"Phu nhân, sáng mai ghi cho A Thịnh hai lượng bạc." Tô Thụy An nói.
Bổng lộc một tháng của ông ta chỉ có năm lượng, lấy ra hai phần năm để đưa cho Hà Hằng đã không tệ rồi.
"Vâng, lão gia."
Sau khi Tô Thụy An phân phó xong thì không nói thêm gì nữa.
Cõi lòng ông ta cảm thấy đáng tiếc vô cùng, tài năng của Hà Hằng không hề thua Tô Thịnh hay Tô Thanh Nam, tuy Hà gia bần cùng, nhưng Tô Hạm ái mộ Hà Hằng, ông ta không có lý do gì để ngăn cản.
Nhưng bây giờ Hà Hằng bị bệnh, nếu Tô Thịnh đã viết thư cần bạc thì nói rõ Hà Hằng bệnh không nhẹ.
Tô Thụy An cũng là người đi lên từ nghèo khó, ông ta hiểu rõ, một người nghèo rớt mồng tơi, một khi bị bệnh nặng hẳn là nguyên nhân khiến người ta rất tuyệt vọng.
Thậm chí có khả năng khiến cả gia đình sụp đổ.
Gia đình sụp đổ, chí tiến thủ không còn, Hà Hằng còn có nghị lực tiếp tục kiên trì tham gia khoa thi năm sau à?
Cho dù hắn ta có tâm, nhưng chẳng có bạc, nửa bước cũng khó đi.
Nghĩ đến bạc, ánh mắt Tô Thụy An lóe lên, ông ta hiểu rất rõ tầm quan trọng của bạc!
"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi ăn no rồi, nữ nhi cáo lui trước." Tô Hạm hơi đỏ mắt đứng dậy.
Tô Thụy An thở dài: "A Hạm, mỗi người có số mệnh riêng, con đừng để trong lòng, quay về nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng thưa phụ thân."
Trời bên ngoài vẫn mưa lớn, Tô Hạm phải bung dù mới có thể rời đi được, nhưng nàng ta bung thế nào cũng không bung dù được.
Tô Oanh bước lên muốn giúp đỡ, nhưng Tô Hạm lạnh mặt tránh đi, nàng ta cắn răn bung tán dù ra.
Khóe mắt Tô Oanh lại dâng lên một màn nước, lần này có thể thấy được Tô Hạm đã không muốn nhìn nàng ta nữa.
Hà Hằng bệnh, không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn có liên quan đến hai phong thư kia.
Nếu Tô Oanh không giấu thư đi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Bầu không khí vốn đang hòa hợp, bởi vì một phong thư của Tô Thịnh nên lại đóng băng lần nữa.
Tô Thụy An cũng không thấy ngon miệng, ông ta để đũa xuống rồi đi, không nhìn Tô Oanh thêm một cái.
Sau đó Tô Nguyễn cũng đi, nàng muốn đi xin lỗi Tô Hạm.
"Đại tỷ, tỷ đang làm gì thế?"
Trong Hạm Đạm viện, Tô Hạm lấy tất cả y phục đáng giá và đồ trang sức của mình ra trải xuống giường, nhìn dáng vẻ kia như thể muốn bỏ nhà đi.
Tô Nguyễn vô cùng sợ hãi, nàng xông lên ôm lấy cánh tay Tô Hạm, dán mặt mình vào đấy/; "Đại tỷ, tỷ không được làm chuyện ngốc nghếch! Muội không để tỷ làm chuyện điên rồ đâu!"
"Buông tay!" Tô Hạm lạnh nhạt hất tay ra.
Tô Nguyễn ôm chặt lấy không buông: "Đại tỷ, chuyện của Hà ca ca muội biết sai rồi, muội không nên xé thư của huynh ấy, hại huynh ấy bị bệnh."
"Nhưng đại tỷ à, tỷ không thể đến thăm huynh ấy như thế được, tỷ lại chẳng biết nhà huynh ấy ở đâu, huống hồ gì bên ngoài trời mưa to như thế, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Muội không cho tỷ đi đâu!"
"Đừng bỏ lại muội mà đại tỷ, hu hu."
Nói xong câu cuối, Tô Nguyễn òa khóc hu hu.
Tô Hạm vốn đang tức giận, thấy Tô Nguyễn đỏ mắt gào lên nhưng đôi mắt lại chẳng có chút nước mắt nào, không nhịn được bật cười: "Tô Nguyễn, muội có thể khóc giả hơn nữa không?"
Tô Nguyễn bị vạch trần thì ngưng khóc, thè lưỡi một cái: "Đại tỷ, mắt muội khô nhưng muội khóc thật mà."
Tô Hạm vạch trần nàng không chút lưu tình: "Muội thôi đi, muội sợ ta đánh muội chứ gì?"
