Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân

Chương 47: Thôi Ca Ca Và Nguyễn Nguyễn Tiểu Thư



Sau khi Tô Nguyễn hạ quyết tâm thì cảm thấy phải nhanh chóng chứng thực chuyện này: "Thôi công tử, vậy lúc nào huynh mới đến nhà ta nói chuyện không từ hôn với phụ thân ta?"

Thôi Trạm cụp mắt nhìn bàn chân trắng nhỏ xinh trong chậu nước nóng, lòng nhớ đến lời nàng nói sẽ cưới thϊế͙p͙ thất cho hắn khi nãy mà bỗng thấy khó chịu.

Khiến giọng điệu cũng lạnh đi một phần: "Ngày mai đi, tiện thể đến đưa quà trung thu."

"Thôi công tử thật chu đáo!" Tô Nguyễn rất vui vẻ, nàng đảo mắt một cái, muốn nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách.

"Thôi công tử, huynh xem, nếu hôn ước giữa chúng ta không thay đổi, sau này chúng ta sẽ là phu thê chưa cưới, vậy nên có phải chúng ta nên sửa cách xưng hô này lại không?"

"Thôi công tử, Tô Tam tiểu thư nghe xa lạ quá."

"Không thì, sau này huynh gọi ta là Nguyễn Nguyễn, ta gọi huynh là... Thôi ca ca."

Vừa gọi ba chữ Thôi ca ca thì Tô Nguyễn bỗng thấy thẹn thùng, không nhịn được dùng bàn tay nhỏ che mặt lại.

---

Thật kỳ lạ, nàng gọi Hà Hằng là Hà ca ca đều cảm thấy rất bình thường, giống như gọi đại ca mà thôi. Tại sao khi gọi Thôi Trạm là Thôi ca ca lại cảm thấy có chút ngượng là sao?

Lẽ nào do họ là phu thê sắp cưới?

Ừm, chắc chắn là vậy!

Vốn dĩ trong lòng Thôi Trạm có chút phiền muộn không tên, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng Thôi ca ca vừa mềm vừa ngọt của tiểu nha đầu, Thôi Trạm thấy tim mình như được ai đó đổ đầy đường mật.

Tiểu nha đầu này gọi tên người khác thôi mà đã ngọt muốn chết! Hắn thầm nghĩ.

Thôi Trạm hắn từ trước đến nay luôn có chủ kiến, bây giờ lại dễ dàng bị một tiểu nha đầu ảnh hưởng, việc này khiến hắn có phần chống cự: "Nguyễn Nguyễn tiểu thư."

Tô Nguyễn có hơi thất vọng, nhưng từ Tô Tam tiểu thư đến Nguyễn Nguyễn tiểu thư đã tiến một bước dài rồi, chắc chắn sau này hắn cũng sẽ gọi nàng là Nguyễn Nguyễn như đại ca đại tỷ thôi.

Nước đã gần lạnh, Tô Nguyễn cũng cảm thấy người mình ấm hơn, Thôi Trạm dùng khăn bố cẩn thận lau khô chân cho nàng.

Bàn chân kia vừa nhỏ vừa mềm, hệt như đậu hủ, Thôi Trạm sợ mình hơi dùng sức thôi sẽ bóp nát mất.

Không biết hắn lấy đâu ra một bộ y phục gần giống với bộ Tô Nguyễn đang mặc trêи người: "Thay y phục đi, ta đưa nàng về."

Tô Nguyễn nở nụ cười ngọt ngào, lúm đầu tiền lõm sâu: "Cảm ơn Thôi ca ca."

Sau gần nửa canh giờ, Thôi Trạm đưa Tô Nguyễn đến trước cửa lớn Tô gia.

"Vào đi."

Thôi Trạm nói xong, đang định xoay người đi thì Tô Nguyễn bỗng kéo tay áo hắn lại: "Thôi ca ca, ngày mai chàng sẽ đến chứ?"

Mọi chuyện quá đột ngột, nàng có cảm giác như mình đang nằm mơ, nàng sợ sau khi nàng ngủ dậy thì tất cả sẽ vẫn như trước.

