một câu tương tự, đây chỉ là trả lễ mà thôi.

Nhưng trước đây khi tiểu nha đầu này thấy hắn thì luôn bày ra vẻ rưng rưng muốn khóc, bây giờ cười hì hì thế này lại thấy đáng yêu hơn nhiều, Thôi Trạm thầm nghĩ.

Ăn hết đồ ăn sáng, Thôi Trạm không hề khách khí hạ lệnh tiễn khách.

Tô Nguyễn không để ý cho lắm, nàng cười híp mắt rời đi.

Đi ra thì lão Tề cũng đã đến, lão ta vẫn là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như cũ: "Nhóc con, tìm ta làm gì?"

Tô Nguyễn kéo lão ta đến góc, hạ thấp giọng, thần bí nói: "Tề lão, ngài là đại phu đúng không?"

Chẳng lẽ tiểu nha đầu này muốn lão ta bắt mạch cho! Lão Tề khá kϊƈɦ động: "Đúng vậy, thật sự, thật như trân châu luôn!"

"Vậy ngài có loại thuốc nào đó có thể khiến ngựa ngửi hoặc ăn phải phát điên tạm thời, nhưng không tìm được lý do không?"

"Nhóc con nhà ngươi muốn làm gì?" Lão Tề liếc nhìn một cái, nếu ngựa phát điên, hậu quả sẽ không nhỏ.

"Có người muốn hại mạng ta, ta muốn dạy dỗ hắn ta một tí." Tô Nguyễn nói: "Tề lão cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không tổn thương người vô tội đâu, người kia có võ công, cũng chẳng giết được hắn ta đâu."

Lão Tề đã nghe Vũ Không kể lại một phần chuyện Tịnh An Tự, lão ta thầm biết Tô Nguyễn không nói dối.

"Có thì có, nhưng mà..."

Tô Nguyễn tìm đến lão Tề thì trong lòng đã thầm chuẩn bị cho yêu cầu của lão ta: "Tề lão cứ nói."

"Ngửi mùi đoán rượu được không?" Lão Tề cười híp mắt, nói.

Tuy Thôi Trạm đã từ chối thỉnh cầu để Tô Nguyễn học ủ rượu của lão ta, nhưng lão ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thử xem năng khiếu của Tô Nguyễn đến đâu.

"Được!" Tô Nguyễn đáp lại không hề do dự: "Nhưng mỗi ngày ta đến không được lâu, lần sau lại đến được không?"

Lão Tề thầm nghĩ, ngày nào tiểu nha đầu này cũng đến tìm công tử, lão ta cũng chẳng lo nàng lỡ hẹn: "Thành giao."

Lão ta lấy ra một bình nhỏ trong ống tay áo mình: "Thuốc này cho con ngựa ngửi một cái, có thể làm nó cáu kỉnh mà không tra được nguyên nhân."

"Cảm ơn Tề lão." Tô Nguyễn vui vẻ nhận lấy cái bình.

---

Khi đến Tạ phủ thì Tạ Tam gia đã dắt ngựa, dẫn theo một đám tùy tùng, chuẩn bị rời đi.

Người nhà Tạ Vân đang tiễn ở cửa.

"Thất đệ, thất đệ muội, A Nhiên, Tuệ Tuệ, vài ngày nữa ta rảnh rỗi sẽ lại đến thăm nhà các ngươi." Tạ Tam gia nói: "Nhưng, ta vẫn hy vọng nhà các ngươi nhanh chóng quay về kinh thành."

Tạ Vân cười hì hì: "Ta sẽ cố gắng, Tam ca."

"Tam đường bá, khi rảnh người nhớ đến thăm Tuệ Tuệ nhé." Tạ Tuệ dùng bàn tay nhỏ dụi dụi đôi mắt đỏ hồng của mình.

Tạ Tam gia âu yếm nhìn đường cháu gái, dịu dàng nói: "Tam đường bá hứa với ngươi."