Tô Nguyễn cười hì hì: "Đại tỷ, tỷ không thể đi tìm Hà ca ca được, nguy hiểm lắm!"
"Ai nói ra muốn đi tìm huynh ấy?" Tô Hạm giận dữ nói.
Tô Nguyễn nhất thời lắp bắp: "Vậy đại tỷ.. Lấy những thứ này ra.. Để làm gì?"
"Bán đi! Gom bạc cùng với đại ca!" Tô Hạm dùng ngón tay trỏ chỉ vào trán Tô Nguyễn: "Trong cái đầu nhỏ của muội suy nghĩ cái gì thế? Tuy ta thích huynh ấy, nhưng chưa đến mức bị váng đầu."
"Được cưới thì làm vợ, bỏ trốn sẽ làm thϊế͙p͙, ta sẽ không để Tô gia chúng ta hổ hẹn đâu, khiến phụ mẫu, đại ca và cả.. Muội cùng Nam Nam bị người đời chỉ trỏ, không ngóc đầu lên được đâu!"
Tô Nguyễn lập tức tỏ thái độ: "Vậy muội mang hết đồ đáng giá đi cầm đi, gom bạc cho Hà ca ca, coi như xin lỗi huynh ấy."
Tô Hạm cười nhạo nàng: "Mấy thứ kia của muội à? Có thể được trăm đồng tiền đấy, nhưng thôi đi, tránh cho sau này ta phải tốn gấp vài lần mua lại cho muội! Muội có tâm là được rồi!"
Tuy Tô gia không có tiền, nhưng Tô Hạm được yêu thương, Tô Thụy An rất hào phóng mấy thứ như y phục hay đồ tiêu vặt gì đó cho nàng ta.
Tô Nguyễn ngoan ngoãn đáp lại: "Nhưng đại tỷ, trong đây có vài bộ y phục mới và trang sức tỷ rất thích, hay là để những thứ đó lại, chỉ lấy những cái khác được không?"
Tô Hạm quay đầu nhìn lại: "Thôi đi, nếu bán thì bán hết."
Nàng ta nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhưng Tô Nguyễn vẫn thấy được sự luu luyến trong ánh mắt nàng ta, Tô Nguyễn bỗng cảm thấy lòng mình buồn phiền không thôi.
Nếu nàng có bạc, vậy đại tỷ sẽ không cần bán đi những bộ y phục và trang sức mình thích để gom bạc cho Hà công tử chữa bệnh.
Thời khắc này, cõi lòng Tô Nguyễn đột nhiên có suy nghĩ sau này phải kiếm thật nhiều tiền.
Nàng muốn thấy đại tỷ mặc y phục mới mỗi ngày, mỗi ngày đều cài trang sức mới, sống thật vui vẻ.
Lúc Tô Nguyễn rời đi, trời mưa càng thêm lớn.
Những hạt mưa rơi không ngừng như một tấm màn che, cách hai ba mét đã chẳng thấy được gì.
Lúc nàng che dù đi xuyên qua hành lang thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên giữa cơn mưa.
Tô Nguyễn híp mắt nhìn lại, nàng nhìn thấy mơ hồ có một bóng người mặc y phục bộ kɧօáϊ, khoác áo tơi, chạy nhanh đến thư phòng Tô Thụy An dưới cơn mưa.
Trái tim Tô Nguyễn khẽ động, một suy nghĩ lờ mờ xẹt qua đầu nàng.
Nàng không chút suy nghĩ xoay người lại, lặng lẽ đi đến thư phòng của Tô Thụy An.
Tiếng mưa rất lớn, từng hạt mưa chảy xuống khỏi nóc nhà vang lên tiếng lộp bộp.
Tô Nguyễn rón rén đến gần, nghe được tiếng bộ kɧօáϊ trong phòng vang lên: "Đại nhân, không hay rồi! Sáng sớm hôm nay có người phát hiện ba cỗ thi thể dưới chân núi Đại Tử!"
"Cái gì?!" Tô Thụy An giật nảy mình, đã gần đến kỳ sát hạch cuối năm, nhưng địa phương ông ta cai quản lại xảy ra án mạng, còn là ba người chết.
Nếu không phá án được, đừng nói đến chuyện lên bậc, có thể không bị mất cái mũ ô sa đã tốt lắm rồi!
Sắc mặt Tô Thụy An tái nhợt, không màn mưa to mịt mù: "Đến nha môn."
Tô Nguyễn ở ngoài phòng nghe được lời này thì trong đầu lóe lên một tia sáng lạnh, cuối cùng cũng nhớ ra.
Đúng rồi, kiếp trước vào lúc này, núi Đại Tử đã xảy ra án mạng.
Chính là vụ án ba mạng người này kiếp trước đã thay đổi vận mệnh của Tô Thụy An và cả tất cả mọi người ở Tô gia!