"Hay là bây giờ chàng vào nói chuyện với phụ thân ta luôn được không?"

Dưới ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp của tiểu nha đầu hiện rõ sự lo lắng.

Nàng sợ hắn sẽ hối hận tới mức nào, Thôi Trạm xoa đầu nàng: "Đừng lo, chắc chắn ngày mai ta sẽ đến."

"Vậy khi nào chàng đến? Ta chờ chàng." Tô Nguyễn nói xong thì a lên một tiếng: "Trong nha môn có một vụ án lớn, có khi phụ thân sẽ ra ngoài từ rất sớm, Thôi ca ca đến sớm chút nhé."

"Được." Thôi Trạm gật đầu đáp lại: "Vào đi, ta phải đi rồi."

Tô Nguyễn phất tay: "Thôi ca ca đi thong thả, ngày mai ta chờ chàng."

Sau khi Thôi Trạm rời đi, Tô Nguyễn đang định gõ cửa thì bỗng có hai người từ sau cửa bước ra.

Một người khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Một người mười hai tuổi, chính là Tô Thịnh và Tô Thanh Nam.

"Đại ca!" Tô Nguyễn thoáng ngẩn người, sau đó lập tức nhào vào lòng Tô Thịnh, ôm eo hắn ta khóc òa: "Đại ca, muội rất nhớ huynh, hu hu."

Tô Thịnh là một thiếu niên ấm áp dịu dàng, vóc người cao gầy, ngũ quanh thanh tú, giữa hai hàng lông mày có sự ôn hòa vượt quá số tuổi.

Hắn ta vuốt tóc Tô Nguyễn, đôi mắt đậm ý cười: "Mới hơn một tháng không gặp đã khóc nhè rồi?"

Đối với Tô Thịnh mà nói, hắn ta chỉ mới không gặp Tô Nguyễn hơn một tháng, còn đối với Tô Nguyễn, đó là chuyện cả đời.

Từ nhỏ tới lớn, hầu như nàng muốn gì Tô Thịnh sẽ cho nàng cái đó, Tô Hạm thương nàng, nhưng nếu nàng làm sai chuyện gì thì Tô Hạm sẽ phạt nàng, sẽ đánh nàng, nhưng Tô Thịnh thì lại không.

Dù nàng cáu, nàng khóc nháo thế nào, xưa nay Tô Thịnh luôn kiên nhẫn dỗ nàng, dỗ đến khi nàng hài lòng mới thôi.

Dường như hắn ta chẳng có chút tính nóng nào, một Tô Thịnh như thế khiến Tô Nguyễn từ nhỏ đến lớn không được phụ thân yêu thương có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Nhưng, kiếp trước sau khi Tô Thụy An đến huyện Phượng Hoàng mấy tháng, xảy ra chuyện bị coi thành kẻ thế mạng, hơn nữa lúc ấy Tri phủ lại nhìn chằm chằm nàng, Tô Hạm chọn làm thϊế͙p͙ cho Bố Chính sứ đại nhân, mà, Tô Thịnh lại chọn cưới một tiểu thư nhà quyền thế làm thê tử, giúp Tô Thụy An vượt qua cửa ải đó.

Từ sau khi Tô Thịnh cưới thê tử, Tô Nguyễn đã không còn thấy hắn ta cười.

Sau đó Tô Nguyễn xảy ra chuyện, nàng vẫn không thấy qua Tô Thịnh. Cho đến khi nàng sống không ra sống, chết không ra chết rất lâu, người kia mới nói Tô Thịnh chết rồi, bị thê tử nhà quyền quý kia của hắn ta chặt thành tám khúc, đút cho chó hoang ăn.

Một đại ca dịu dàng như thế, Tô Nguyễn không thể nào tưởng tượng được, người mà kiếp trước nàng gọi là đại tẩu kia đã xuống tay kiểu gì?

"Nguyễn Nguyễn, có phải buồn bực gì không?" Tô Thịnh dịu dàng hỏi.