Lúc này Tô Nguyễn và Hạnh Vũ thở hồng hộc chạy tới, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Tô Nguyễn lấy một cái túi thơm thêu hai chữ bình an ra: "Tạ Tam gia, đây là tiểu nữ mua được khi trời sáng, chúc ngài lên đường bình an."

"Tiểu nữ vốn định tự thêu đưa ngài, nhưng tay nghề của tiểu nữ kém quá, thật sự không muốn mất mặt, hy vọng Tạ Tam gia đừng chê." Tô Nguyễn giải thích.

Tạ Tam gia mỉm cười nhận lấy túi thơm: "Món quả nhỏ nhưng tình cảm nhiều, Tạ mỗ xin nhận phần tâm ý này của Tô Tam tiểu thư."

Tô Nguyễn thấy ông ta không chê thì vui đến mức hai mắt sáng lên, nàng đưa tay sờ sờ con ngựa bên cạnh Tạ Tam gia: "Ngựa nha ngựa nha, ngươi phải đưa Tạ Tam gia về nhà bình an, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, biết chưa?"

Nói xong lời cuối nàng còn trừng mắt lên, cố tình ra vẻ dữ dằn.

Một tiểu nha đầu ra vẻ hung hăn, giọng nói lại mềm mại ngọt ngào, khiến cho Tạ Tam gia cười ha ha.

"Tuy con ngựa này mạnh mẽ, nhưng có không thành tinh." Ông ta trêu ghẹo: "Có lẽ không nghe hiểu sự uy hϊế͙p͙ của Tô Tam tiểu thư đâu."

Tô Nguyễn đỏ mặt: "Người đời hay nói vật nuôi giống chủ, có thể ngựa khác nghe không hiểu, nhưng cũng có thể ngựa của Tạ Tam gia có linh tính, có thể nghe hiểu được."

Tạ Tuệ tức đến mức trợn trong mắt, không ngờ con tiểu tiện nhân Tô Nguyễn này lại nịnh hót như thế, nhìn Tam đường bá cười kia, cười đến mức khiến chim đậu trêи cành cũng bay hết.

Tạ Tam gia ngưng cười, thân thể linh hoạt nhảy lên ngựa.

"Được rồi, ta phải đi đây, tất cả bảo trọng."

"Tạ Tam gia (Tam ca, Tam đường bá) bảo trọng."

Con ngựa bắt đầu chạy chậm từng bước về phía trước, Tạ Tam gia nâng hai chân lên đạp một cái, quát một tiếng, con ngựa bắt đầu phi nhanh đi.

"Tạ Tam gia, rảnh rỗi nhớ đến huyện chơi, tiểu nữ mời ngài ăn điểm tâm." Tô Nguyễn nói lớn đằng sau.

Tiểu nha đầu này! Bỗng nhiên Tạ Tam gia có chút xúc động, nếu ông ta ở lại thêm mấy ngày nữa, nói không chừng ông ta sẽ nhẹ dạ với tiểu nha đầu này thật.

Đang lúc ông ta có phần thất thần, con ngựa dưới chân bỗng điên cuồng hí lên một tiếng dài, Tạ Tam gia còn chưa kịp phản ứng đã thấy hông mình đau buốt, ông ta ngã lăn xuống đất.

Một giây sau, con ngựa giương hai vó đầu lên, giẫm xuống ngực ông ta.

Phụt! Ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

"Tam gia!" Tùy tùng kinh hãi đến biến sắc.

Trước khi lâm vào hôn mê, Tạ Tam gia vô thức quay lại nhìn của phủ Tạ gia.

Nơi đó đã không còn một bóng người.

Cũng may tiểu nha đầu kia không ở đó, nếu không một đời anh minh của ông ta trong mắt nàng đã mất sạch rồi, Tạ Tam gia thầm nghĩ mà vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.