Tô Nguyễn dựa vào lồng ngực hắn ta lắc đầu, ôm Tô Thịnh không chịu buông.

"Đại ca, nếu người đã về rồi thì đệ vào trước."

Bên tai vang lên tiếng trẻ con lại lẫn vào mấy phần lạnh lẽo, Tô Nguyễn ngẩn đầu lên, gọi Tô Thanh Nam đang muốn đi vào một tiếng: "Tô Thanh Nam, đứng lại cho ta!"

Tô Thanh Nam nhỏ hơn Tô Nguyễn nửa tuổi, dáng dấp vô cùng tuấn tú, mắt phượng, môi hồng. Chỉ là hàng rào quanh thân được dựng lên quá cao, hắn ta lạnh lùng với tất cả mọi người.

Nghe thấy Tô Nguyễn gọi mình thì Tô Thanh Nam vô thức đứng lại, giọng nói vừa lạnh vừa cứng rắn: "Có chuyện gì?"

Tô Nguyễn buông Tô Thịnh ra, nàng chạy đến trước mặt hắn ta khoa tay một hồi: "Thật quá mức! Rõ ràng đệ nhỏ hơn ta nửa tuổi, nhưng nay lại cao hơn ta nửa cái đầu!"

Tô Thanh Nam mím môi không lên tiếng, hắn ta cúi đầu, một sư yếu đuối lẫn quật cường mơ hồ hiện lên.

Khi còn bé, Tô Nguyễn rất thích Tô Thanh Nam, bởi Tô Thanh Nam quá đáng yêu, gương mặt nhỏ kia đầy thịt, Tô Nguyễn thích nhất là cắn mặt hắn ta, khiến hắn ta khóc ầm lên.

Mỗi lần cắn Tô Thanh Nam đến khóc thì Tô Thụy An sẽ răng dạy Tô Nguyễn, lúc ấy nàng sẽ khóc lớn hơn.

Sau đó không biết tại sao, Tô Nguyễn cắn mặt hắn ta nhưng Tô Thanh Nam không còn khóc nữa, cái môi nhỏ bĩu ra, nước mắt lưng tròng, tội nghiệp nhìn Tô Nguyễn nhưng vẫn không khóc.

Lớn hơn một chút, khoảng chừng bốn, năm tuổi, không biết ngày nào đó Tô Thanh Nam đột nhiên thay đổi, trở nên không thích phản ứng lại người khác nữa, cả ngày lạnh lùng như băng, Tô Nguyễn cũng dần không thích chơi cùng hắn ta nữa.

Mãi đến khi Tô Nguyễn có chuyện thì quan hệ giữa hai người vẫn không bình thường lại, Tô Nguyễn vẫn luôn cho rằng, sau khi Tô Thanh Nam biết hai người cùng cha khác mẹ nên đã không thích nàng.

Nhưng, năm thứ hai sau khi Tô Nguyễn xảy ra chuyện, sau khi Tô Thanh Nam đỗ trạng nguyên cao trung, chuyện đầu tiên hắn ta làm là gióng trống khua chiên, mang người đi cứu nàng.

---

Nhưng, người bắt nàng đi có quyền thế rất lớn, Tô Thanh Nam chỉ là một trạng nguyên không có hậu trường, liền bị đánh chết tươi.

Trong mắt Tô Nguyễn dâng lên một màn nước mắt, nàng giơ tay gõ vào trán Tô Thanh Nam: "Nam Nam, gọi một tiếng tam tỷ mau! Đã lâu lắm rồi ta không nghe đệ gọi, gọi nhanh!"

Nàng và Tô Thanh Nam đã không thân thiết như thế này từ rất lâu, Tô Thanh Nam có phần không thích ứng, tất nhiên hắn ta không muốn thân thiết với bất kỳ người nào ở Tô gia.

"Đệ vào đây."

Tô Nguyễn đi vòng qua, chóng nạnh chặn trước mặt hắn ta: "Không cho đi! Hôm nay đệ không gọi một tiếng tam tỷ, ta sẽ không cho đệ vào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.